Cố Minh nghe thấy giọng nói kia thì hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy người nọ mặc trường bào đen đeo mặt nạ màu bạc, lộ ra mỗi chiếc cằm trắng nõn và đôi môi đỏ dày.
Sao Đông Tuyết lại đến đây?
“Ngươi là người phương nào?”
Đông Tuyết nhẹ nhàng liếc nhìn Cố Minh đang quỳ trên mặt đất, thấy người kia máu me đầy mặt thì lặng lẽ nhíu mày.
“Ta là người phương nào? Liên quan gì đến ngươi! Có điều, ngươi làm người của ta bị thương nên ta muốn ngươi phải trả giá.”
Đông Tuyết nở nụ cười không rõ ý vị, y cầm kiếm trong tay, từng bước từng bước tiến về phía Trương Chi Hải, ánh trăng sáng rơi trên lưỡi kiếm sắc bén tựa như nhuộm một tầng sương trắng.
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!” Trương Chi Hải che miệng vết thương lảo đảo lui về phía sau hai bước rồi đưa mắt ra hiệu thủ hạ xung quanh cùng nhau xông lên.
Nháy mắt không khí dường như sắp bùng nổ, hai phe lập tức lao vào đánh nhau.
Cố Minh trước đây chỉ nghe đồn về kiếm pháp vô song của Đông Tuyết chứ chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt. Mặc dù lần trước hai người từng giao thủ, nhưng hắn biết Đông Tuyết lo cho thân thể của hắn nên chưa dùng hết toàn lực.
Chỉ là hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.
Cố Minh cả người vô lực nhưng hắn không quan tâm đến tình hình hiện tại của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng dáng phong hoa tuyệt đại của người nọ như thể muốn khoét sâu vào tâm trí hắn.
Hai bên giao chiến, đám người Trương Chi Hải lúc trước còn triền đấu với Cố Minh giờ đây lại đang từng bước rút lui, nhưng đến cuối cùng vẫn không còn đường lui.
Trương Chi Hải đã bị thương nặng không thể chống đỡ được nữa, loạng choạng ngã vào bức tường phía sau, xung quanh lão đã càng ngày càng ít người.
Đông Tuyết cầm kiếm từng bước từng bước tiến gần về phía lão.
“Mau! Mau xông lên cho ta, phí công bình thường ta nuôi các ngươi!” Trương Chi Hải nhìn thân ảnh kia đang từng bước tiến tới, thân thể run lên, giọng nói điên cuồng hét lên với những người xung quanh.
Lưỡi kiếm màu trắng đã bị nhuộm thành màu máu, máu còn chưa khô theo lưỡi kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Cứu ta! Cố Minh, cứu nghĩa phụ! Cứu…”
Đông Tuyết mặt không cảm xúc thu lại kiếm rồi hờ hững quay người đi.
“Ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào?”
Cố Minh dựa vào người Đông Tuyết như không có xương, lại giống như một kẻ nghiện, lưu luyến ngửi lấy mùi hương tựa như Tuyết Sơn Thanh Liên trên người Đông Tuyết.
Thật tốt khi còn có thể nhìn thấy gặp lại y.