Đông Phong Bất Dữ

Chương 1: Đứa nhỏ




Biện Chương năm thứ 25, đầu giờ dần, ngày 12 Chính Nguyệt (12/1)...

Một vùng nông thôn nghèo ở ngoại ô Việt Trạch thành, Hưng Quốc, nơi đó có đôi vợ chồng nông dân nghèo họ Phác. Hai người sống nương tựa vào nhau, của cải không nói là dư dả nhưng cũng đủ để sống qua ngày.

Bọn họ năm nay đã vào tuổi tứ tuần, ấy vậy mà lại chẳng có một mụn con nào. Bà vợ rầu rĩ từ ngày này qua tháng nọ ông chồng chỉ biết an ủi bà. Hồi còn trẻ, cứ được 1 quãng thời gian, ông bà lại đến tìm đại phu thăm khám. Đại phu nói hai người đều bình thường, không có vấn đề gì, nhưng lại mãi không có con. Mỗi lần nghe phán như vậy, cả hai người chỉ biết thở dài chán nản. Xem thầy thì nói là duyên đạo thiêu đốt đường con cháu, vậy mà tịt vòi không sinh được.

Cứ dần dần qua 35 rồi bây giờ cán mốc 40 tuế, cả hai ông bà vẫn không có đứa nào. Từ sớm cả hai đã mất hết hi vọng, thôi thì hai người sống bên nhau như vậy cũng được rồi. Cứ mỗi sáng sớm, người chồng lại vác cuốc ra đồng, người vợ thì ở nhà nội trợ, cuộc sống cứ như vậy mà qua ngày, một cách bình yên.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường, nhàm chán như bao ngày, lão Phác lại chuẩn bị ra đồng, bà vợ của lão vẫn cơm nước hầu chồng đầy đủ. Mấy người bạn đồng của lão lại đến trước nhà chờ lão, lúc này lão ta vẫn còn đang dùng bữa. Bọn họ có lẽ vì chờ lâu nên nói vọng vào.

- Này, ngươi không nhanh thì bọn ta đi trước đấy nhé.

Bà vợ lão nghe vậy liền lên tiếng hối thúc chồng. Vốn dĩ không muốn để người mình yêu phiền lòng, lão nhanh chóng húp vội miếng canh, rồi vác cây cuốc đi theo đám bạn, trước khi đi cũng không quên quay lại hôn vợ một cái tạm biệt như thường lệ.

Khỏi nói, cơm chó như thế này, đám bạn lão đứng đó nuốt hết, còn trề môi khinh bỉ một cái.

Hôm đó lão Phác làm việc đồng áng cũng như bao hôm, vừa làm vừa đùa với đám thanh niên trai tráng. Lại nói một chút, lão Phác này tuy là đã hơn 40 nhưng mà thân hình vẫn còn ngon nghẻ chán. Lão sở hữu làn da ngăm rám nắng khỏe mạnh đặc sản của trai miền quê, thêm cả thân mình 6 múi đô con, lão có thể nói vẫn là hình mẫu trong mộng của các thiếu nữ và ăn dứt đám trai làng hiện tại nha. Mỗi lần lão cởi trần là có hẳn một dàn nữ nhân đi theo tháp tùng, tuy vậy nhưng lão chỉ yêu có mỗi vợ mình thôi, còn lại đối với người khác là không hứng thú.

Cày cuốc một hồi cũng đến giữa trưa, đám nông dân cũng đã đến lúc nên nghỉ trưa. Bọn họ ngồi lại dưới một gốc cây gần bờ sông, cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ. Bởi vậy mới nói, cuộc sống như thế này tuy có cực nhọc nhưng mang đầy niềm vui hào sảng mà danh lợi khó có thể sánh bằng.

