Đông Thành

Chương 34




Hạ An sau một hồi giải toả tâm trạng thì bắt đầu thấy buốt nên quay đầu đi về. May mắn là nhà cô chỉ cách đây hơn năm phút đi bộ.

Vừa nhiên hay đầu, cô thấy từ xa có ánh đèn xe chiếu tới, đang chạy về phía này.

“Đường này đâu cho chạy xe đâu ta…”

Hạ An vừa đi vừa nhíu hết cả mắt nhìn về phía ánh sáng đó. Chỉ đúng vài giây sau, một bóng dáng cao lớn chạy đến rồi ôm chầm lấy cô.

“Anh chưa về hả? Sao anh biết em ở đây?”

Hạ An nói tông vừa phải nhưng do đứng giữa màn biển đêm này nên âm thanh càng trở nên lí nhí. Ban Đông không nghe được cô nói gì, chỉ thấy mừng vì biết cô không sao.

“Ban nãy anh xin lỗi.”

Hạ An thấy trong lời anh có vẻ gấp gáp, chẳng lẽ anh ta đang vội tìm cô?

Trong phút chốc cô không còn nhớ đến việc hai người họ vừa có chút bất đồng với nhau, chỉ thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều khi nhìn thấy Ban Đông quay lại.

Hạ An vòng tay qua lưng rồi ôm đáp lại anh.

“Không sao.”

“Về thôi.”

Ban Đông vừa dứt lời thì liền bế Hạ An lên đem vào ghế phụ của xe, cài dây an toàn lại. Khi lái đi được tầm hai phút thì Ban Đông như đang suy nghĩ gì đó rồi tự ngồi cười một mình.

Hạ An bị điệu bộ đó của Ban Đông làm cho nhột, cô quay sang hỏi anh:

“Này… anh cười em à?”

“Em mình đồng da sắt à? Không thấy lạnh sao còn chui ra đó giờ này?”

Hạ An, con bé toàn làm những chuyện anh không nghĩ tới.

“Anh bảo này, em cứng đầu thật đấy!”

Nói rồi anh chường tay sang xoa xoa đầu cô một cách cưng chiều. Trong lòng anh lúc này đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhìn vẻ mặt méo mó của cô khi nghe anh mắng cứng đầu làm anh thấy thật hài hước.

“Cơ mà… sao anh biết em ở đó? Anh theo dõi em à?”

Hạ An lại một lần nữa cảm thấy thắc mắc. Ban Đông anh ta thần thông quảng đại đến vậy sao? Cô không tin.

“Anh đứng ngoài ban công khách sạn nhìn ra thì thấy có người trong đêm tối đứng ngoài ngọn hải đăng la lối múa may điên cuồng. Anh đoán đó là em.”

Ban Đông vừa nói vừa cười khúc khích như một đứa trẻ đang trêu đùa người khác. Tất nhiên chỗ khách sạn anh không gần đây, nhưng anh cũng không biết phải nghĩ ra lý do nào cả.

“Em làm gì múa may điên cuồng? Anh nhầm ai rồi à?”



“Không đâu, anh đã khá chắc là em mà. Sợ em làm gì dại dột nên mới chạy ra đây này!”

Hạ An nửa tin nửa nghi, mà ngoài cách lý giải này thì cô vẫn không nghĩ ra được khả năng nào khác. Nhưng mà anh ta sau khi lớn tiếng qua lại với cô mà vẫn còn lo cô làm chuyện gì dại dột sao? Đừng có gieo cho cô thêm hy vọng nữa.

Hạ An bất chợt lấy tay đánh vài cái vào phần tay anh, kêu lên:

“Anh xạo! Em không tin! Đồ đáng ghét!”

Hạ An khoanh hai tay lại, thu người rồi hướng mặt ra nhìn ngoài cửa sổ làm điệu bộ giận dỗi, trong lòng thầm nghĩ:

“Anh đừng hòng chọc em rồi làm em quên đi chuyện trước đó.”

“Ừ rồi, anh đáng ghét được chưa?”

Ban Đông cũng không hiểu cô vì sao mà giận anh. Chẳng lẽ vì mấy bữa nay anh lo chuyện riêng nên không quan tâm cô sao? Chắc là vậy rồi. Dù gì Hạ An cũng chỉ là cô bé mười sáu tuổi đầu, suy nghĩ vẫn có phần trẻ con, anh không thể trách được.

Hạ An bỗng hạ giọng xuống, mắt vẫn nhìn ra ngoài đường, nói nhỏ trong họng như không muốn Ban Đông nghe thấy:

“Anh còn là người đa tình…”

Người ta thường bảo con người dù có cố gắng che giấu cảm xúc như thế nào, thì đôi mắt của họ vẫn không thể lừa dối được thâm tâm.

Hạ An cả buổi chỉ cố nhìn ra ngoài, né tránh việc Ban Đông nhìn cô một cách trực diện. Cô không muốn kể gì về chuyện cô nhìn thấy giữa anh và Dạ Vũ. Trong lòng từ đó lại suy diễn đủ khả năng, cuối cùng thì quy cho rằng:

“Dạ Vũ có lẽ là giới hạn anh ấy không muốn người khác đụng vào.”

Nếu vậy tại sao còn qua nhà hỏi chuyện với ba cô? Tại sao còn chạy xuống tận đây chỉ để gặp cô?

