[Đồng Nhân Twilight] Ánh Mặt Trời Xán Lạn
Hết thảy như trần ai lạc định, tựa hồ giữa chúng tôi chưa từng tồn tại sự lừa gạt, mà anh cũng không phải hung thủ giết người. Có lẽ anh vẫn được gọi là Rick Doyle, là bạn học mới chuyển đến của tôi.
Chúng tôi chưa từng yêu nhau, tất cả những cuộc gặp gỡ tốt đẹp chỉ là tình tiết đơn giản của một bộ phim điện ảnh, tan cuộc chính là hết phim. Nếu tôi thật dám tin như vậy... Caius tuyệt đối sẽ giết tôi.
Nước mắt đã giúp bản thân tôi tranh thủ được một khoảng thời gian, anh cho phép tôi suy nghĩ đến khi tốt nghiệp, giống như lời Edward đã nói đó đã là cực hạn chịu đựng của Caius. Anh là một người yêu tàn nhẫn, cho dù phải chịu thống khổ cũng phải kéo tôi đau đớn cùng, tuyệt đối không bao giờ cho phép tôi vui tươi hớn hở rời khỏi anh, rồi sống cuộc sống độc thân của mình.
Chúng tôi khôi phục thành một trạng thái cân bằng kỳ lạ mà nguy hiểm, tôi không ngồi xe anh nữa, cũng không nói chuyện với anh, bình thản sống cuộc sống của con người. Anh vẫn đi theo tôi, giống như ngày đầu tiên anh đến trường như thế, trở thành bạn cùng bàn với tôi, sẽ giúp tôi chép bài tập vào lúc tôi ngủ quên mất, điều đó đơn giản như hít thở đối với anh vậy. Vào lúc đêm khuya, sẽ chạy đến phòng tôi nhìn tôi ngủ, hoặc mang đến cho tôi rất nhiều đĩa nhạc.
Tôi nhét tất cả những tấm CD này vào giá sách, xen lẫn cùng với số CD của Jason - ba tôi. Có rất nhiều lúc tôi hay nhìn đống CD hỗn loạn trên giá sách mà im lặng ngây ngốc.
Vết bầm tím trên người đang chậm rãi phai màu, biến mất cùng những ngày mưa rét lạnh. Tôi phát hiện hình như bản thân ngày càng mỏi mệt, nói không rõ đây là cảm giác gì, chỉ biết cực kỳ mệt mỏi mà thôi, nhưng tôi lại cảm thấy tình trạng thân thể mình không có vấn đề gì lớn, ít nhất tôi không giảm sức ăn ngày ba bữa của mình. Không có rượu chè, hay ăn uống vô độ, cũng không phải nỗi khổ do ăn không nổi.
Có thể do tôi áp lực quá rồi, ngủ sớm dậy trễ còn thường xuyên ngủ trưa, nhưng tôi vẫn có thể chịu được trạng thái này.
Tôi đã từng bàn luận với Carlisle về tình yêu của ma cà rồng.
"Không có tình cảm nào trên thế giới này có thể tác động đến bọn bác như tình yêu cả, nó như một sự ban ân vậy. Bọn bác dường như đọng lại theo thời gian, cho dù từ tuổi tác đến tính cách, năm tháng dài dằng dẵng đều không thể mang đến sự thay đổi cho bọn bác." Khi Carlisle nói những lời này, sự ôn nhu và nhớ nhung đồng thời tồn tại trong mắt bác ấy, trong đôi mắt ấy tràn ngập niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.
"Khi bác gặp được người trong lòng, trong khoảng khắc ấy, bác phát hiện ra tình cảm tốt đẹp trong lòng đã thay đổi bác. Bác phát hiện bản thân trở nên càng thêm trưởng thành, mạnh mẽ. Những tình cảm trong nội tâm xơ cứng như một tảng đá, những tình cảm mà bác cho rằng vĩnh viễn không thể nào sống lại ấy, đột nhiên như một tia sét đánh nát tất cả xác ngoài cứng nhắc, chúng dần thức tỉnh và đâm chồi nảy lộc, thậm chí nở rộ một đóa hoa tươi xán lạn.
