Nhìn thấy Mạc Bạch cuối cùng cũng lau nước mắt, Đông Tuyết rót cho cậu một tách trà, y thở dài rồi ngẩng đầu hỏi Mạc Ly đang ngồi bên cạnh.
“Mạc thúc và Ninh di vẫn khỏe chứ?”
“Cha mẹ ta vẫn tốt, chỉ là mọi người đều thật sự rất nhớ huynh…”
Nghe tin mọi người đều ổn, Đông Tuyết cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Làm sao các ngươi đến được nơi này?”
“Cừu nhi mắc bệnh chắc Đông Tuyết huynh cũng biết. Vài ngày trước, có một vị thần y đi ngang qua nói rằng Nguyệt Thần Thảo trên núi Vọng Quân có thể chữa khỏi bệnh cho Cừu nhi, nhưng loại cỏ này vô cùng hiếm thấy. Đệ cùng Mạc Bạch đến núi Vọng Quân xem thử liệu có thể tìm được loại thảo dược này không, ai ngờ lại đi nhầm vào rừng trúc rồi gặp huynh…”
Cừu nhi là nhũ danh của Mạc Bạch, cậu bị bệnh ngay khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã được ngâm trong các hũ thuốc, cầu y khắp nơi.
Đông Tuyết đau lòng xoa đầu Mạc Bạch, “Vậy thì tốt quá, thân thể Cừu nhi không thể kéo dài thêm được nữa.”
Nghe Đông Tuyết nói vậy, Mạc Ly gật đầu, “Đông Tuyết ca, đệ và Cừu nhi không thể ở đây lâu, Nguyệt Thần Thảo thích ẩm ướt, thời tiết lại sắp ấm lên, đệ sợ là đến lúc ấy càng khó tìm hơn.”
Nghe thấy hai người có ý định rời đi, Đông Tuyết đứng dậy chuẩn bị bước vào phòng, “Việc này không nên chậm trễ, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn để hai người còn có cái lót dạ trên đường.”
Cố Minh nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ và tiếng bước chân rời đi của Đông Tuyết thì cũng định bỏ đi, ai ngờ hắn vừa quay đầu lại giẫm phải một hòn đá.
“Ai!” Mạc Ly nghe thấy tiếng động thì lập tức cầm lấy kiếm tấn công Cố Minh.
Cố Minh không kịp né tránh, chỉ kịp cầm lấy thanh trúc bên cạnh chống đỡ đòn tấn công của Mạc Ly, trong vài giây ngắn ngủi mà cả hai đã giao đấu được mấy hiệp.
Cố Minh bị thương, hắn cũng không muốn làm tổn hại đến hai huynh đệ kia nên đành để Mạc Ly bức lui về phía sau, liếc mắt thoáng thấy Mạc Bạch đang cầm kiếm chuẩn bị tham chiến.
Trong chớp nhoáng, chợt thấy một luồng sóng đánh tới buộc hai người đang giao đấu phải tách ra.
Đông Tuyết không ngờ bọn họ lại đánh nhau, y tùy tiện lấy bừa một thứ gì đó may mắn tách được cả hai ra, xoay người chặn trước mặt Cố Minh, “Dừng tay!”
Cố Minh ném thanh trúc trong tay xuống, hít một hơi thật sâu, công lực hiện tại của hắn còn chưa hồi phục được đến một nửa.
Mạc Ly cũng dừng lại, lúc này cậu ta mới có thời gian xem rõ đối phương là ai.
“Cố Minh?”, Tay Mạc Ly vừa buông kiếm lại nắm chặt.
“Xem ra tiếng tăm của ta không hề nhỏ nha.” Cố Minh nhướng mày, hắn không muốn phụ lòng tốt của Đông Tuyết.