Dụ Dỗ

Chương 70




Edit+Beta: Selbyul Yang

“Đừng gấp, cô nhóc đỏng đảnh.”

Tay của Bùi Thầm như dụ dỗ người ta rơi vào cạm bẫy, cùng với dòng điện khiến làn da thoáng tê dại.

Dường như bầu không khí cũng trở nên ngọt ngấy theo.

Cùng với lời nói vang lên bên tai cô đến từ người đàn ông, đôi mắt cô gái đỏ lên, cô cắn môi khẽ kêu một tiếng, muốn chạy trốn rồi lại bị giữ chặt lấy, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt, tim đập như nai con chạy loạn.

Sao người này…lại có thể…

Bọn họ vẫn còn đang gọi video mà anh lại…

“Hai người này làm sao thế? Rớt mạng đột ngột hả?”

“Ài, có phải hai người này đang lén lút làm chuyện gì không ha ha ha.”

Nghe âm thanh ngờ vực của mọi người trong iPad, cô gái nằm trên bàn làm việc, đôi mắt hạnh ướt át đỏ quạch trước tình huống có thể bị người ta phát hiện bất cứ lúc nào này, trên hàng mi là giọt lệ sắp rớt, cô nhìn về phía Bùi Thầm với vẻ xin tha.

Đáng thương vô cùng, như là thật sự bị bắt nạt vô cùng ghê gớm.

Cuối cùng thì người đàn ông cũng không nỡ nhìn cô như thế, anh hôn lên đôi môi đỏ óng ánh nước của của cô, nhếch môi thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng.”

Sau đó anh đứng thẳng người lên, cầm lấy iPad, nhìn vào camera, lạnh nhạt mở miệng: “Hồi nãy bất cẩn làm đổ cốc nước, đang lau nước.”

Vẻ mặt Bùi Thầm tự nhiên, vẫn là dáng vẻ hờ hững lạnh lùng.

Nhưng không ai biết rằng, bên ngoài camera anh đang làm những gì.

Đúng là lưu manh có văn hóa.

Anh còn đang tiếp tục, Lương Chi Ý nghe được lời nói dường như còn có ẩn ý này của anh thì thấy mặt nóng như bị hấp chín…

Sau đó Bùi Thầm nói với bọn họ: “Mấy cậu cứ nói chuyện đi, Chi Ý bảo chán, mình đi chơi với cô ấy đã.”

“…”

Cái người này còn nói là do cô nữa chứ!

Tuyên Hạ và Phàn Cao tưởng thật, không ngăn cản, chỉ cười mắng mấy câu: “Đúng là trọng sắc khinh bạn…”

Sau khi người đàn ông cúp máy thì đặt iPad sang một bên, lúc này Lương Chi Ý rốt cuộc đã có thể lên tiếng, cô tức giận mắng anh:

“Hu hu hu Bùi Thầm anh là đồ khốn nạn…”

Bùi Thầm khẽ cười một tiếng, anh cúi người nhìn cô gái với đôi mắt rơm rớm lệ một lần nữa: “Là ai tới gây chuyện trước vậy? Sao giờ lại sợ thế?”

“…”

Bây giờ người trong cuộc đang vô cùng hối hận…

Chóp mũi cô đỏ ửng, nụ hôn của Bùi Thầm như cọ vẽ miêu tả vành tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ:

“Chi Chi có thích không, hửm?”

Hàng mi dài của cô gái rung lên, ngạo kiều lẩm bẩm:

“Không thích.”

“Được, thế thì tới đây thôi.”

Anh vừa định đi, Lương Chi Ý lập tức cản lại, không giả vờ nổi nữa: “Không được…”

Bùi Thầm thấy thế thì khẽ bật cười thành tiếng, “Chi Chi thích nói một đằng nghĩ một nẻo đến vậy à?”

Mặt cô đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

Người đàn ông hôn lên giọt lệ nơi đuôi mắt cô, đôi mắt anh sâu thẳm, mỉm cười dỗ cô: “Đúng là một cô nhóc đỏng đảnh.”

Ở bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng người đàn ông, ánh đèn neon và sao trời nối liền một màu.

