Dư Vị Không Lối Thoát

Chương 15: 15: Em Nhớ Anh




_Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, huhuhu, đừng la tôi mà....

_Sao lại bị phỏng nặng đến như vậy?-Tuấn Hạo bực mình hỏi.

_Tại tôi đói...tôi muốn làm đồ ăn. Mà thấy mọi người trong nhà ngủ hết rồi nên tôi không dám bật đèn sáng....nên là...không cẩn thận làm đổ đồ ăn lên người thôi ....

Tuấn Hạo nghe mà muốn ứa gan ứa máu, sao cô gái ngốc này lại hậu đậu như thế chứ, đã vậy còn khờ đến mức không thèm bật đèn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà để bị phỏng một vết lớn như vậy. Đúng là không trừng phạt thì không được mà.

_Cho tôi xin lỗi mà....tôi không dám làm vậy nữa....

_Mau đưa chân qua đây.

Hỉ Ái nghe lời anh liền đưa chân trái qua cho anh xem. Sao đó anh mở học tủ bên cạnh, lấy ra một tuýt thuốc màu trắng rồi thoa lên vết bỏng cho cô. Ban đầu có hơi chút khó chịu nhưng sao đó thì liền có cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái

_Sau này em phải thoa thuốc vào sáng và tối, nếu như em dám quên thì đừng trách. - Tuấn Hạo lên tiếng răn đe

_Vâng....

Hình ảnh chú thỏ con nhút nhát lại xuất hiên, vừa bị anh mắng mấy câu lại ủ rủ ngay. Gương mặt phúng phính căng phồng lên tỏ vẻ không cam tâm. Nếu như anh không nhịn được thì sẽ lao vào cắn cô mất. Thấy Hỉ Ái cứ ủ rủ mãi, Tuấn Hạo bèn lôi cô nằm xuống giường đi ngủ.

_Đã khuya rồi, em mau ngủ đi. Ngoan...mai tôi rảnh rồi sẽ lại dẫn em đi chơi.

Thiếu nữ đang giận dỗi liền quay qua nhìn anh và lên tiếng.

_Anh hứa đi! Móc méo với tôi.

_ Tôi hứa với em mà.

_Đã 18-19 tuổi đầu mà cô còn chơi cái trò giữ lời hứa như con nít, sao một cô gái có cuộc sống khó khăn lại có thể mang trong mình sự hồn nhiên như thế....Vẫn như mọi đêm, Tuấn Hạo lại ôm Hỉ Ái ngủ ngon lành. Bên cạnh cô có một thứ mùi hương dễ chịu, một mùi thơm của cơ thể cùng với mùi sữa tắm nước hoa toả ra nhẹ nhàng khiến đối phương phải say đắm....Giấc ngủ của hai người đã diễn ra nhanh chóng.

*********

Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết, một năm mới lại sắp bắt đầu. Hỉ Ái phải lo đủ thứ chuyện, quan trọng nhất là phải về quê chăm lo cho cha, cô đang khốn đốn không biết phải xin anh về quê như thế nào....lỡ anh không cho cô về thì sao, lỡ anh cử người theo sát cô thì sao. Hay bắt cô ngồi xe của anh về nhà....Nghĩ đi nghĩ lại kiểu nào cũng không ổn. Ở dưới quê cô toàn camera chạy bằng cơm giáp vòng toàn xóm, chỉ cần cô có gì đó khác lạ là sẽ bị nói ngay. Sẽ như thế nào khi vừa đặt chân về quê, cô sẽ bị tung hô là một kẻ đào mỏ, lấy chồng đại gia...

Khổ hơn là mấy hôm nay Tuấn Hạo lại tiếp tục bận bịu, anh đã ra ngoài từ sớm để đến công ty, cũng chẳng có thời gian ở lại mà ăn uống cùng cô huống gì là đàm phán nói chuyện... nhưng từ lúc anh bận rộn như vậy, Hỉ Ái trong lòng có chút không vui, ban đầu cô biết anh là một người giàu có nên cũng lường trước rằng anh sẽ rất bận rộn, nhưng không ngờ anh phải xa nhà liên tù tì mấy ngày như thế. Nói trắng ra, Hỉ Ái đang cảm thấy nhớ anh. Cô cũng là một cô gái bình thường thôi, thích ở bên cạnh người mình yêu cũng là lẽ thường tình mà.....

Đang mãi mê suy nghĩ thì một cuộc điện thoại đã cắt ngang câu chuyện trong trí não của cô.

_Hả..là cha gọi cho mình!



_Dạ con nghe nè cha.

_Ờm...con hả, mấy nay con ở trển sao rồi.

_Dạ con vẫn ổn ạ , cuộc sống con vẫn tốt lắm!

_Ờm vậy thì được, cha có chuyện này muốn báo cho con. Chèn ơi, hai bữa trước cha đi mua đồ ở tiệm tạp hoá cô Phương, có rút thăm trúng thưởng trúng quà...cha có thử vận may thì nó trúng thật. Cha được đi du lịch 3 ngày hai đêm ở thành phố Z, đi ngay Tết luôn. Nên giờ cha báo cho con biết , Tết này khỏi về, cha dẫn thằng nhóc Minh hàng xóm đi du lịch với cha rồi. Vậy nha con.

_Dạ con hiểu rồi, cha đi chơi vui vẻ nha, có chuyện gì không ổn thì nhớ nói cho con biết.

_Cha biết rồi.

