Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới (phần 1)

Chương 1 : Thảm họa máy bay




Chương 1 : Thảm họa máy bay

Trên máy bay MH399 bay qua biển Thái Bình Dương bao la, Dương Tuấn Vũ ngồi ghế sát cửa sổ ở khoang thường, đôi mắt hắn nặng trĩu đượm buồn đang hướng về phía xa, thơ thẩn nhìn những đám mây đen, cứ thoáng chốc lại thở dài từng chập.

“Không biết giờ này, Khả Nhi, em đã nghe cha xứ hỏi xong chưa? Liệu em sẽ nói đồng ý chứ?”

“Ừm. Đấy là người mà em đã lựa chọn. Chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long.”

“Những thứ mà anh không đem lại được cho em thì Thẩm Giang có thể giúp em đạt được chúng. Hắn có tiền, có quyền, lại đẹp trai, lúc nào cũng được các em gái vây quanh nhưng vẫn chỉ theo đuổi em.”

“8 năm 6 tháng 12 ngày, đấy là quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, được quen em, được yêu em là điều hạnh phúc nhất, và nó cũng là nỗi đau lớn nhất cuộc đời anh. Cũng chỉ vì anh luôn thất bại, anh nghèo hèn, anh mồ côi - những lời em đã nói rất đúng, không sai, nhưng sinh ra ai mà chẳng muốn có được những điều tốt đẹp nhất. Vì thế, bao năm qua anh đã luôn cố gắng, chỉ là, dường như anh không thuộc về nơi này, mọi thứ đều muốn chống lại anh, xô đổ anh. Cũng vì vậy anh cũng không trách em bỏ anh đi theo người khác.”

“Anh quyết định rời xa nơi này, đến Na-Uy làm việc cũng là để cố quên đi em. Anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới không có em mỗi ngày ở bên. Xin lỗi em vì đám cưới của em, anh không đến được. Cầu mong em.....”

Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thêm bi ai về bản thân, hắn thở dài, nhìn trời, có lẽ trời cũng đang khó chịu trong người, mà mưa suốt cả tuần nay.

Hắn nhếch mép lên cười đểu:

- Không biết mưa thế này nhà thờ có bị rột mái không nhỉ? Tốt nhất là gió bão bung cả nóc luôn đi.... Haha.

Bỗng!

- Xin quý khách chú ý. Máy bay đang gặp một chút sự cố kỹ thuật gây mất cân bằng do thời tiết xấu, phi cơ trưởng đang tiến hành khắc phục sự cố xin quý khách vui lòng ngồi tại chỗ, hạn chế đi lại.

Giọng nói thanh thoát của một cô gái vang lên.

Dương Tuấn Vũ xoa cằm lẩm bẩm:



- Ừm. Giọng của cô tiếp viên này thật là dễ nghe nha. Chỉ có điều, vừa mới mong người ta gặp hạn thì mình lại gặp báo ứng trước. Này! Ta không tới mức đen đủi thế chứ?

- Xạch !!! Lạch cạnh !!! Aaaa....

- Tại sao máy bay rung lắc ghê vậy.

Một giọng chua loét quát ầm lên:

- Các người có biết lái máy bay không vậy?

Dương Tuấn Vũ nhìn bà béo ngồi ghế ngay trước mình, mặt đang đỏ bừng như con gà tây, khoa chân múa tay, nước miếng theo lời nói văng tứ tung khắp nơi thì bĩu môi nghĩ:

“Thế cô biết lái thì lên lái hộ người ta đi kìa, sự cố ai muốn chứ. Ài, mình cuốn xéo đi khỏi nơi này rồi mà sao vận đen vẫn cứ bám chặt lấy không buông tha?”

Đúng là vận số của Dương Tuấn Vũ từ nhỏ tới lớn quá thê thảm. Tám tuổi, bố mẹ đột ngột q·ua đ·ời do t·ai n·ạn xe hơi. Hắn được bà ngoại đem về nuôi, nhưng đến năm 12 tuổi thì bà cũng bị viêm phổi nặng và mất trong trận rét nhất lịch sử Việt Nam 2008.

Hắn được người ta chuyển vào cô nhi viện, và cũng được cho đi học hết lớp 12. Sau đấy hắn vừa đi làm thêm, vừa đăng ký thi vào trường cao đẳng Công nghệ Thông tin Vĩnh Hà, cầm tấm bằng tốt nghiệp, hắn cũng kiếm được một công việc lập trình.

