Hai người ngạc nhiên nhìn sang thì chỉ thấy Tề Tu đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
Đông Tuyết của gã!
Đông Tuyết thế mà vẫn chưa chết!
“Hay lắm, thì ra huynh vẫn luôn gạt ta.”
Sắc mặt của Tề Tu trở nên u ám, từng câu từng chữ của gã nói ra đều khiến trái tim của Mạc Bạch càng thêm lạnh buốt.
Đông Tuyết sững sờ một lúc, Tề Tu sau hơn ba năm không gặp… đã thay đổi rất nhiều.
So với vẻ ngây ngô tươi sáng của thiếu niên năm xưa, Tề Tu bây giờ trông cường tráng hơn, thời gian đã rèn đúc gã thành một khối sắt cứng rắn, lộ ra đường nét sắc sảo và thâm trầm.
Trong lòng Mạc Bạch dâng trào một nỗi hoảng sợ tột độ, lửa giận bùng lên, cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi, Mạc Bạch đột nhiên che miệng lại ho khan kịch liệt.
Một vệt đỏ tươi máu từ giữa những ngón tay chậm rãi lướt xuống rồi càng lúc càng nhiều…
“Đông, Đông Tuyết ca, máu, máu, ta rất sợ.”
Mạc Bạch hoảng sợ nhìn hai tay toàn máu là máu, thanh âm yếu ớt có chút run rẩy.
Tề Tu nghe Mạc Bạch cầu xin cũng có bất kỳ động tác gì, gã thậm chí không dám tiến lên một bước, chỉ đứng đấy ngây người nhìn Đông Tuyết, gã sợ người trước mắt chỉ là một giấc mộng.
Đông Tuyết cảm thấy những gì trước mắt quá hoang đường, tuy Mạc Bạch vì giết hắn mà không từ thủ đoạn, nhưng khi đối mặt sự tàn nhẫn của cậu thì y thật sự không nhẫn tâm được.
Dòng máu ấm áp từng giọt lại từng giọt chảy xuống mu bàn tay trắng sứ của Đông Tuyết, dường như muốn xẻo nát trái tim y.
“Tề Tu, mau đưa Mạc Bạch đi gặp lang trung!”
Đông Tuyết nhắm mắt lại rồi nói với thanh âm khàn khàn đứt quãng.
Một tiếng này tựa hồ thức tỉnh Tề Tu, gã đỏ hoe mắt nhìn Đông Tuyết rồi lại đưa mắt nhìn sang gương mặt trắng bệch của Mạc Bạch.
“Ngươi mau cứu hắn.”
Vào thời khắc sống còn của Mạc Bạch, Tề Tu chỉ đành nghiến răng cố nén nỗi chua xót trong lòng rồi vội vàng bế Mạc Bạch chạy ra khỏi phòng.
“Đông Tuyết, huynh chờ ta một lát!”
Hai người lướt qua nhau tạo thành một làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen nhánh của Đông Tuyết.