Dụ Trúc Mã

Chương 34




Quý Trạch Viễn ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái trước mặt,ý tứ chán ghét hiện rõ trên mặt.Anh hoàn toàn ngó lơ Nhược Đan như thể người cô ta đang bắt chuyện không phải mình.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn đến Nhược Đan,cô xấu hổ không thôi.Chủ động đến tìm người nhưng bị phớt lờ,cho dù mặt cô có dày đến mấy cũng biết ngại thôi.Nhược Đan không chịu nhượng bộ,cô tiến gần đến bên cạnh anh cố ý mờ ám mà nói nhỏ.

- Ba tớ nói với tớ,đến nói chuyện kia với cậu.

Cô ta chọc đúng chỗ yếu của anh,rõ ràng Nhược Đan rõ về căn bệnh tâm lý kia.Biết anh đã che giấu như thế nào,đặc biệt là đối với cô gái nhỏ nhà anh.Quý Trạch Viễn không muốn bản thân mình trong mắt Lư Hiểu Khê có bất kì nhược điểm nào.

Chính vì cảm xúc không ổn định đó càng khiến tâm tư của anh ngày càng sâu kín hơn,ngày càng cảm thấy tệ hại hơn.Quý Trạch Viễn đáy mắt hiện lên lệ khí,rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày.

Anh quay xuống nhìn Lư Hiểu Khê,dẫn cô đến bóng râm rồi lại nhẹ giọng.

- Em ngồi ở đây đợi anh một chút nhé.

- Vâng.

Thiếu niên trước mắt cô mau chóng rời đi,mà người con gái bên cạnh anh là đàn chị Nhược Đan.Tâm trạng của cô bây giờ thật sự có thứ gì đó rất khó chịu,anh của trước đây sẽ không bao giờ để ý đến những cô gái khác.Cũng sẽ không bỏ lại cô ở đây để đi nói chuyện cùng người khác.

Cô hiểu chứ,con người rồi cũng sẽ thay đổi.Cô và anh cũng vậy,sẽ chẳng mãi mãi ở bên cạnh nhau.Rồi mỗi người sẽ có con đường riêng,anh cũng sẽ gặp gỡ nhiều người khác.Anh sẽ thích cô gái khác,anh cũng chỉ xem cô là em gái mà thôi.

Hiện thực là vậy nhưng cô lại không muốn chấp nhận nó,có lẽ bởi vì cô đã thật sự ích kỉ muốn chiếm anh làm của riêng mình.Muốn anh chỉ quan tâm,bảo vệ một mình cô.



Quý Trạch Viễn cùng Nhược Đan đến chỗ ít người qua lại,anh rũ mắt nhìn về hướng của Lư Hiểu Khê phía xa.Thanh âm rất trầm không hề có kiên nhẫn.

- Có gì thì nói nhanh đi.

- Trạch Viễn,cậu không thể lạnh nhạt với tớ như vậy,chúng ta dù sao cũng đã quen biết lâu như thế.

Nhược Đan còn muốn phân trần uất ức của mình nhưng người bên cạnh lại đang dùng thái độ rất tệ kia mà nhìn cô.Tính cách của anh rất phức tạp,đôi lúc rất đáng sợ nhưng cũng có lúc mềm yếu.Cái mặt mềm yếu kia chỉ khi liên quan đến cô gái Lư Hiểu Khê thôi,còn ở trước mặt cô thì chính là một con người có tính tình lạnh nhạt như thế.

Cô không cam tâm,vì cái gì kia chứ.Từ nhỏ khi phát hiện ra bệnh rối loạn cảm xúc này của anh thì cô là người luôn ở bệnh cạnh theo dõi tình trạng của anh.Vì sao anh không thể một lần nhìn đến cô?mỗi lần gặp nhau đều như người xa lạ,rõ ràng bọn họ có quen biết.

Dù rằng cái quen biết đấy chỉ một mình cô thừa nhận,cũng chỉ một mình cô lủi thủi đi theo cha mình điều trị cho anh.Người nào đó ngay cả nhìn cô còn không thèm,sao lại có người vô cảm như anh kia chứ.Ít nhiều anh cũng phải nể tình cô là con gái của bác sĩ điều trị cho anh mà cho cô một chút mặt mũi,chỉ cần nhìn về phía cô một lần cũng đủ rồi.

Quý Trạch Viễn không chờ nổi cái bộ dạng úp mở kia của Nhược Đan,lưỡi khẽ đảo quanh vòm miệng rồi bước đi.Cánh tay của anh ngay lập tức bị nắm lấy,Nhược Đan hai mắt rưng rưng mà nhìn thiếu niên trước mắt.

Bàn tay của cô cũng bị anh mạnh bạo gỡ ra,cô nhìn cánh tay của mình ấm ức cất giọng mềm yếu.

- Cậu ghét tớ lắm sao?

- Nói chuyện chính,không nói thì tôi đi.



‘…’

Nhược Đan tức giận tím mặt cắn chặt môi,cha cô chẳng có dặn dò cô cái gì cả.Nhưng đã bịa chuyện thì phải bịa tới cùng.

- Cha tớ bảo tớ phải luôn ở cạnh cậu,quan sát những biểu hiện của cậu.Vì vậy cậu không được đẩy tớ ra xa,tớ chỉ là muốn tốt cho cậu thôi.Cậu phải phối hợp thì bệnh tâm lý đó của cậu mới giải quyết được chứ.

Nghe cô ta nói một tràng dài như vậy,Quý Trạch Viễn liền nhíu chặt mày.Cô ta đang nói chuyện hài à,cái bệnh quái gì đấy của anh không tệ đến mức cần có người ở bên cạnh giám sát.Anh khẽ cười khẩy một tiếng.

- Nói xong chưa?

- Cậu đây là không đồng ý sao,tớ nói cậu biết…

Quý Trạch Viễn nhét lại cái bật lửa vào trong túi quần,mặc kệ Nhược Đan ở phía sau nói đông nói tây.Anh nhanh chóng quay trở lại chỗ của cô gái nhỏ nhà mình.Từ xa đã trông thấy Lư Hiểu Khê ngồi trên vách đá trò chuyện vui vẻ cùng Mễ Ái mà bên cạnh còn có Ngôn Thừa Hi.

Đáy mắt của anh khẽ tối đen lại,chậm rãi tiến lại gần.Cô vậy mà còn ngồi rất gần tên nhóc kia,bàn tay nhỏ nhắn mà anh không dám chạm vào bây giờ đang cầm lấy đôi tay của Ngôn Thừa Hi lật qua lật lại tỉ mỉ xem gì đấy.

Cả hai người đều không quan tâm đến xung quanh,vui vẻ ở trong không gian của cả hai,nhất thời Quý Trạch Viễn hơi khựng lại.

Nhược Đan rất nhanh đã đuổi kịp anh,vừa hay cô ta cũng trông thấy cảnh tượng kia.Làm sao có thể ngồi yên được,liền chen giọng vào.

- Wow em gái nhà cậu cùng cậu nhóc kia là hẹn hò sao.