"Esme." Tôi ngậm tên này trong miệng, một tên gọi rất trân quý.
"Đúng vậy, Esme." Carlisle nhẹ nhàng lặp lại, Esme chính là đóa hoa ấy của ông.
"Esme." Ông tán thưởng vuốt ve tên này, "Bác yêu cô ấy, không có gì có thể thay đổi sự thật này, mà sự thật không thể thay đổi này lại thay đổi cả con người bác. Đây là lần thứ hai, cũng có thể là một lần trưởng thành duy nhất của bác, thay đổi và lột xác. Cô ấy thay đổi bác, để bác biết được chân lý của sự sống, mà khi cô ấy yêu bác, bác lại một lần nữa phải cảm tạ Thượng Đế. Đối với một ma cà rồng thì tình yêu là chuyện tuyệt vời nhất có thể gặp được trong những năm tháng dài đằng đẵng của mình."
Carlisle cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, đây là đôi tay đã cứu vớt vô số mạng người. "Bác yêu công việc của bản thân, cũng có vô số sở thích khác nhưng mấy thứ này đều nhỏ bé không đáng kể trong thời gian vĩnh hằng này. Cháu có thể nhiệt tình dào dạt một trăm năm, có thể xem là chuyện đương nhiên sau hai trăm năm, năm trăm năm sau cháu có lẽ cảm thấy không còn gì vui thú trên cõi đời này nữa, một ngàn hay một vạn năm sau cháu sẽ cảm thấy nếu được chết đi đúng là cảm tạ thần linh. Nhưng nếu Esme có thể một mực ở bên cạnh bác, như vậy thì cho dù gặp phải chuyện gì, cũng có thể giúp bác không hề sợ hãi tiếp tục sống sót, cho dù thời gian có dài lâu đến khủng bố cũng không thể nào đánh bại bác."
Đây là tình yêu của họ. Dùng cuộc sống với lịch duyệt nông cạn của tôi thì gần như không thể tưởng tượng nổi trình độ trân quý của nó.
Có thể con người không thể nào hiểu nổi tình yêu của họ, cho dù chính bạn đang đắm chìm trong tình yêu thì cũng không thể nào rõ ràng điểm khác biệt giữa tình yêu của bạn và tình yêu của ma cà rồng.
"Có lẽ cháu có thể thay đổi ông ta, nếu cháu đã hạ quyết tâm." Carlisle đột nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt ông rất bình thản không mang theo thành kiến nào. "Cháu có thể khiến ông ta trở nên càng thêm khoan dung, có thể khiến ông ta không còn khát máu như thế, cũng có thể khiến ông ta hiểu được mặt tốt đẹp nhất của thế giới này. Bởi vì một ngày nào đó, tháng ngày đằng đẵng sẽ mang đi tất cả tình cảm, sở thích, tính nết và nhiều phương diện khác của một ma cà rồng, ông ta sẽ vì mỏi mệt mà trở thành một tảng đá. Mà tình yêu là thứ duy nhất mà thời gian không thể nào tước đoạt nổi. Nếu cháu có được tình yêu của một ma cà rồng thì điều đó mang ý nghĩa cháu trở thành trung tâm thế giới của ma cà rồng đó. Cháu là điểm chống đỡ duy nhất của ông ta, chỉ cần cháu tồn tại, ông ta cũng sẽ tồn tại."
"Cháu vốn nghĩ mọi người sẽ có nhiều thứ để giải trí." Tôi mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương của mình, tình cảm này nghe thật sự thâm tình đến đáng sợ.
"Cho dù dùng mười năm chơi cờ, lại dùng mười năm để chơi xếp hình, thì những trò chơi giải trí đó một ngày nào đó sẽ chấm dứt vĩnh viễn, hơn nữa, bất cứ phương thức giải trí nào cũng không khác nhau lắm." Carlisle mỉm cười nói, trông ông thoạt nhìn rất thích tự tìm thú vui, ít nhất nội tâm thoạt nhìn thành thục hơn Caius nhiều.
