Chương 462: Nguy Hiểm Cận Kề
P/s: Cảm ơn bạn ♱☆Ánh๖Ánh♥๖Cônɠ๖Chúa☆♱ đã Buff Hỏa Tinh Châu và bạn lethieuthien191095@ đã Tặng 15,000 đậu cho tác nhé. Chúc anh em ngày nghỉ lễ cuối cùng vui vẻ.
....
Và không có gì khó đoán khi sau chuỗi ký ức đó là hình ảnh ngôi đền của Apollo hiện lên, vẫn là cái bộ dạng cao cao tại thượng kia, khi liếc xuống nhìn Dương Tuấn Vũ thì tặc lưỡi:
- Ngươi không có bao nhiêu tiến bộ so với lần trước chúng ta gặp nhau nhỉ?
Dương Tuấn Vũ bị hắn nói thế thì cũng ngượng ngùng, hắn đích xác cấp độ hiện tại chẳng khác bao nhiêu so với ngày trước, ngay cả sức mạng Bá Tước này cũng là do sau khi phá vỡ lớp phong ấn thứ 2 mà đạt được, mà hiện tại hắn vẫn đang dậm chân tại đây. Một cấp cũng chưa lên được.
- Dạo này tôi bận hơi nhiều việc.
- Đừng có nói nhảm, lần phá bỏ phong ấn này chính là được kích hoạt sau khi ngươi bị người ta đánh gần c·hết chỉ còn lại chút hơi tàn.
Dương Tuấn Vũ không ngờ hắn lại biết được việc này thì chỉ biết cười trừ. Nói như vậy cũng là lần sau hắn không có khả năng ăn một đòn tương tự thế này mà còn sống?
Việc này thực ra cũng là bất đắc dĩ, có ai muốn mình c·hết đâu chứ?
- Nói xem, ngươi đã hoàn thành lời hứa của ta tới đâu rồi?
Dương Tuấn Vũ ngượng ngùng thành thật đáp:
- Tôi chưa gặp được vợ của ngươi.
- Ài, ta cảm thấy mình có phải đen đủi khi tìm được một tên vô năng không?
- Mà ông dám chắc cô ấy đang ở hành tinh này?
- Đúng vậy. Lớp phong ấn thứ ba chuẩn bị bị phá vỡ, có lẽ sẽ giúp ngươi dễ dàng cảm nhận được nàng hơn một chút.
- Tìm được nàng tôi chỉ việc giúp ông chuyển lời xin lỗi thôi sao?
Apollo như có điều suy nghĩ, hắn cũng biết một khi c·hết rồi thì mọi thứ như lời xin lỗi đều vô nghĩa, nhưng nếu không chuyển lời cho nàng thì hắn c·hết cũng không cam lòng. Mà nếu cứ để nàng mòn mỏi mấy vạn năm cứ chờ đợi hắn, qua bao nhiêu kiếp luân hồi đều như vậy là quá tàn nhẫn với nàng. Đôi khi yêu cũng chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc.
Dương Tuấn Vũ thấy hắn ngẩn ngơ, bộ dạng mỉm cười ấm áp nhìn tương phản hoàn toàn với bộ mặt lạnh lùng sắt đá lúc trước khi nhìn hắn thì thầm cảm khái trong lòng “Ài, đây cũng là một kẻ si tình a”.
Apollo đang cười vui vẻ một mình thì lông mày nhăn tít, hắn bỗng nhìn thẳng vào mắt của Dương Tuấn Vũ làm cả người đối phương cứng đờ. Rồi một giọng nói nguy hiểm vang lên:
- Ta không biết ngươi là cái dạng gì, nhưng một khi nhận sức mạnh của ta tuyệt đối phải dùng để bảo vệ cô ấy tránh khỏi những “tên khốn” khác biết chưa?
Dương Tuấn Vũ gật đầu cái rụp. Ngay cả Apollo không nói thì hắn vẫn sẽ tìm cách bảo vệ người phụ nữ kiên trinh đó, có mấy ai đợi chồng suốt cả vạn năm? Qua hàng trăm nghìn kiếp luân hồi đều không thay lòng? Người như thế hắn tuyệt đối tôn trọng. Chưa kể bản thân được lợi từ sức mạnh này, hắn cũng phải có trách nhiệm hoàn thành mong ước cuối cùng của kẻ đã từng là một vị thần cao thượng này.
