Sau khi từ biệt Mạc Ly, Cố Minh ôm ngang Đông Tuyết chạy vụt về nhà.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện, Cố Minh vừa tự trách chính mình vừa nghĩ lại những chuyện phát sinh trong hôm nay mà sợ hãi, trong khi đó Đông Tuyết đã bị một chuỗi sự việc dày vò nên có chút kiệt sức.
Đông Tuyết an tĩnh dựa vào ngực Cố Minh, cảm thụ từng rung động trong lồng ngực đối phương.
Vừa bước vào phòng, môi lưỡi của Cố Minh đã cuốn cả lên.
Hắn thả chậm hô hấp rồi lại ôm chặt lấy Đông Tuyết.
Hắn liền ném cả người lẫn y phục của Đông Tuyết vào thùng nước trong tiếng kinh hô của y.
“Cố Minh! Ngươi làm cái gì vậy!” Đông Tuyết vừa vuốt mái tóc đen ướt nhẹp của mình vừa hơi tức giận nhìn Cố Minh.
Vết răng khắc sâu trên cổ Đông Tuyết làm hai mắt Cố Minh nhói lên như bị kim châm, hắn hít sâu một hơi để đè nén cảm xúc đau đớn trong lòng.
Cố Minh cảm thấy mũi chua xót, khóe môi mím chặt, dưới tầm mắt của Đông Tuyết, hắn cởi từng lớp xiêm y làm lộ ra thân hình tráng kiện rồi nhấc chân bước vào thùng.
Thùng gỗ bởi vì chứa cả hai người mà tràn nước ào ào ra bên ngoài.
Thùng gỗ vốn không quá lớn, Cố Minh suy nghĩ một chút, sau đó giơ đôi chân thon dài của mình lên rồi ngồi trên người Đông Tuyết.
“Cố Minh…” Vành tai Đông Tuyết bỗng dưng đỏ lên, y né tránh không dám nhìn Cố Minh.
Ai dè Cố Minh lúc này cũng không có hành động nào khác mà chỉ quy củ lau người cho Đông Tuyết.
Nhưng điều đầu tiên là phải bỏ qua da thịt trắng nõn của Đông Tuyết bị Cố Minh lau đến đỏ bừng.
“Cố Minh…” Đông Tuyết khó chịu kêu lên, đồng thời cũng dung túng, không ngăn cản động tác của Cố Minh.
Y hiểu rằng chuyện lần này đã làm Cố Minh rất sợ hãi.
Mắt của Cố Minh đã đỏ lên, thấy làn da ửng hồng nóng bừng của Đông Tuyết thì mới thở hổn hển rồi dừng tay lại.
Nhìn đôi môi mềm mại của Đông Tuyết, Cố Minh mạnh mẽ giữ gáy của Đông Tuyết rồi hôn thật sâu, rút hết hơi thở của người kia, hận không thể cùng người trong lòng hòa lẫn máu thịt vào nhau.
Hai tay đặt trên khuôn ngực rắn chắc của Cố Minh, Đông Tuyết vừa đỏ mặt vừa rên rỉ tiếp nhận lấy nụ hôn có chút lỗ mãng của hắn.
Cố Minh hôn dọc sống mũi rồi hôn hàm dưới một chút, cuối cùng vùi vào hốc cổ Đông Tuyết, đầu ngón tay vô thức cọ lên vết cắn kia.
Một cơn ghen tuông ngập trời bốc lên, xem ra hắn vẫn còn quá nhẹ tay với Tề Tu.
Đông Tuyết thở dài, y nhếch môi rồi giơ tay sờ đầu cún con này, tựa hồ biết hắn trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì nên mở miệng nói: “Hai ngày nữa là hết rồi.”
Giọng nói của Cố Minh như bị bóp nghẹn, “Suýt chút nữa ta đã mất đi huynh rồi.”
“Cố Minh, ta ở đây,”