“Đông Tuyết! Đông Tuyết!” Nghe thấy Cố Minh bên cạnh gọi mình, Đông Tuyết mới từ từ lấy lại tinh thần.
“Ừ, sao vậy?” Đông Tuyết mông lung khó hiểu nhìn Cố Minh.
“Đông Tuyết?” Cố Minh thấy vẻ mặt của Đông Tuyết, nhớ tới mấy tin đồn trên giang hồ thì trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua chát.
Hắn có chút bất an.
Đông Tuyết nhìn bộ dạng thận trọng của Cố Minh thì như nhớ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Chẳng qua y có hơi ngạc nhiên, không ngờ lại biết được tin tức rằng Mạc Bạch và Tề Tu kết hôn theo cách này.
Dù sao y đã từng cùng Tề Tu có một đoạn cảm tình, nếu nói không có một tia cảm xúc thì là giả.
Nhưng y và Tề Tu sớm đã một đao cắt đứt, gã có lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến y.
Y cùng lắm chỉ là huynh trưởng cảm khái khi đột nhiên biết hai đứa đệ đệ của mình sắp thành hôn.
Hơn nữa, y hiện tại đã có Cố Minh.
Đông Tuyết ngước nhìn Cố Minh với ánh mắt lộ chút ý cười. Y lần đầu chủ động nắm lấy tay Cố Minh, mười ngón chậm rãi đan vào nhau, Đông Tuyết siết chặt tay hắn tựa như an ủi, suy nghĩ một chút thì mở miệng nói.
“Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta nhìn Cừu nhi lớn lên, hiện tại đứa nhỏ này sắp thành hôn nên ta nhất thời hơi xúc động thôi.”
Cố Minh nắm thật chặt tay Đông Tuyết, chẳng biết vì sao sống mũi hơi cay cay.
“Tề Tu thì sao?”
“Chuyện này kể ra thì rất dài, nếu có cơ hội thì ta nói cho ngươi sau, được không?”
“Ừm.” Cố Minh từ từ nắm chặt tay thành quyền, hắn biết hiện tại mình tuyệt đối không thể sốt ruột.
Hắn sợ dọa người chạy mất…
…
Mạc Ly hơi lo lắng đứng trước cửa, không phải trong thư nói hôm nay sẽ đến Thương Châu sao? Sao Đông Tuyết ca còn chưa tới?
“Ly nhi?”
“Đông Tuyết ca?” Mạc Ly vui mừng quay lại nhìn thì thấy Cố Minh đang nắm tay Đông Tuyết chậm rãi đi đến.
“Đệ nhớ huynh muốn chết.”