Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi

Chương 1




Editor: Kẹo Mặn Chát

Mùa hè, 12:30 trưa, ngoài trời 42°, nắng nóng như thiêu đốt.

Điều hòa trong phòng mở 18 độ, Sầm Nhạc ném hộp sữa chua mát lạnh lên bàn, cả người dán sát vào mặt kính cửa sổ trong tư thế vặn vẹo, cuối cùng mở toang cửa sổ ra.

Không khí nóng rực phả thẳng vào mặt lập tức hòa tan hơi lạnh trong phòng. Sầm Nhạc không rảnh quan tâm đến điều đó, cậu là sinh vật duy nhất trong căn phòng này muốn đi ra ngoài.

Bên sân nhà hàng xóm rất náo nhiệt, Sầm Nhạc nằm sấp trên cửa sổ nhỏ tầng hai của mình có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Giang Cẩn Hành đã trở lại!

Vì mai là bắt đầu lớp học thêm hè nên tâm trạng vốn đã tụt dốc nay còn nhanh chóng bành trướng, giống như bên trong sinh ra một con chim non sắp vỡ vỏ, làm cho lòng Sầm Nhạc ngứa ngáy không chịu nổi.

Gia đình Giang Cẩn Hành mới vừa lái xe từ ngoài về, lúc này họ đang chuyển đồ đạc trên xe vào trong nhà.

Lúc Sầm Nhạc mở cửa sổ thì vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Giang Cẩn Hành, bóng lưng ấy khiến cậu kích động đến mức quăng người xuống giường lăn lộn một vòng, dép lê bị hất đến trời nam đất bắc mỗi chỗ một cái.

Nhưng cậu không dám kề cà, đồ đạc trong xe sẽ rất nhanh được thu dọn xong, vì thế cậu bật người khỏi giường như một con cá chép, chạy chân trần tới nằm sấp trên bệ cửa sổ, chờ mong nhìn thấy Giang Cẩn Hành thêm một chút.

Xe vẫn đang đậu trong sân, nhưng không có ai cũng không có động tĩnh gì nữa.

Sầm Nhạc tan nát cõi lòng, đang định rụt đầu về thì bỗng nhiên nhìn thấy một người bước ra từ phía sau xe.

Dáng người cao cao với đôi chân dài, khuôn mặt dịu dàng, khoác lên mình áo thun ngắn tay màu trắng và quần ống rộng màu nâu nhạt, mái tóc ngắn của anh được mạ một lớp màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời.

Đó là Giang Cẩn Hành.

Anh dùng một tay trả lời tin nhắn điện thoại, tay còn lại ôm một quả dưa hấu rất lớn, chậm rãi đi vào nhà, khoảng chừng đi thêm ba bốn bước nữa là sẽ khuất khỏi tầm mắt của Sầm Nhạc.

Sầm Nhạc nhìn chăm chăm vào anh, chỉ hận mình không có kính viễn vọng trong tay.

Mà đúng lúc này, Giang Cẩn Hành vẫn luôn chuyên tâm nhìn điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không có bất kỳ điềm báo nào bắt được ánh mắt của Sầm Nhạc.

Chỉ thấy đầu Sầm Nhạc thoáng chốc đã biến mất trên bệ cửa sổ, ba giây sau, cửa sổ được đóng sập lại.

Giang Cẩn Hành khẽ cười, ôm dưa hấu đi vào nhà.

_____________________