Tuy bọn họ ở tầng cao nhất, không ai nhìn lén, nhưng khuôn mặt cô gái lại nóng như bị lửa thiêu vậy.

Bùi Thầm chú ý tới việc cô mang thai, sợ làm em bé bị thương, vừa muốn cố gắng dỗ cô vui. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, bản thân anh cũng cảm thấy bối rối vô cùng.

Sau một hồi lâu, cô không khỏi khóc thành tiếng:

“Bùi Thầm…”

Bùi Thầm nhìn dáng vẻ này của cô gái, anh nở nụ cười, cúi người giữ đầu cô, mạnh mẽ che lấp hơi thở của cô, cạy mở hàm răng hôn sâu.

Cuối cùng anh dần trở nên dịu dàng. Sau khi nụ hôn kết thúc, anh kề sát nhìn dáng vẻ dần bình thường trở lại của cô, khóe môi nhếch lên: “Sao đã nhiều năm như thế rồi mà Chi Chi vẫn dễ thẹn thùng như này vậy?”

“…”

Cô xấu hổ tới nỗi muốn chôn chân tự vẫn.

Bùi Thầm hỏi cô nằm như thế thì liệu bụng có đau không, cô bám dính nói muốn hôn anh, Bùi Thầm ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc, ôm cô vào lòng.

Anh rút tờ giấy, cô gái vùi đầu nơi đầu vai anh, rồi chợt nghe thấy anh cười: “Thẹn thùng gì chứ? Đây chẳng phải là do em mà ra sao?”

“Anh không được nói nữa…”

Bùi Thầm giam cô trong lòng mình, anh hôn cô, cô gái đoán ra điều gì đó, hỏi có phải là anh thấy khó chịu không, anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Em thấy sao?”

Cô trách anh: “Sao anh lại thế chứ…”

“Chi Chi à…”

Giọng anh rất thấp.

Cuối cùng cô vẫn nghe lời anh, nhìn thấy anh nhắm mắt, hàng mày nhíu lại, cô nhếch khóe môi, ghé vào tai anh bật hơi: “Bây giờ em đang ‘chơi’ anh trai đó nhé.”

Bùi Thầm nghe thế, hơi thở nặng nề, đuôi mắt đỏ lên.

Hôm nay đúng là cô phải thấy may mắn vì mình đang mang thai.

Trong chốc lát, anh ôm cô đứng dậy về phòng ngủ.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ ảo.

Ánh sáng màu cam như trân châu chuyển động trên làn da trắng nõn nà của cô.



Một lúc sau, bầu trời đêm đã tối đen, cô gái bị anh ôm trong ngực, hai tay vịn bờ vai anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Khi nụ hôn kết thúc, cô đối diện với ánh mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi:

“Thế nào, hài lòng rồi chứ hả?”

Anh cúi đầu đáp lại, nói vào tai cô: “So với em thì, vẫn còn kém hơn một chút.”

Cô khẽ hừ một tiếng.

…Người này đúng thật là.

Người đàn ông ôm cô tới phòng tắm tắm rửa. Sau khi xong xuôi, Bùi Thầm ra khỏi phòng ngủ, Lương Chi Ý cầm di động quay về giường nằm, rồi nhìn thấy tin nhắn Quý Phỉ Nhi gửi tới trước đó: [Đừng tưởng là mình không biết cậu và Bùi Thầm làm cái gì, không giấu được mình đâu <Cười xấu xa>]

Lương Chi Ý vùi khuôn mặt đỏ ửng vào gối.

Toi rồi, vẫn bị phát hiện.

Sao cái cô nàng Quý Phỉ Nhi này lại dồi dào kinh nghiệm thế???

Lương Chi Ý xấu hổ lúng túng: [Cậu im đi.]

Quý Phỉ Nhi lầm bà lầm bầm: [Vẫn còn đang gọi đấy, hai người có cần phải vội vã đến vậy không, không sợ bị phát hiện à, chơi lớn như thế.]

Lương Chi Ý: [Xem ra cậu có kinh nghiệm quá nhỉ?]