Tôi đột nhiên tò mò một chuyện, tựa hồ muốn làm rõ một vấn đề. "Bác có biết... Caius bao nhiêu tuổi không?"
"Mười chín." Carlisle bình tĩnh trả lời.
Tôi trầm mặc nhìn ông, nụ cười của Carlisle không thay đổi, thoạt nhìn ông cũng không cảm thấy đáp án này có gì không đúng.
"Được rồi, ông ta là thanh niên mười chín tuổi quen biết tam kiệt vĩ đại thời kỳ văn hóa Phục Hưng, nghe nói ông ta đã làm rất nhiều việc trước Công Nguyên, giống như cho phép thi công chế tạo một số công trình kiến trúc có ý nghĩa nào đó."
(Tam kiệt thời Phục Hưng: Michelangelo, Leonardo da Vinci và Raffaello.)
Hơn nữa, trông anh như đầu lĩnh nô lệ xuyên qua từ thời kỳ chiếm hữu nô lệ nào đó, suy nghĩ và tư tưởng của anh không thể nào do con người thời hiện đại giáo dục ra được.
"Ông ta cùng với Aro và Marcus đã thành lập Volturi, cũng như thành lập hệ thống pháp luật ban đầu của thế giới bọn bác." Carlisle nghĩ nghĩ, mới chậm rãi nói.
Nghe có vẻ rất vĩ đai, tuy rằng tôi không biết vì sao Carlisle lại giảng giải về lịch sử ấy với tôi.
"Mà hệ thống pháp luật này ít nhất đã có lịch sử một ngàn năm trăm năm."
Nói cách khác, Caius ít nhất đã một ngàn năm trăm tuổi... Nghe có vẻ rất xa xưa.
"Mà trước khi pháp luật được thi hành thì Caius và đồng bạn của ông ta đã ở Volterra rồi."
Tôi gật đầu đồng ý với lời nói của Carlisle, trong khoảng thời gian ở Volterra kia, tôi đã rõ ràng nơi đó là 'sào huyệt' của Caius, công trình kiến trúc chỗ đó đã lỗi thời.
"Nếu bác không nhớ nhầm, thì cho đến ngày nay thì ông ta đã khống chế thành Volterra đã ba ngàn năm rồi." Carlisle do dự một hồi, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, có một số cột mốc lịch sử không thể xác định được thời gian, tuy nhiên đại khái đây là thời gian sớm nhất bác biết họ tồn tại."
Nói cách khác, ít nhất tên kia đã hơn ba ngàn tuổi, tôi nhịn không được hít một hơi thật sâu, tôi phải tưởng tượng ba ngàn tuổi là khái niệm gì.
Đáng chết —— tuổi này đủ để làm tổ tông tôi!
Ba ngàn năm trước, Trung Quốc chẳng phải vẫn trong triều đại Hạ Thương Chu sao? Anh thoạt nhìn đâu có sự... cơ trí trầm ổn của ba ngàn tuổi đâu? Cho dù tuổi cố định, nhưng cũng không cố định như thế chứ? Ngay cả ba ngàn năm qua cũng không thể thay đổi anh nổi thì tôi lấy sự tự tin từ đâu ra, mà cho rằng có thể dựa vào tình yêu khiến anh trở nên thiện lương thành thục cơ chứ, thậm chí khiến anh bao dung hơn một chút, khi vốn trong mắt anh, Carlisle là kẻ biến thái.
"Ông ta vẫn trông rất trẻ tuổi, Claire." Carlisle chân thành nói.
"Thoạt nhìn đúng thế thật." Nếu bác ấy chỉ bề ngoài thì tôi không phủ nhận, thật sự trông rất trẻ tuổi. Khó trách suy nghĩ của anh cố chấp như thế, anh căn bản chính là một đồ cổ siêu cấp.
