Đông Phong Bất Dữ

Chương 113




Bây giờ trời đã về tối. Cả Thành An lẫn Mẫn Hi đều cắm đầu vào tấu chương đến mức quên luôn thời hạn đã định trước. Ban đầu y nghĩ mình có kinh nghiệm trong mấy vụ này vì từng trị quốc đâu đó hơn 20 năm, cho đến khi bắt đầu vào làm thì mới thấy văn thư Đại Hưng phức tạp hơn y nghĩ. Có lẽ là do thể chế chính trị không giống nhau nên y phải vừa làm vừa tra cho đỡ sai sót, vì vậy mà làm lâu hơn. Còn về phần Mẫn Hi hả? Khỏi nói, hắn không có dám đọc lướt mấy cái này. Hắn đọc từng chữ, vậy nên mới lâu.

Vừa mới mở quyển văn tự tiếp theo ra, Mẫn Hi méo mặt: "Phu nhân, giúp ta cái này."

- Quăng lại đây.

"Không, ngươi qua đây xem đi"

Thành An thở dài, buông bút đi đến chỗ hắn. Y chợt giật mình vì cái thứ hắn đang cho y xem được viết bằng tiếng của quê hương y, lại còn có thêm mấy bản vẽ y phục trên đó nữa.

- Hãy nói với ta là ngươi đọc được. Đam Mỹ H Văn

"Ngươi đoán đúng rồi đó, ta đọc được." - Y gật đầu.

- Vậy thì dịch đi.

"Lật cái bìa lên cho ta xem." - Y đợi hắn làm theo yêu cầu của mình.

"Thượng Thư của ngươi tên Đằng Trác Phù, phải không?"


- Ừ nhưng mà ngươi tìm hiểu ổng tên gì làm gì? Làm lẹ rồi về nè!

"Cũng thú vị phết." - Y nhếch mép. - "Thích thiết kế thời trang mà lại đi làm quan Hình Bộ à?"

- Này, ngươi nói ai đó?

"Chủ của ngươi chứ ai? Đưa việc cho làm mà cũng kẹp nhầm bản thiết kế của mình vào đây luôn, vui đó." - Thành An hơi dựa vào tay ghế của hắn, tay lật lật mấy trang sách. - "Vẽ đẹp, ý tưởng tốt vậy mà làm Hình bộ thì hơi phí."

- Thôi kệ đi, mấy này trả lại chỗ cũ cho ngài ấy vậy.

Mẫn Hi kéo ngăn dưới bàn ra, đặt nó vào đó rồi đẩy lại. Không nhờ y hắn cũng không biết Đằng đại nhân có học ngoại ngữ, lại còn biết vẽ. Nhìn những bức thiết kế, hắn đoán ngài có đam mê rất mãnh liệt với y phục. Thích như vậy mà lại đi làm ở Hình bộ, một nơi chẳng liên quan gì tới chuyên ngành của ngài ấy. Ắt hẳn ngài có một câu chuyện đằng sau những bức vẽ đó, chẳng qua là không muốn nói thôi.

- Mà ngươi đến đây bằng cách nào vậy?

Thành An không nói gì, lặng lẽ chỉ vào tấm gương ở góc phòng.

- Ủa? Nó là cái gương?

"Chứ không thì là gì?" - Y hỏi.

- Không phải nó là bức hoạ về một chàng trai à?

"Trai gì? Nó là cái gương mà? Phải là cái gương thì ta mới đi được chứ?"

- Nãy lúc ngươi dịch gương có gặp cái gì không?

"À phải rồi, chàng trai nãy ngươi thấy là ta! Ta đứng đợi ngươi ở đó." - Thành An lên tiếng trấn an hắn.

- Vậy mà làm hết hồn. Lần sau đừng có chơi vậy nữa!

Đối diện với hắn, Thành An chỉ cười cho qua chuyện. Có lẽ hắn sẽ không và không bao giờ biết chuyện y chỉ bước ra khỏi nhà khi vừa tiếng kêu của hắn, còn thằng nào hắn nhìn thấy lúc vừa vào đây thì y không biết.