Cái cảm giác năng lực cực mạnh nhưng lại chỉ biết nhờ cậy người khác bảo vệ người mình yêu, thứ cảm giác này không phải ai cũng chịu đựng được, đặc biệt lại là một tên kiêu hùng và yêu say đắm như Apollo.
Thấy tên nhóc này gật đầu nhanh vậy thì hơi nghi ngờ, Apollo hỏi:
- Ngươi biết những kẻ nào được ta gọi là “tên khốn” không?
- Không phải là bất cứ kẻ nào lai vãng xung quanh cô ấy sao?
- Không phải. Những con kiến khác cô ấy cũng lười để ý. Cái ta nói chính là những tên ngụy quân tử như Ares, Zeus, Poseidon, Hades,… tóm lại tất cả những tên nam thần khác ngoài ta ra.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt, nói là Ares còn có chút suy nghĩ, nhưng chẳng phải tên này cuồng si Aphodite sao? Còn những kẻ như Zeus, Poseidon, Hades chẳng phải vai vế là cha, là chú của họ? Thế nào lại đi nhìn ngó con gái, cháu gái mình?
Nhưng nghĩ về sự l·oạn l·uân trong cách sống của người Olympus thì dường như cái này cũng có thể xảy ra lắm. Nhìn Artemis đúng là cực phẩm mỹ nhân, đã thế còn trong sáng, thiện lành như vậy đúng là dễ bị con háo sắc nhìn chằm chằm vào lắm.
Nghĩ vậy, Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Được, ta đồng ý. Nhưng với sức mạnh hiện tại có vẻ người ta gãi nhẹ một cái ta cũng bị miểu sát. Cảm giác không được thực tế cho lắm a.
Apollo cười như không cười nói:
- Thế còn không phải là do ngươi vô dụng? Tự mình cố gắng mà tăng cấp đi còn muốn nhờ cậy gì một kẻ chỉ còn lại một mảnh hồn sắp tan vỡ như ta?
Dương Tuấn Vũ đúng là có ý này, nhưng nghe hắn nói thế thì mặt dày cũng khẽ đỏ lên, hắn cố gắng chính trực ướn ngực nói:
- Tốt. Ta sẽ nhanh chóng mạnh mẽ.
- Hy vọng thế. Thời gian của ngươi rảnh rỗi của ngươi cũng chẳng còn nhiều đâu.
- Nói thế là ý gì?
Dương Tuấn Vũ nhíu nhíu mày, hắn có linh cảm xấu.
Apollo ngẩng đầu lên nhìn về đêm tối vô tận, hắn nói:
- Có lẽ kẻ phản bội đã biết chúng ta – những kẻ trốn chạy từ Olympus đang ở đây rồi, không bao lâu nữa hắn sẽ tới. Chỉ sợ không chỉ có một tên đi. Nếu ta còn sống bọn khốn này có dám chiến một trận? Đúng là lũ ngụy quân tử, trong thời điểm mấu chốt liền ám toán 5 huynh đệ bọn ta. Nếu không cũng chẳng tới nỗi bọn ta phải dùng sức mạnh luân hồi liều c·hết ngăn cản cho những người khác, trong đó có vợ ta an toàn rời đi.
Dương Tuấn Vũ sửng sốt, nói như vậy trong hàng ngũ quân Olympus còn có nội gián? Đã vậy hắn còn đang đuổi tới đây. Cả người đẫm mồ hôi, Dương Tuấn Vũ nhíu mày hỏi:
- Ta còn bao nhiêu thời gian?
- Không rõ. Nếu hắn thuận lợi có thể trong vòng 2,3 năm nữa sẽ đuổi tới, nếu không thuận lợi có thể 10 năm, 20 năm… khó nói. Nhưng ngươi cần xác định tinh thần đi là vừa.
- Sao lại có dao động lớn như thế?
Apollo nhìn kẻ bên dưới như một con kiến không có bao nhiêu tri thức, bĩu môi nói:
- Ngươi nghĩ chúng ta muốn bay qua bay lại trong hư không đơn giản? nơi đó có không biết bao nhiêu hố đen, quái vật hư không, lực hút từ các tinh cầu, rồi v·ụ n·ổ tinh hệ … Sơ xẩy là c·hết lúc nào không biết.