Đang chuyện trò bình thường, đột nhiên dưới sông truyền đến âm thanh trẻ con khóc làm họ có một chút chú ý. Họ Khánh bên cạnh lão Phác là người có đôi tai thính nhất, vừa rồi hắn chắc chắn là mình không hề nghe nhầm.

- Chúng ta ra xem thử đi, ta không nghĩ mình lầm đâu.

Bốn người nhìn nhau, rồi gật đầu, bọn họ tiến về phía bờ sông êm ả kia, đi đầu là tên họ Khánh. Do bờ sông có một lớp cỏ dài, nhìn sơ thì khó thấy cái thứ dưới sông là gì nên phải tiến lại gần. Lão Lý đi sau lưng tên họ Khánh, vừa nhìn được cái thứ đang phát ra âm thanh liền được tặng một phen kinh ngạc.

Má nó, là một cái nôi.



Hơn nữa bên trong còn có một đứa bé.

Còn nhìn cái gì nữa, cứu người nhanh!!!!

Tên họ Khánh nhanh chóng kéo cái nôi lại, lão Phác bế đứa trẻ bên trong lên. Đứa bé cứ khóc mãi, lão lại không có kinh nghiệm trong việc dỗ con nít. Xét thấy trong 4 người thì còn lão Khương là đã có con, lão Phác vội quăng đứa bé qua cho lão Khương dỗ. Quả nhiên người có kinh nghiệm nó khác hẳn với tay mơ, mới đó mà đứa bé đã nín rồi.

- Không biết ai mà nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ đáng yêu như thế này, chậc.

Lão Khương cảm thán, một lời đầy trách móc, đứa bé lão ôm khi nãy bây giờ đã chịu ngủ ngoan. Lão Lý lấy cái tay nghịch nghịch nó, còn tên họ Khánh thì kiểm tra cái nôi. Lão Khương bỗng chợt nghĩ ra một ý, liền quay sang lão Phác.

- Lão Phác, ngươi không có con, hay là nhận nuôi nó đi?

Dứt lời liền đưa đứa bé lại cho lão Phác. Lão Phác gật đầu đồng ý, bởi căn bản lão đang định lên tiếng bảo để lão nuôi đi, ai ngờ lão Khương lại đề xuất trước, như vậy thì quá tiện rồi. Lão bế đứa bé trên tay, tùy tiện kéo tấm vải che nửa phần thân dưới của nó.

- Xem nào, nam hay nữ đây?

Tấm vải kéo xuống, cái gì nên thấy cũng đã thấy, lão nhanh chóng che lại. Đứa nhỏ này thế mà lại là bé trai, ban nãy nhìn bề ngoài của nó, lão còn nghĩ nó là con gái cơ. Coi như lão ở hiền gặp lành, hôm nay ông trời tặng đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu này cũng là an ủi bao nhiêu năm buồn tẻ của lão đi.

Chắc là bà nhà sẽ mừng lắm, lão nghĩ vậy.

Tên họ Khương kia cầm cái nôi ngó qua ngó lại, nhìn họa tiết trên thân nó liền đoán được đây là vật có giá trị, bán cũng được bộn tiền. Hắn ta lắc lắc, từ trong cái nôi nhỏ rơi xuống đất một cái khăn tay. Hắn cúi xuống nhặt lên, đoạn lại kêu gọi đám bằng hữu cùng xem.

- Các ngươi xem.

Bốn cặp mắt cùng lúc dán lên cái khăn nhỏ, vật này trông mềm mại vô cùng. Trên khăn còn có mùi mẫu đơn, lại còn được thêu mấy chữ bằng chỉ tơ vàng, nhìn thôi cũng biết thân sinh đứa nhỏ này không phải dạng vì nghèo mà bỏ con. Bốn người trố mắt nhìn nhau, bọn họ thuộc dạng ngu dân bất học, không hiểu cái khăn tay này viết gì. Có người còn đề xuất là đem bán, song lại xét là nên xem thử ý nghĩa của mấy thứ này rồi bán đi cũng không muộn.