“Anh… không thắc mắc cái người hồi chiều chở em đi là ai à?”

Nếu anh ta quan tâm cô về mặt tình cảm đến vậy, tại sao một chút thái độ ghen tuông hay hoài nghi khi có người con trai khác chở cô anh cũng không có?

“Khỏi cần hỏi anh cũng tự biết. Bạn cũ của em. Có lẽ chơi và lớn lên với nhau từ bé. Cậu ta thích em. Em cũng vậy nhưng không phải trên phương diện tình cảm nam nữ.”

Ban Đông nhếch mép cười một cái. Chuyện này hiển nhiên rất đơn giản, không cần suy nghĩ gì cầu kỳ cũng có thể nhìn ra được sự thật như vậy. Hạ An con bé còn quá đơn giản, không biết rằng anh đã trải qua rất nhiều chuyện và giao lưu rất nhiều loại người để có được vốn sống như vậy.

“… Ồ!”

Hạ An cúi mặt xuống, gương mặt phản phất chút vẻ thất vọng. Thì ra anh ta cái gì cũng đoán ra được. Chỉ có cô là không biết rõ về anh ta.

“Em… có tâm sự gì à?”

Ban Đông không nói không rằng, bỗng tấp xe vào một bên đường. Anh ta nghiêm túc quay sang nhìn Hạ An dò xét. Ban nãy do tập trung lái xe nên anh không để ý, chỉ cảm nhận được chút gì đó trong cách ăn nói có phần im ắng của cô.

Anh rất hiểu Hạ An, nếu có vấn đề gì không ổn thoả, cô nàng sẽ cứ giữ nó mãi trong lòng, cư xử không thoải mái, nếu không nói là gượng gạo.



“A, có gì đâu? Sao anh lại dừng xe?”

Ban Đông hơi nhíu mày lại, xong rồi giơ tay áp lấy một bên má của cô, gằn nhẹ giọng xuống hỏi:

“Nói đi, em không giấu được anh đâu.”

Tim Hạ An lúc này như bị cái gì đó kích động mà đập liên hồi. Nhưng lại không phải vì cử chỉ dịu dàng kia, mà là vì cô đang chuẩn bị tâm lý để hỏi thẳng câu này:

“Dạ Vũ… là bạn gái của anh đúng không?

À không đúng, hay chị ấy có phải người mà nhà anh đã đính ước cho không?”

Cô có biết về mấy vụ hôn nhân hào môn như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp nào ngoài đời nên chỉ đoán mò mà nói ra.

Ban Đông nghe xong thì liền cười phá lên. Anh không nghĩ cô vì ghen mà giận mình cả mấy nay như vậy. Thì ra không phải là do anh bận rồi bỏ bê cô.

“Anh còn cười em sao? Em nghiêm túc thật đấy!”

Tự dưng ngay lúc này, Ban Đông bung tay ra kí cô một cái ngay trán, cả người vẫn không ngừng giật nhẹ lên vì cười:

“Đồ ngốc, em nghe đâu ra mấy thông tin tào lao đó vậy?”

“Thì ra em đùng đùng bỏ về đây, rồi tắt máy, giận anh là vì ghen à? Đáng yêu đấy!”

Ban Đông lại xoa xoa những sợi tóc tơ mềm mại trên đầu cô như thể đang nựng một chú chó nhỏ. Hạ An thấy vậy rất không can tâm, cô đang nghiêm túc mà tại sao anh ấy lại coi như chuyện đùa như vậy?

Hạ An cố tình né đầu sang một bên tránh đi cái sờ đầu ấy của Ban Đông. Cô thật sự không nói giỡn hay đùa vu vơ.

“Anh đừng nói là chị ấy không có gì với anh nhé? Mỗi lần em hỏi tới anh đều né tránh nói nhiều về chị ấy. Chỉ toàn kể sơ xài cho qua chuyện rồi lái sang chuyện khác.”

“Anh chưa từng nói Dạ Vũ không có gì với anh. Ngoan, anh đói rồi, mình đi ăn rồi về anh sẽ kể em nghe nhé?”

Lại như vậy nữa rồi…

Hạ An quyết định im lặng không ồn ào nữa.

Nếu như, chỉ là nếu như mà thôi, Dạ Vũ thật sự là bạn gái của Ban Đông, cô sẽ thôi ngay hết tất cả những tơ tưởng bấy lâu mà bỏ đi.

Cuộc đời cô ghét nhất chính là chen chân vào hạnh phúc người khác, cho dù đó là vô tình hay cố ý.

Sau khi ăn hết một phần mì xào ở vỉa hè, Ban Đông không lái xe chở Hạ An về nhà mà đến thẳng khách sạn chỗ anh đang ở.

“Sao anh lại đưa em đến đây?”

Ban Đông im lặng không trả lời, chỉ khư khư kéo tay Hạ An đi rồi ấn nút thang máy đi lên tầng áp mái.

Hồi trước anh có nghe về gia cảnh của cô, cũng như biết việc mẹ Hạ An mất sớm khi cô còn khá nhỏ tuổi. Nếu như bây giờ đêm khuya anh ngang nhiên qua ngủ nhà cô mà không mang theo trái cây hoa quả dâng lên bàn thờ rồi thắp nhang cho mẹ cô thì có phần rất không phải đạo. Vì thế anh tính ngày mai sẽ qua đó sau.