Dương Tuấn Vũ cạn lời, thứ này hắn tất nhiên làm gì có khả năng biết được, hắn còn chưa rời khỏi Trái Đất bao giờ a, thậm chí bay lên mấy mét còn chưa làm được nói gì đi đi lại lại trong hư không?
Không để ý hắn đang bất mãn, Apollo lại nói:
- Không chỉ như thế, vì khoảng cách giữa các thiên hà rất lớn nên cũng không thể định vị chính xác vị trí của một vài người được, chỉ biết đại khái nằm ở hướng nào mà thôi, ngay cả Thiên Hà mang tên Ngân Hà của các ngươi diện tích cũng không nhỏ, muốn từ nơi này tìm được Trái Đất cũng cần không ít thời gian đi.
Nhưng rất có thể bọn khốn kia không chỉ sử dụng cảm nhận khí tức của người Olympus mà còn phối hợp với lũ quái vật không gian, bọn này chính là kẻ đi săn lão luyện, một khi mùi đã bị chúng ngửi thấy thì trong vũ trụ này không có chỗ nào nó còn không tìm ra được. Vì thế, nếu có giúp sức của chúng, những kẻ phản bội kia sẽ cực nhanh tới đây.
Dương Tuấn Vũ đã cảm thấy nguy cơ trùng trùng trước mắt, hắn nhíu mày hỏi:
- Thế chẳng lẽ chỉ có mình ngươi nhìn thấy điều này? Những kẻ khác sống trên Trái Đất thì sao?
Apollo bất đắc dĩ gật đầu:
- Mỗi người có một năng lực, ta sinh ra đã thông thiên văn, tường địa lý, Thiên Lý Nhãn chính là một trong số năng lực bẩm sinh. Chỉ tiếc sau v·ụ n·ổ luân hồi ta chỉ có khả năng bảo toàn một Trái Tim. Lại nói, tuy hiện tại ta chỉ là tàn hồn nhưng vẫn còn chút nhãn lực đó.
- Nói như vậy là người khác không cảm nhận được rồi. Nếu được, họ liền rời Trái Đất đi nơi khác có khi lại tránh được kiếp nạn một thời gian.
Apollo lắc đầu:
- Đi đâu cũng vậy thôi, mà do quá trình di chuyển từ tinh hệ Olympus tới đây đã tốn cực nhiều năng lượng của mọi người, chỉ sợ ngay cả sau mấy vạn năm còn chưa cách nào hồi phục hoàn
toàn.
- Lâu như vậy?
Dương Tuấn Vũ trợn mắt, mấy vạn năm còn chưa đủ thế thì cần bao nhiêu thời gian a, chưa kể dù họ ở thời điểm đỉnh phong thì sao? Còn không phải đều là kẻ bại trận phải cúp đuôi chạy trốn? Dù nghĩ theo hướng nào cũng thấy tương lai ảm đạm.
Hắn không ngờ mọi thứ tới nhanh như vậy, ngay cả trong ký ức của Triệu Cơ cũng nói con người phải gần 200 nữa mới đối mặt với lũ người ngoài hành tinh chứ chưa nói tới quái vật không gian, vậy mà đã thua thê thảm rồi. Nhưng có lẽ vì hắn được trọng sinh, tìm được trái tim Apollo đã làm cho nhiều thứ thay đổi khó lường.
Apollo kiên nhẫn giải thích:
- Cư dân Olympus hồi phục nhanh hay chậm chính là phụ thuộc vào sức mạnh của hành tinh đó. Trái Đất này tuy rất an toàn và cũng rất xa so với cố hương của ta, đạt được điều kiện làm nơi tạm trốn, nhưng sức mạnh của nó quá yếu ớt. Điển hình như loài người, tuy ở đây là đỉnh của chuỗi thức ăn nhưng năng lực đa số đều gần bằng không. Thậm chí vớt vát cũng chỉ có vài kẻ miễn cưỡng có thể được coi như Á Thần.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn hiểu rất rõ sự biến thái của những kẻ được coi là thần linh này, dù chỉ đạt được tới ngưỡng một nửa sức mạnh ấy cũng là một tồn tại cực khủng kh·iếp rồi. Không ngờ ở Trái Đất còn có kẻ mạnh như vậy.