"Hơn nữa cháu khiến cho ông ta một lần trở nên có sức sống, ông ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự mệt mỏi trầm trọng do thời gian dằng dẵng mang đến, điều này khiến ông ta càng giống như 'trẻ mới sinh'."
Nghe có vẻ giống như anh lại có đầy đủ sức lực để gây sự vậy, không phải tin tức tốt gì.
"Cháu có khỏe không?" Carlisle đột nhiên lo lắng hỏi.
Tôi hơi hoảng hốt mới thấy hơi kỳ quái gật đầu, "Cháu ổn cả ạ." Dạo gần đây ngoại trừ ngủ quá nhiều thì tôi không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì.
Carlisle vẫn lo lắng nhìn tôi, "Cháu có vẻ hơi mệt mỏi."
"Có thể do mùa xuân đến, cho nên hay buồn ngủ sớm thôi ạ." Tôi ngáp một cái, lơ đễnh nói.
"Vậy sao?" Carlisle vẫn lo lắng, có lẽ bác ấy đã hành nghề bác sĩ lâu lắm rồi cho nên mắc bệnh nghề nghiệp.
"Cháu không sao mà." Tôi khẳng định nói.
Sau đó tôi lại nói chuyện với Alice và Jasper, có thể trông tôi rất tệ, bị áp lực âm u nào đó đè nặng khiến bầu không khí quanh tôi trầm lặng. Khi tôi tán gẫu với họ về tình yêu của ma cà rồng thì Jasper không tiếp tục né tránh nữa.
Hai người họ thâm tình nhìn nhau, ánh mắt chăm chú này khiến tôi nghĩ nếu như không ai đánh gãy họ thì tôi tin họ có thể nhìn nhau như thế cả một thế kỷ.
"Em là hy vọng của anh." Không nhịn được, Jasper nở một nụ cười xán lạn, trong giọng nói của anh ấy tràn ngập cảm xúc biết ơn không thể nào nén nổi.
Ánh mắt Alice nhìn Jasper rất sâu thẳm, cậu ấy cũng nhẹ giọng nói: "Gặp được anh là vận mệnh của em, em rõ ràng không ai có thể thay đổi được sự thật ấy."
Thật ngọt ngào mà, không ai có thể phủ nhận họ thật sự là một đôi trời sinh.
Sau đó là Emmett, Rosalie là thiên sứ của anh ấy, anh ấy nói cho tôi biết như thế.
Ban ân, hy vọng, vận mệnh, thiên sứ.
Đó chính là tình yêu của họ, là nguồn sáng trong sinh mệnh của ma cà rồng.
Nhưng tôi cảm thấy Cauis bởi vì yêu tôi mà sắp điên rồi, thoạt nhìn anh cũng không cảm thấy đây là ban ân hay hy vọng, càng giống như sự tra tấn đến từ địa ngục hơn.
Không hề nghi ngờ tôi khiến anh thống khổ chẳng thể nào chịu nổi.
Cho dù anh chuyển biến tôi, anh cũng không thể nào vui vẻ được, cho dù tình yêu anh dành cho tôi vẫn vẹn nguyên như trước.
Chỉ cần tôi không chấp nhận anh thì người đàn ông ấy vẫn sẽ vĩnh viễn đau đớn như thế mãi.
Khi tôi bừng tỉnh lúc nửa đêm, ngây ngốc nhìn trần nhà thì tôi cảm thấy bản thân như mất trí nhớ, mờ mịt không tìm thấy mục tiêu. Tiếng mưa rơi ào ào truyền đến từ ngoài cửa sổ, tôi không rõ lắm nếu như giờ khắc này tôi thoát khỏi thân phận con người thì sinh mệnh tôi sẽ bước đi trên con đường nào. Học đại học không còn cần thiết nữa, công việc cũng không cần tìm, tôi không cần dốc sức phát triển sự nghiệp, cũng không thể theo đuổi giấc mơ hay sở thích của tôi vĩnh viễn, sống mà như đã chết —— đây là kết quả khi ma cà rồng già nua.