Bây giờ việc đồng áng cũng đã xong xuôi, cũng nên đi tìm hiểu một chút. Xóm bên có ông thầy đồ, có lẽ sẽ giúp được. Ba chân bốn cẳng xách giò lên chạy tới chỗ ông thầy, các lão vừa vác cuốc vừa đi. Trên mặt lão Phác còn vương nét hân hoan, phấn khởi của người lần đầu được làm cha.

Lúc đến nơi cũng là khi lớp học vừa tan, đây cũng quả là may mắn, bởi đến khi đang còn học thì có lẽ phải đợi mòn dép mất. Mấy ông thở hồng hộc trước hiên, thầy đồ dạy học xong phát hiện ra có người đến liền nhanh chóng phủi áo, đứng dậy ra tiếp khách.



- Ngọn gió nào đưa các ngươi tới đây?

Vẫn là bản tính ấy, vẫn là cái giọng nói và gương mặt mang đậm tính chất gợi đòn ấy, thầy đồ hướng ánh mắt về phía người vừa đến, một nửa bàn tay che miệng lại.

- Xin mời vào, kẻo người ta lại bảo ta coi khinh các ngươi

Tên họ Khánh nắm chặt tay, cuộn thành hình nắm đấm. Nếu không phải thầy đồ này cũng là một phần trong hội anh em bạn chú, hắn chắc chắn sẽ đấm vỡ mồm tên này vì thái độ láo toét của gã. Thề luôn, suốt cuộc đời hắn không gặp người đọc chữ nào mà như này cả.

Cắn răng nuốt cục tức rồi theo gót thầy đồ vào nhà, mấy vị huynh đài này cũng là theo lời mời hạ tọa xuống. Thầy đồ rót cho mỗi người một tách trà, vô tình chú ý đứa trẻ trong tay lão Phác, đoán được có chuyện.

- Yo, tệ xá của ta không phải nhà trẻ nha, ta dạy học chứ không có giữ con đâu đó~

Lão Phác đấm thẳng xuống bàn một cái, không có ý gì, chỉ là muốn làm màu. Tay còn lại lão bế đứa nhỏ, tay kia đấm, ánh mắt hiện lên vài tia máu, muốn trêu lại tên thầy đồ này một chút cho vui.

- Bớt đùa đi, dạo này bọn ta không còn vui tính như trước nữa đâu. Hôm nay tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ đấy.

Bốn người còn lại bị âm thanh kia làm cho giật mình, riêng tên thầy đồ ôm lấy tim mình, tạo cái vẻ "ông đây đau tim còn gặp ngươi nữa". Gã ta nâng chén trà lên nhấp môi, nuốt cái ực, nhìn có vẻ rén hơn ban đầu. Thanh âm ngữ điệu cũng bắt đầu thay đổi.

- Đại ca, huynh muốn nhờ gì?

Đứa trẻ trong tay lão Phác khóc ré lên, đành phải đưa về cho lão Khương dỗ dành. Lão Khương ném cho bằng hữu một cái liếc mắt trách móc, công tình dỗ mãi nó mới nín, giờ lão Phác làm nó khóc tiếp, công sức nãy giờ coi như công cốc.

- Trong 5 đứa, có mỗi ngươi là đi học đàng hoàng, cũng chỉ có ngươi là biết chữ, phiền ngươi xem giúp ta, cái khăn này thêu chữ gì vậy?

Lão Khương vừa nói vừa đưa chiếc khăn tay ra, đưa cho người đối diện. Thầy đồ nhận lấy, liếc mắt sơ qua, gương mặt thoáng chút kinh hãi. Vội sai tên học trò thân cận đóng hết cửa nẻo lại, không chừa một lỗ hổng nào hết, hắn gác tay lên bàn, ánh mắt nghiêm trọng.

- Các người có biết ăn trộm bảo vật là trọng tội không?