Vừa mới an ổn được chút, thì sau 3 năm công tác, công ty phá sản, hắn mất việc. Đó cũng là nơi hắn đã từng có thời gian làm lâu nhất. Sau này, cứ khoảng 3- 4 tháng thì Dương Tuấn Vũ lại bị mất việc với vô số lý do khốn nạn: Đến muộn, giao muộn kế hoạch, không đi bia ôm với sếp, không biết tiếng Ả Rập...

Dù cho hắn hết lòng trình bày đầy đủ lý do: Đến muộn vì có t·ai n·ạn giao thông ở cầu X gây tắc đường hơn 2 tiếng, kế hoạch vốn là dành cho cả quý nhưng lại bắt hoàn thành trong 1 tuần, không thích đi bia ôm, công ty liên doanh Việt-Anh thì bắt học tiếp Ả Rập... thực sự không còn cái gọi là thiên lý.

Có lẽ, việc may mắn nhất đời hắn là đã từng yêu được Linh Khả Nhi, nhưng nàng cũng bỏ hắn.

Lần này hắn quyết tâm rời khỏi đất nước, tới Ngân Hàng A&B bên chi nhánh Na Uy tìm kiếm cơ hội thay đổi cuộc đời, làm lại từ đầu. Nhưng, lên chuyến bay này ... dường như không phải là sự lựa chọn đúng đắn.

- Ầm! Đùng !!!



Hắn giật mình, âm thanh từ v·ụ n·ổ bên ngoài lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Tuấn Vũ. Theo ánh mắt của đám đông nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn mới đầu là phẫn hận, sau đó là trong lòng đắng chát.

- Aaaa.!!!!

- Cứu tôi.

Xung quanh mọi người hét lên ầm ĩ, tràng cảnh hỗn loạn. Khắp nơi là tiếng kêu gào, than khóc. Lần này, vẫn là giọng nói thanh thoát khi nãy vang lên, nhưng lần này, rõ ràng đã mang theo sự bối rối và hoảng sợ:

- Xin mọi người bình tĩnh... Chúng tôi đang nỗ lực liên lạc với trạm hạ cánh gần nhất, phi cơ trưởng đang cố gắng khống chế tình hình. Xin mọi người đừng rời khỏi chỗ ngồi...

- Bình tĩnh thế quái nào được, máy bay không kiểm tra trước khi cất cánh hay sao? Các người làm ăn kiểu gì thế? Lũ khốn.

- Bọn khốn.

Liên tiếp là những âm thanh mắng chửi vang lên. Cô tiếp viên hàng không bị dọa sợ tới mức mặt trắng không còn chút máu vì trong lòng cô cũng rất kinh hoàng, và giờ còn phải hứng chịu những lời mắng chửi, đay nghiến của đám đông. Cô gái quẫn bách không biết làm sao cho phải, bàn tay trắng nhỏ bé vừa lén lau khóe mắt, vừa che miệng cố nín khóc.

Dương Tuấn Vũ cũng biết máy bay cháy có nghĩa là gì, ở giữa biển cả mênh mông, dù có tìm được trạm hạ cánh gần nhất thì cũng phải cách vài trăm cây số, bọn họ không có nhiều thời gian như vậy.

Trước khi sự sống kết thúc, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên thật tốt. C·hết chính là dấu chấm hết cho chuỗi những tháng ngày tăm tối chìm trong thất bại và cay đắng. Luân hồi? Kiếp sau? Nếu có thì tốt, không có thì cũng chẳng sao, ai mà không c·hết, sớm muộn cũng hóa hư vô, trở về cát bụi.

Khi mình đã chẳng còn thứ gì phải luyến tiếc, hắn bắt đầu chú ý tới xung quanh nhiều hơn. Thu hết tất cả sự hèn hạ, dã tính của mọi người khi đối mặt với c·ái c·hết, không còn sự thanh cao, không còn những lớp mặt nạ gian dối, tất cả đều rất thực, thực tới mức tàn khốc.

Lưu lạc trong số những tâm hồn đáng khinh, hắn chợt nhìn thấy một thứ có tâm hồn rất đẹp, nghiêng đầu quan sát, càng theo dõi hắn càng thấy cô thực sự khác biệt.