Thêm cả chuyện y chạm phải tỷ tỷ nào đó trong thế giới gương nữa. Lạ lắm! Thế giới đó chỉ có mình y vào được, nay lại xuất hiện thêm con ma gương thứ hai. Đợi đi, xong đống này, y chui vào gương làm cho ra lẽ.


Ma gương là độc nhất vô nhị, chỉ có thể là bổn toạ.

Dám doạ người của bổn toạ, tìm đường hồn siêu phách tán!

Cái gương là nhà của y, nếu vậy thì có tính con ma kia xâm nhập gia cư bất hợp pháp không ta?

Cơ mà kệ nó, dám trốn trong gương của y, y sẽ cho nó biết cái gì gọi là mĩ vị nhân gian!

- Còn nhiều không?

"Cũng sắp xong rồi." - Hắn đáp. - "À, ngươi có thể di chuyển giữa những chiếc gương đúng không? Ý ta là, ví dụ như từ nhà mình lên đây ấy, có giới hạn gì không?"

- Không, sao vậy?

"Ta biết thế này có hơi kì nhưng mà... Ngươi vào Đằng phủ được không?" - Mẫn Hi hơi ấp úng. - "Ta tò mò chuyện Thượng Thư đại nhân bị cái gì mà cứ tái đi tái lại, một lần là bệnh cả tháng ấy."

- Ngươi kêu vợ mình vào nhà trai lạ?

"Đừng có nói khó nghe thế.... Chỉ là ta muốn biết xem ta phải làm cái công việc này bao lâu thôi." - Chùn xuống, đột nhiên hắn nhớ đến vết thương trên tay y.

- Để ta xem qua một chút.


Thành An ghé sát vào tấm gương trong phòng. Tuy nó hơi mờ nhưng y vẫn có thể quan sát được, mà nói thật thì trừ cái gương mà y ám vào ra thì cái nào y chả thấy mờ. Kiểu như bọn nó chỉ là cổng di chuyển thôi ấy, không dùng để soi cho nên sạch sẽ là được, y dị ứng mấy cái nào đóng bụi với mạng nhện lắm.

Trong gương hiện lên khung cảnh phủ Thượng Thư. Ngoài phủ đóng kín cửa, trong phủ đang thực hiện nghi lễ gì đó. Y nhìn kĩ hơn một chút liền phát hiện ra mấy cây cờ chiêu hồn được cắm trên nóc một căn viện, xem ra có vẻ là nơi chủ nhân của nó ngụ tại. Thành An cố gắng đổi qua một cái gương khác bên trong phòng nhưng không tài nào đổi được. Có thứ gì đó chặn y lại, giống như người ta đi vào ngõ cụt ấy.

- Đang cúng kiếng cái gì đó, còn lập cả trận pháp thu hồn. Ta không vào được!

"Cúng? Ngài ấy làm gì có đạo?" - Nghe đến đây, Mẫn Hi thay đổi thái độ. Đằng Trác Phù không hề tin dị đoan, trong nhà chỉ thờ mỗi gia tiên, mỗi lần làm lễ đều mời cả Hình Bộ đến ăn cùng, đến mức ai cũng biết ngài ấy chỉ cúng kiếng ba dịp: Tết, Đông, Thanh Minh. Bây giờ không phải một trong ba ngày đó, vậy cúng là cúng cái gì?

- Sao ta biết? Còn dùng bùa cấm thị dán sạch gương rồi, xem ra có phòng hờ từ trước.

Nghe khung cảnh người kia miêu tả có chút khó hiểu, hắn đứng dậy, tiến về phía cái gương, muốn nhìn một chút. Mẫn Hi soi tới soi lui, kết quả cũng chỉ thấy mặt mình trong gương: "Thấy gì đâu?"

- Người trần không thấy được thứ người âm đang nhìn đâu.

Y dừng lại nhìn tiếp một lúc, đảo hướng đảo góc nhìn các thứ, song: "Chắc là hành pháp tà đạo gì rồi mới giấu kĩ thế."

- Ngài ấy không tà đạo đâu!

"Ta không biết." - Y nhún vai. - "À, ban nãy ta thấy trên nóc phủ có cắm cờ chiêu hồn đấy."