Bề ngoài của họ sẽ không thay đổi, nhưng tinh thần sẽ chậm rãi héo rũ.
Một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay tôi, Caius cúi người lại gần tôi, bóng tối bao trùm cả phòng ngủ khiến tôi không thể thấy được mặt anh. Động tác anh rất mềm nhẹ, rất cẩn thận không dám để lại vết bầm nào trên người tôi nữa.
"Em không cần đau đớn như thế." Giọng nói anh ép đến thật thấp, mang cảm giác xa xôi trong tiếng mưa rơi mơ hồ.
Tôi khó hiểu nhìn anh, cho dù tôi không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng ám trầm và một số bóng của những sợi tóc xõa xuống.
"Anh không cần em giết anh, anh thậm chí có thể dạy em một vạn phương pháp dùng sức mạnh của con người như thế nào để giết chết một ma cà rồng cam tâm tình nguyện yêu em.” Anh nói mà mang theo ý cười thoải mái nào đó, thật giống như câu nói của anh là phải đi hẹn hò với tôi như thế nào mà không phải nên tự sát ra sao.
Tôi nghĩ bản thân vẫn chìm trong giấc mộng, hơi thở của anh vây quanh tôi, tôi nhịn không được mà run rẩy, bởi vì tôi không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng anh chết đi.
"Điều này thật đáng sợ sao? Mà nếu không phải do chính em động thủ thì anh cũng sẽ không dám cam đoan mình sẽ không phản kháng đâu. Phương pháp đơn giản nhất là dùng lửa, trong cơ thể anh có vật chất rất dễ thiêu đốt, loại vật chất này có thể giúp cho cơ thể anh hoạt động linh hoạt hơn, chỉ cần gặp lửa là sẽ tự động bốc cháy, thẳng đến khi anh biến thành một nắm tro tàn thì mới có thể dừng lại." Anh vừa nói vừa giúp tôi đắp lại chăn, ngón tay anh duỗi vào trong chăn, tìm kiếm tay tôi, cùng tôi mười ngón giao triền.
Chúng tôi gần nhau như thế, hơi thở quẩn quanh, ấm lạnh luân phiên.
"Chờ cho đến khi anh biến thành một nắm tro cốt trắng toát thì em có thể giải thoát khỏi anh rồi, thoát khỏi một ác ma nhất định dây dưa với em đến vĩnh viễn." Anh mê hoặc mở miệng, bình tĩnh đến lãnh khốc.
"Đừng đùa nữa, Caius." Tôi rốt cuộc tỉnh táo lại, không dám tin nói với anh.
"Anh không cho rằng đây là lời vui đùa, My dear Claire, hành động bây giờ của em cũng đâu có khác gì, lập tức giết chết anh hoặc chậm rãi tra tấn anh đến chết, nghe thì phương pháp thứ hai có vẻ tàn nhẫn hơn. Em tự tra tấn bản thân mình chính là đang tra tấn anh, em sống trong bóng tối khiến anh cũng không thể nhìn thấy ánh sáng." Caius ngẩng đầu, không biết anh ấy đang nhìn nơi nào, tôi nhìn thấy ánh mắt tối tăm của anh tàn nhẫn vô cùng. "Em cứ khiến bản thân mình tiếp tục suy yếu như thế, có lẽ em có thể tự sát thành công ngay trước mắt anh trước khi tốt nghiệp đấy, đây là kế hoạch của em à?"
Tôi không biết anh làm sao có thể suy luận ra âm mưu như thế nữa, anh cho rằng tôi đang tự sát sao?
Bàn tay đang nắm tay tôi của Caius chợt buộc chặt, khuôn mặt anh bắt đầu dữ tợn, "Có lẽ anh không nên cho em hy vọng, quỷ mới biết thân phận con người của em yếu ớt đến mức khiến anh nổi điên."