Quý Phỉ Nhi: […]

Quý Phỉ Nhi quay đầu nhìn Lương Đồng Châu đang nằm bên cạnh thản nhiên chơi di động, cô nhớ tới chuyện xấu xa mà người này đã làm trong một lần nào đó của trước đây thì xấu hổ nhanh chóng kết thúc đề tài câu chuyện.

Lương Chi Ý cầm di động cười vui vẻ.

Còn non xanh lắm*, lại đi so với cô nữa chứ.

(*)

Mấy phút sau, Bùi Thầm bưng sữa đã hâm nóng vào phòng ngủ, bây giờ cô mang thai, anh rất để ý tới chuyện ăn uống của cô.

“Chi Chi à, lại đây uống sữa đi.”

“Ừ.”

Cô để di động xuống, ngoan ngoãn đi qua.

Cô được anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn uống sữa. Bùi Thầm xoa bụng cô, dịu dàng hỏi: “Có thấy không thoải mái không?”

Cho dù là ở thời điểm như lúc nãy, anh cũng đặt cô và bé cưng lên hàng đầu, cẩn thận trong mọi việc, có thể nói là chu đáo ân cần.

Cô mỉm cười: “Không.”

Anh nhìn bụng cô, “Bây giờ thoạt nhìn vẫn chưa thay đổi gì.”

“Vẫn còn sớm mà, có lẽ là phải tới tháng thứ tư thì mới lộ bụng bầu đấy okay?”

Cô cụp mắt cảm thán: “Thật ra có đôi lúc em cảm thấy rất kì diệu, sẽ có một đứa nhóc chậm rãi lớn lên trong bụng em đó anh.”

Đôi mắt người đàn ông bộc lộ nét tươi cười, anh vuốt ve bụng cô, “Mong là nó sẽ ngoan một chút, đừng để mẹ nó vất vả như thế.”

Cô mỉm cười, ngọt ngào tựa vào đầu vai anh:

“Ừ, em cũng mong là thế…”

***

Ban đầu cô gái vốn cũng mong rằng mang thai đừng có vất vả như thế, nhưng mà thứ cần tới rồi cũng phải tới, sau một khoảng thời gian thì cô bắt đầu có phản ứng mang thai thời kì đầu.

Sức khỏe của cô có chút đặc biệt, phản ứng mang thai thời kì đầu tới hơi muộn chút, nhưng gần đây lại cực kỳ nghiêm trọng. Bây giờ sáng nào cô cũng phải trải qua tình trạng nôn nghén khó chịu, ngửi thấy mùi dầu mỡ còn có thể thấy buồn nôn nữa.

Hầy, mang thai thì làm gì có chuyện không vất vả cơ chứ.

Xem như cô đã hiểu được.

Buổi sáng sau khi nôn xong rồi ra khỏi WC, Lương Chi Ý đau khổ chết mất. Cô tựa vào lồng ngực Bùi Thầm, khóc không ra nước mắt:

“Hu hu hu…”

Bùi Thầm vỗ nhẹ lưng cô, “Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Cô méo miệng, cắn răng kiên trì: “Không sao đâu, em thấy em chịu được…”

Anh không thể chia sẻ sự khó chịu cùng cô, rất là đau lòng, “Chi Chi vất vả rồi.”

Nhìn dáng vẻ còn khó chịu hơn cả cô của anh, cô cầm tay anh, mỉm cười an ủi anh: “Không sao đâu, một thời gian nữa là tốt rồi, đừng lo.”

Cô biết đây đều là quá trình phải trải qua khi mang thai, nên cũng vẫn giữ một tâm thế tốt. Hơn nữa thấy Bùi Thầm lo lắng như thế, có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy tuy có vất vả nhưng cô rất vui lòng.

Qua ba tháng đầu, phản ứng mang thai thời kì đầu của cô đã bớt đi một chút. Bình thường Trọng Tâm Nhu và Củng Cầm Tâm cũng thường xuyên tới nhà thăm cô, nấu cho cô một vài món ngon, bây giờ cô đúng là báu vật của cả hai nhà.