“Thật tội cho em, em đã làm rất tốt trách nhiệm của mình rồi, máy bay gặp sự cố là điều không ai muốn. Tiếc nuối duy nhất của cuộc đời tôi giờ phút này có lẽ là chứng kiến em c·hết. Nhưng, ít nhất có lẽ em không nên c·hết trong sự tức tưởi, không nên là thứ bị đám đông hỗn tạp kia chà đạp.”

Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng đứng lên quát:

- Im miệng!

Thấy mọi người giật mình, quay lại nhìn, hắn chợt thấy không ngờ giọng mình xưa nay lại có sức ảnh hưởng lớn như thế. Có lẽ Khả Nhi nói không sai, giọng nói là điểm lôi cuốn nhất của Dương Tuấn Vũ hắn.

Gương mặt tuấn tú, lạnh lùng, chỉ có điều sự khắc khổ làm gò má hắn nhô ra, khá hốc hác, mặc dù bớt đi sự điển trai nhưng lại nhiều hơn nét d·u c·ôn, hắc ám, cùng với đôi mắt toát đầy lửa giận, áo sơ mi trắng, quần âu phẳng phiu, trông rất bình thản, trông hắn chẳng khác gì một tên xã hội đen chính hiệu.

Hầu hết tất cả to miệng, đanh đá chua ngoa thì sâu bên trong lại là một lá gan thỏ đế. Chỉ vì một tiếng hét như vậy nhưng mọi người đều bị trấn áp. Những đôi mắt từ các phía lấm la lấm lét nhìn về phía người thanh niên cao gầy đang đứng đó.

Mọi người thoáng nghĩ.

- Hắn là ai? Làm sao lại không sợ hãi.

Mặc kệ máy bay đang rung lắc, hai tay hắn bám chặt vào hai chiếc ghế trước sau, kèm theo bộ dạng bất cần đời khiến không ai dám ho he nửa lời.

Giọng trầm thấp của Dương Tuấn Vũ vang lên:

- Mọi người hãy nghe tôi nói, đừng mắng chửi nữa. Bây giờ có chửi gì cũng vô dụng thôi. Máy bay đang rơi rồi. Mọi người hãy trân trọng nốt những phút cuối cùng này đi. Ai còn người thân thì tìm thứ gì viết vài lời cho họ đi. Dù có thế nào cũng đừng bắt một cô gái vô tội đến phút cuối cùng vẫn chịu những lời chửi mắng như vậy.

Ai nấy đều giật mình, tâm trạng tất cả dường như ngay sau một câu nói lập tức chìm vào nỗi u ám vô tận.

Đúng vậy! Là kẻ đang được sống thì chẳng có ai muốn c·hết cả. Nghĩ lại chỉ còn lại vài phút, máy bay thì càng nghiêng lắc dữ dội, nhưng mọi người cũng bình tĩnh lại vài phần. Ai mà không biết máy bay rơi là không còn chút hi vọng sống sót nào chứ. Có người khóc. Có người thẫn thờ. Có người vội vàng lau nước mắt, viết nhanh chữ gì đó để vào chiếc túi nhỏ trước ngực kéo khóa lại hi vọng người thân nhìn thấy bớt đau buồn.

Bề ngoài mạnh mẽ như vậy, nhưng vào giây phút cuối đời, từng hình ảnh kí ức trải ra như thật trong đầu hắn.

Mới ngày nào còn tay trong tay với Linh Khả Nhi. Nhìn em cười, nhìn em vui mỗi khi hắn tự tay làm cho cô những thứ nhỏ bé xinh xắn. Nụ cười trong sáng ấy thật đẹp biết bao. Những ngày bên cô, hắn thực sự rất hạnh phúc.

“Cảm ơn em, Khả Nhi! Nếu có kiếp sau được gặp em, anh vẫn mong muốn được yêu em, được ở bên em. Anh sẽ không đánh mất em lần nữa..... Anh thề !!!”

Dương Tuấn Vũ ôm mặt, hai dòng lệ nóng đã rất lâu không xuất hiện nay đã một lần cuối chảy xuống, nhưng nước mắt càng rơi hắn lại càng thấy con tim mình thật lạnh giá.