Tôi thử rút tay mình về, tôi sợ anh mất khống chế bóp gãy xương tôi, cảm xúc của Caius hình như càng ngày càng dao động, anh có thử khắc chế bản thân, tuy rằng thoạt nhìn không quá thành công. Nhưng động tác của tôi lại vô ý khiến anh hiểu lầm, anh nắm tay tôi càng thêm chặt, như có người muốn cướp đi thứ quan trọng nào đó trong tay anh vậy.
"Caius." Tôi hơi vô lực gọi anh, chẳng lẽ trông tôi tệ như thế sao? Tệ đến mức như người bị chứng trầm cảm giai đoạn cuối? "Em chỉ hơi mệt thôi, qua vài ngày nữa em sẽ ổn."
"Em sẽ tốt lên sao?" Ngữ khí của anh bắt đầu vặn vẹo kỳ dị, nghe có vẻ như anh không cho là đúng.
Tên mắc bệnh đa nghi này, tôi buồn ngủ nháy mắt mấy cái, cực kỳ không có tinh thần nào, xem ra tôi nên chú ý tình hình khỏe mạnh của thân thể mình, đừng khiến người khác cảm thấy tôi không còn vui thú cuộc đời này nữa. Tôi trầm mặc một hồi, càng giống như ngẩn người, cuối cùng tôi thở dài hỏi: "Nghe nói anh đã ba ngàn tuổi?" Cách nói chính xác hơn phải là ít nhất ba ngàn tuổi. Tôi thật sự không có dũng khí tiếp tục chứng thực điều đó với Carlisle, tôi lo lắng anh thật ra đã một vạn tuổi rồi. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ người đàn ông đầu tiên theo đuổi tôi có số tuổi lớn như thế, có lẽ tuổi của tôi còn không bằng số lẻ tít phía cuối trong số tuổi của anh đâu?
Caius rất rõ ràng tạm dừng một chút, sau đó anh tỏ vẻ không để ý hỏi: "Em để ý mấy thứ này? Chỉ là chuyện râu ria thôi."
Tôi cực kỳ hoài nghi anh không thật sự thờ ơ như vẻ ngoài, "Anh sống lâu như thế, chẳng lẽ không gặp được thứ gì quan trọng hơn tình yêu sao?"
"Nếu tình yêu chính là em... " Anh cười lạnh, cực kỳ chấp nhất nói, "Anh cực kỳ xác định rằng ngay cả về sau, anh cũng không thể nào gặp được thứ gì quan trọng hơn em cả."
"Cuộc sống anh thật vô vị." Tôi ảo não oán hận, nhân sinh quan quỷ dị như thế này của ma cà rồng rốt cuộc hình thành như thế nào vậy? Hơn nữa không chỉ mình Caius như thế, mà cơ bản tất cả cặp đôi ma cà rồng tôi quen biết đều xem tình yêu là thứ tối thượng. Tình cảm này rằng buộc họ quá sâu, sâu hơn bất cứ thứ gì.
"Cho nên em đang thương hại anh à?" Anh âm trầm hỏi.
Trên người anh chẳng có điểm nào khiến người khác phải thương hại cả, thống hận thì thật ra không ít đâu.
Tôi không thoải mái cho lắm mà muốn xoay người, anh lập tức buông tay tôi ra, tôi cuộn tròn bản thân lại, cực kỳ mỏi mệt, có lẽ Carlisle không nhìn lầm, cảm giác mỏi mệt dường như không thể chống đỡ tiếp này có thể thật sự không bình thường.
"Caius, em sẽ là người theo chủ nghĩa ăn chay." Giống như Carlisle vậy, đây là điểm mấu chốt mà tôi không thể nào vượt qua.
Tôi mệt đến mức không còn khí lực tranh chấp cùng anh, tôi càng muốn vĩnh viễn ngủ say còn hơn. Tôi tự nhủ với bản thân cứ như vậy đi, happy ending, ai biết được?
Có lẽ... có lẽ chúng tôi sẽ có rất nhiều thời gian. Có lẽ tôi có thể trở thành thiên sứ hay ban ân hoặc vân vân như thế với anh, tôi có một chút hy vọng có thể đạt được sự đồng thuận của anh, hoặc tôi có thể thay đổi được anh... Ít nhất có thể khiến anh hiểu được rằng mạng sống không phải thứ ti tiện.