Rụp.....cuộc gọi đã kết thúc kèm với nụ cười của Hỉ Ái trên môi. Cuối cùng cũng có cách giải quyết rồi, đúng là trời không phụ lòng người. Bùm một cái Hỉ Ái vừa lo xong vấn đề mà cha cô còn được đi du lịch vui vẻ trong dịp Tết. Đúng là người tốt thì sẽ được đền đáp xứng đáng.

_Hoan hô! Vậy là không cần lo nghĩ chuyện về quê rồi....thật tốt quá...

Đang đắm chìm trong sự vui sướng thì có một giọng nói vang lên

_Thưa tiểu thư, hiện giờ cô có muốn ra ngoài không?

_À...cháu chào bác...có việc gì vậy ạ?

Thì ra người vừa bước đến chính là quản gia Hạ.

_Còn một tuần nữa là đến đêm giao thừa, chúng tôi đã cử người đi mua hoa sắm sửa đồ đạc chuẩn bị đón Tết. Tiểu thư có muốn ra chợ hoa cùng chúng tôi không ạ.

_Dạ có chứ ,con thích lắm, con cảm ơn bác.

Vừa nói xong, một người giúp việc bước ra đưa Hỉ Ái đi thay quần áo mới....15 phút sau, Hỉ Ái xuất hiện với một bộ váy màu đỏ, một chiếc váy tay dài có đường nét ôm body vô cùng quyến rũ, kết hợp với cổ tay và cổ áo màu trắng làm nổi bật lên phong cách của mình. Hỉ Ái chọn cho mình một màu son nâu hạt dẻ nhẹ nhàng cùng với đôi giày cao gót trắng ....Cô bắt đầu lên xe lên đường đến chợ hoa tấp nập....

**********

Nửa tiếng sau, Hỉ Ái đã đặt chân đến chợ hoa tấp nập. Hoà cùng không khí ngày Tết, những tiểu thương nơi đây thi nhau trưng bày những sản phẩm của mình. Không chỉ buôn bán mỗi hoa, khu vực này còn có cả cửa hàng thời trang, cửa hàng quà lưu niệm vô cùng đặc sắc....

Đi dạo được một vòng, Hỉ Ái đã chấm trong mình mấy chậu hoa mai tươi đẹp. Như có thể đọc được suy nghĩ của Hỉ Ái, quản gia Hạ liền lên tiếng

_Thưa tiểu thư, xin cô hãy chọn vài chậu hoa cho Trương gia trưng bày, chúng tôi rất cần sự quyết định của cô.

_Thật sao....con có thể chọn hả.

_Đương nhiên ạ- quản gia Hạ cung kính đáp



Nghe đến đây, hai mắt Hỉ Ái sáng rực , tâm trạng vui sướng không thể tả xiết....

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Hỉ Ái đã chọn cho mình một chậu mai nhỏ, thiết kế như một chậu cây bonsai để trưng bày trên bàn trà của phòng khách. Hai chậu mai lớn cao 5 mét để trước cổng Trương gia. Ngoài ra, cô cũng tự tay chọn cho mình một số dây bóng đèn lấp lánh để trang trí trong nhà. Những miếng decal màu đỏ rực dán lên những bức tường trong nhà...Chuyến đi mua sắm này kéo dài gần 2 tiếng mới kết thúc...

********

Sau khi mua sắm đầy đủ, Cô cùng quản gia Hạ và những người giúp việc chuẩn bị lên xe quay về. Bỗng nhiên Hỉ Ái dừng lại. Vẻ mặt đắn đo suy nghĩ sao đó nói

_Xin lỗi, phiền mọi người chờ con một chút ạ.

_Tiểu thư cứ tự nhiên, chúng tôi sẽ ở đây chờ.- Quản gia Hạ đáp.

Nói rồi cô bước xuống xe, tắp vào một cửa hàng nhỏ để mua gì đó. 15 phút sau, cô bước ra với một chiếc hộp nhỏ trên tay mà không ai biết bên trong đó là gì....Bây giờ chiếc Rolls Royce đã có thể lăn bánh về nhà.

***********

Tối hôm đó, tại nhà ăn của Trương gia, Hỉ Ái đã dùng xong bữa tối của mình và chuẩn bị quay trở về phòng. Bỗng nhiên cô lên tiếng hỏi.

_Thưa bác, hôm nay anh ấy có quay về không ạ.

_Hôm nay thiếu gia vẫn chưa về thưa tiểu thư.

_Vậy chừng nào anh ấy mới về ạ?

_Chắc khoảng ba ngày nữa hoặc hơn thì thiếu gia mới quay về.

_Vâng...

Nét mặt của Hỉ Ái thoáng buồn nhưng lại liền cười ngay sao đó....

_Nếu như có gì muốn nói, tiểu thư cứ gọi điện cho thiếu gia, người sẽ luôn sẵn lòng trả lời tiểu thư.

_Dạ con hiểu rồi!

Nói rồi cô liền chạy về phòng của mình. Cầm trong tay chiếc điện thoại. Cô chọn đến số của anh rồi bấm gọi....nhạc chuông vang lên. Không biết nếu gọi bây giờ có làm phiền anh không, anh có bắt máy không....sau vài ba giấy đầu giây bên kia đã bắt máy

_Có chuyện gì vậy, hiện giờ tôi đang bận lắm!- Tuấn Hạo vội vã nói.

_Em nhớ anh!