Vả lại sau khi Lương Chi Ý mang thai, Bùi Thầm phát huy tất cả những phẩm chất của một học sinh giỏi, anh học thêm những kiến thức liên quan tới phương diện này, về việc chăm sóc cô gái thì có thể nói là quan tâm chu đáo.

Hơn nữa điều khiến người ta bất ngờ là, vào sáu tháng đầu, Bùi Thầm còn chuẩn bị cho cô và đứa nhóc trong bụng một món quà rất đặc biệt nhân ngày Tết Thiếu Nhi.

Anh lắp đặt một người máy gia dụng thông minh ở trong nhà, đây là sản phẩm mới của công ty Cải tiến khoa học Công Nghệ Thừa Tri, tuy nhiên chương trình bên trong đã được anh sửa lại, đây là phiên bản có một không hai trên thế giới.

Người máy có tên là tiểu C, ngoài việc có thể hoàn thành những chức năng mà những người máy gia dụng bình thường có thể làm được thì nó còn được cài riêng chức năng nhắc nhở Lương Chi Ý những việc cần chú ý trong thời gian mang thai, theo dõi tình trạng sức khỏe của cô, trở thành người quản lý cuộc sống của cô. Nó còn có thể trò chuyện cùng cô vân vân, ngang với một con thú cưng điện tử.

Bùi Thầm để cô ghi âm lại giọng của mình vào người máy, “Nó sẽ nhận ra được giọng của em, chỉ cần em gọi nó hoặc là ấn vào cái nút này trên điện thoại thì nó sẽ tự động định vị vị trí của em rồi đi tới chỗ em ngay lập tức.”

Bùi Thầm hy vọng rằng vào lúc anh không ở bên cạnh cô thì người máy có thể thay thế anh bầu bạn với cô.

Lương Chi Ý ngạc nhiên mừng rỡ trước món quà này. Chả trách cô thấy vào khoảng thời gian trước dường như anh lại đang mày mò sản phẩm điện tử gì đó, không ngờ anh lại thiết kế thứ này vì cô, đúng là sự lãng mạn của trai kỹ thuật.

Có một người máy gia dụng thông minh như thế ở nhà, bình thường Lương Chi Ý ở nhà cũng có thêm không ít thú vui.

Cuối tuần, Bùi Thầm phải đi họp, Lương Chi Ý ở nhà một mình. Buổi chiều cô ngồi trên sô pha đọc sách, thấy rảnh rỗi nhàm chán bèn gọi: “Tiểu C ơi tiểu C.”

Rất nhanh thì người máy đã chuyển động tới trước mặt cô, hỏi với âm thanh máy móc: 

“Thưa chủ nhân, xin hỏi có gì cần dặn dò?”

Cô cười xinh đẹp: “Tiểu C ơi, tôi thấy chán quá.”

“Thưa chủ nhân, bên dưới là chương trình truyền hình và phim phát sóng gần đây được đề cử cho cô…” Nó nói xong, rồi đề cử cho cô rất nhiều phương thức giải trí.

Cô nâng má nhìn nó: “Tiểu C ơi, tôi nhớ Bùi Thầm quá.”

Người máy phản ứng mấy giây, rồi mở miệng: “Chủ nhân Bùi Thầm nói rằng, anh ấy cũng rất nhớ cô, nhiều hơn hôm qua một chút, ít hơn ngày mai một chút.”

Cô không khỏi bật cười thành tiếng, không ngờ rằng anh còn cài đặt đáp án kiểu này nữa.

Người đàn ông này cũng thạo quá thể…

“Thế người Bùi Thầm thích nhất là ai vậy?”

Màn hình của người máy sáng lên, hai trái tim nhỏ hiện ra:

“Lương Chi Ý.”

Cô gái gục ngã trước sự đáng yêu này, không khỏi cười nói: “Thế…thế nếu như so Lương Chi Ý với em bé trong bụng thì sao?”

“Lương Chi Ý.”

Cho dù cô có hỏi như nào thì mọi câu trả lời của người máy đều là Lương Chi Ý.

Cô gái đang nghĩ, có phải Bùi Thầm không thiết kế lựa chọn nào khác hay không.