Trong nháy mắt tôi nhắm mắt lại kia, tôi nghe thấy thanh âm nhẫn nhịn đến không ngừng run rẩy của Caius, anh nói: "Như em mong muốn."
Carlisle là kẻ biến thái, tôi cũng biến thái y như thế, khó trách bộ dáng anh trông nhẫn nhịn đến mức như muốn bùng nổ giết người.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi sự khó chịu của anh, nhưng tôi mà giết người, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm hơn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vội vàng bổ sung, "Sau khi tốt nghiệp hãy nói tiếp." Phải hơn một năm nữa tôi mới tốt nghiệp, tôi cực kỳ lo lắng khi tôi ngủ rồi thì anh không nhịn được mà cắn tôi mấy nhát.
Đáng tiếc tôi không nghe thấy tiếng anh đồng ý, bởi vì đột nhiên một cơn mê muội thổi đến, cảm giác này khiến tôi thấy khó thở, hỗn loạn một sự ưu thương không rõ nào đó. Caius mẫn cảm phát hiện ra tôi không bình thường, "Claire?"
Bóng tối cướp mất tầm mắt tôi, tôi không nghe rõ bất cứ thanh âm nào nữa.
Chỉ còn lại tiếng hít thở của bản thân và chấn động đến từ nơi không biết nào đó trong cơ thể vang lên.
Giống như có thứ gì đó... đột nhiên xuất hiện trong cơ thể tôi, tiếng tim đập của nó cùng tồn tại với tôi.
Nhưng tôi không còn sức lực tìm hiểu đó là gì, ngay cả hít thở bình thường đều biến thành gánh nặng trầm trọng. Mệt chết mất, mệt đến mức lục phủ ngũ tạng sắp vỡ vụn đau đớn.
Caius nhanh chóng ôm tôi vào lòng, dáng vẻ tôi khiến anh nổi giận, tôi nghe thấy thanh âm cầu xin yếu ớt của mình.
"Tìm Carlisle..." Giọng nói phá thành từng mảnh nhỏ, tôi không biết mình có nói rõ ràng được hay không. Tôi không muốn chuyển biến bây giờ, cho dù vì tôi sinh bệnh cũng không được, tôi còn chưa xử lý tốt tất cả mọi thứ nữa, chưa nói lời tạm biệt với Charles, còn chưa học xong trung học... Còn rất nhiều chuyện tôi không kịp làm, tôi chưa muốn biến thành ma cà rồng ngay bây giờ đâu.
"Xin anh đấy." Tôi gần như không tiếng động nói ra.
Sau đó vang lên một tiếng nổ, hình như Caius đã đá xuống một cái gì đó, chỉ trong nháy mắt, dường như tất cả mọi thứ đều chạy vụt ra sau như tia chớp.
Một chút khí lực cuối cùng của tôi là dùng để nắm chặt vạt áo anh, ngón tay tôi tiếp xúc đến ngực anh. Thời gian dài đằng đẵng sẽ mang đi tất cả tình cảm, sở thích, tính cách và những phương diện đầy nhiệt huyết khác của ma cà rồng, anh sẽ vì mỏi mệt mà trở thành một tảng đá, thứ duy nhất còn sót lại là tình yêu.
Vậy em có thể chờ mong một ngày nào đó anh sẽ chán ghét tất cả trò chơi tàn nhẫn ấy và bản tính của mình, sẽ quay lưng nhìn em hay không? Anh sẽ vì em mà trở nên càng thêm khoan dung —— trở thành ánh mặt trời của em.
"Tốt nhất em đừng để mình gặp phải chuyện gì, Claire."
Tôi nghe được câu uy hiếp đau đớn của anh, "Nếu không anh sẽ thu hồi kỳ nghỉ của em, đừng nói một năm, ngay cả một giây, anh cũng không chờ nữa đâu."