Sau khi nói chuyện với tiểu C một lát, cô đọc sách tiếp.

Hai tiếng sau, tới chạng vạng, Bùi Thầm bận việc ở công ty xong thì về tới nhà, sau đó nhìn thấy cô gái nằm ngủ trên sô pha.

Ánh sáng vàng của nắng chiều lọt vào trong, rọi xuống khiến khuôn mặt cô sáng long lanh, mái tóc đen che khuất một nửa khuôn mặt, nét mặt điềm tĩnh thản nhiên.

Bùi Thầm nhìn cô, vẻ dịu dàng trào dâng trong đôi mắt.

Anh đi qua, nhẹ nhàng lấy quyển sách trên tay cô ra, hàng mày của Lương Chi Ý chuyển động, cô mở mắt ra thì thấy anh:

“Ưm, Bùi Thầm, anh về rồi đấy à…”

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cô: “Ừ, đánh thức em hả?”

“Không sao, em mới đọc sách xong, nằm xuống một lúc thì vô tình thiếp đi…”

Cô ngồi dậy ôm cổ anh, Bùi Thầm nương tư thế kéo cô vào lòng, trêu chọc cô: “Giống y như một con mèo lười ấy, ban ngày ngủ lâu như thế, buổi tối có còn ngủ được nữa không?”

Cô cười hì hì, “Không ngủ được thì chúng mình có thể làm một vài chuyện khác mà.”

Anh nhìn cô với vẻ sâu xa:

“Được, em nhớ lời em vừa nói đấy.”

“Dù sao thì bây giờ cũng qua ba tháng đầu rồi.”

“…”

Cô lập tức thấy sợ, “Không không, em quen miệng nói linh tinh thôi.”

Bùi Thầm nở nụ cười, cúi mặt xuống mổ môi cô, “Bây giờ đổi ý thì đã muộn rồi.”

“Bùi Thầm anh là đồ lưu manh…”

Cuối cùng cô bị anh hôn cho đỏ cả mặt, khẽ hừ một tiếng, xoa cái bụng của mình: “Bé cưng à con nhìn đi, bố con lại bắt nạt mẹ rồi, anh ấy hư quá rồi.”

Anh nhếch môi, sau đó môi dán vào tai cô: “Nếu anh không bắt nạt em như thế thì sao mà có nó được?”

Hai má cô gái đỏ ửng, cô xấu hổ lườm anh: “Anh vẫn còn cảm thấy tự hào lắm có đúng không?

Bùi Thầm khẽ cười, “Không dám.”

Sau đó, má Trương ra khỏi bếp, mỉm cười nói với hai người: “Thưa ông chủ bà chủ, bữa tối đã xong rồi.”

“Được.” Bùi Thầm xoa bóp mặt cô, “Đi ăn cơm nhé?”

“Ừ, em đói quá trời…”

Anh ôm cô đứng dậy, đi về phía phòng ăn. Cô nhớ tới chuyện tán gẫu với người máy thông minh hồi chiều thì mỉm cười trêu chọc anh: “Không ngờ là lúc gõ code hồi trước, người nào đó lại còn gõ rất nhiều lời tỏ tình vào đó nữa, không cảm thấy buồn nôn sao?”

Anh ngớ ra, tai hơi nóng lên, nét cười hiện hữu trong đôi mắt: “Em đã nói gì với tiểu C vậy?”

Cô nói câu hỏi hồi chiều cho anh, tươi cười xinh đẹp: “Em hỏi tiểu C là anh thích ai nhất, nó chỉ trả lời là em, chẳng lẽ người anh yêu nhất không phải là em và bé cưng sao?”

Anh lạnh nhạt sửa lại cho đúng: “Không phải.”

“Hả?”

Người đàn ông và cô mười ngón đan cài, anh nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai cô:

“Trên thế giới này chỉ có một Lương Chi Ý, thế nên đáp án cho câu hỏi này không có lựa chọn nào khác, cho dù có bé cưng thì người anh yêu nhất cũng vẫn là em, không gì có thể so cùng.”

Hết ngoại truyện 14.