[Đồng Nhân Twilight] Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 78: Phiên ngoại của Edward (3)




Cảm giác hít thở không thông như kề cận cái chết khiến tôi phải liều mạng hít thở, tôi rốt cuộc chạy thoát khỏi trường trung học Forks. Nguyên một tiết học Sinh Học, chỉ trong mười phút ngắn ngủi kia đã khiến tôi phải dùng hết sức mạnh của cuộc đời này để chống cự lại dụ hoặc mà cô gái tên Bella Swan kia mang đến cho tôi.

Máu tươi, máu tươi tươi của con người đang sôi trào trong đầu tôi. Tôi nghe thấy giọng nói của người nhà, họ đang gọi tên tôi, Alice nhìn thấy tôi rời đi bởi vì xe tôi đang ở trên đường quốc lộ hướng đến Seattle.

Tôi không cho bản thân bất cứ cơ hội đổi ý nào, mặc dù khi đang đi trên đường tôi đã hối hận vô số lần, bản năng của tôi đang kêu gào tôi phải quay lại trấn Forks. Đúng là nột việc đơn giản đến cỡ nào, tôi có thể nhân lúc màn đêm buông xuống, tìm được vô số cơ hội giết chết Bella, máu của cô ấy mang đến sự thỏa mãn cực kỳ vĩ đại cho tôi. Bản tính của ma cà rồng đang xúi giục tôi, tôi không phải giết chết bất cứ nhân chứng nào trong phòng học cả, tôi chỉ cần dùng tốc độ của mình bám theo xe của cô ấy, nhân lúc cô ấy đến một nơi hẻo lảnh trên đường về nhà là đủ rồi.

Tôi chính là một sát thú, một hung thủ giết người ưu tú trời sinh. Tôi biết phải săn thực như thế nào, ác ma giấu trong lòng tôi đang hung hăng cười nhạo tôi. Tôi không thể giết chết Bella, cũng không được cho phép bản thân có cơ hội như thế.

Thậm chí tôi còn cảm thấy may mắn khi lực chú ý của gia đình tôi đang tập trung trên người Caius, tôi không muốn để cho biết tôi suýt nữa không khống chế được, điều này rất thất bại, tôi quả thật là một tên yếu đuối vô dụng mà.

Nếu Claire biết tôi giết chị họ cô ấy, cô ấy nhất định sẽ triệt để quyết liệt với tôi, tôi đã lừa gạt Claire rồi không thể lại cướp đoạt tính mạng người thân của cô ấy nữa.

Nhưng tôi không thể nào thật sự khống chế bản năng khát vọng máu tươi của mình, tôi dùng mười năm để khắc chế khao khát săn thực không kiêng nể gì này nhưng tất cả đã bị hủy diệt trong một giây bởi cô nữ sinh mới chuyển trường kia. Thị giác tôi, khứu giác tôi, cơ thể tôi và cả sinh mệnh tôi đã nhớ kỹ mùi hương trên người cô ấy. Không thể nào thoát khỏi, bởi vì cô ấy đã khống chế lý trí tôi. Cho dù tôi trốn đến nơi đâu, thì chỉ cần tôi không chống cự lại bản năng của bản thân nữa thì tôi sẽ không ngừng truy đuổi mùi hương này, nhớ mãi không quên.

Nếu cô ấy chỉ là một con nai thì tốt rồi, như vậy thì tôi sẽ không cảm thấy áy náy khi giết cô ấy.

Có một khắc tôi dường như oán hận Bella, nhưng chỉ một giây sau thì người tôi oán hận lại chính là bản thân mình.

Tôi không trở về nhà cũng không chào tạm biệt bất cứ ai, sự tình họ phải quan tâm đã quá nhiều rồi, tôi không muốn vì sự vô dụng của bản thân mà khiến họ phải lo lắng nữa. Tôi rời khỏi Forks, rời khỏi Seattle, tôi đi đến bang Alaska, nếu có thể thì tôi càng muốn rời khỏi nước Mỹ hơn, hay đến Canada cũng được. Không, tốt nhất tôi nên thoát khỏi Địa Cầu, nhảy lên bề mặt Mặt Trời để ngọn lửa trên đó đốt cháy, và rửa sạch tất cả khát cầu tàn nhẫn trong não tôi.

Sau khi đến Alaska, trước khi đến thăm Tanya, Kate và Irina - bạn bè của tôi, tôi trèo lên núi Denali - ở nơi vô cùng rộng lớn, nơi mà băng tuyết ngập tràn và ánh nắng mặt trời hiếm hoi ấy sẽ khiến thị giác bạn có cảm giác mỏi mệt.

Tôi vứt bỏ tất cả phương tiện giao thông, cấp tốc chạy trên mặt tuyết, gió lớn ù ù vang bên tai tôi, vô số bông tuyết chui vào trong quần áo tôi. Tôi nhìn thấy dãy núi của Alaska, thấy ngọn núi McKinley, tất cả cảnh sắc đều bị đông lại dưới thời tiết âm mấy chục độ này.

Tôi ném đi giày của mình, đôi giày ấy đã bị mòn nát bởi tốc độ của tôi rồi. Đôi chân trần càng khiến tôi giống như một con thú hoang. Vùng này không có con người, sẽ chẳng có du khách nào đến thăm công viên quốc gia Denali vào mùa đông cả. Bạn sẽ không tài nào nhìn thấy những chú chó kéo xe trượt tuyết hay trực thăng băng qua bầu trời đầy bão tuyết đâu.

Tôi tuân theo bản năng của mình, không cần phải sợ tấn công nhầm con người, bắt đầu đi săn mồi ở khu vực này.

Tôi khát vọng máu tươi như thế, điều này khiến tôi cảm thấy mình đã biến thành 'trẻ mới sinh'.

Tôi đi thẳng về hướng Nam, dòng sông ở đây đã biến thành sông băng từ lâu rồi, nhưng nhiệt độ lòng bàn chân tôi còn rét lạnh hơn cả mặt băng, tôi có thể nghe thấy thanh âm lưu động của nước ngọt phía dưới dòng sông băng. Tôi không ngừng chạy về phía trước, không quan tâm đến thời gian nữa, tôi lần theo mùi hương trong gió mà tìm thấy con mồi của tôi, bầy sói hoảng sợ vì sự xuất hiện của tôi.

Tôi bắt được một con, cắm phập răng nanh vào sâu trong lớp da của nó, dòng máu ấm áp cấp tốc chảy vào cơ thể tôi, nhưng điều này không cho tôi được cảm giác thỏa mãn khoái hoạt được. Máu của động vật vốn nhạt nhẽo vô vị, quần áo tôi dính máu, có rất nhiều lúc tôi không để bản thân khi đi săn lại chật vật nhếch nhác như thế, tôi ném áo khoác đi, trên người chỉ còn lại lớp áo lông.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ chạy thẳng đến Bắc Cực, nhưng cuối cùng tôi chỉ chạy xuyên qua rừng cây Vân Sam, chạy thẳng lên ngọn núi cao nhất. Tôi và gia đình tôi đã từng sống ở nơi đây một thời gian, vì săn thực nên dấu chân chúng tôi cơ hồ in khắp các vùng núi hoang dã. Tôi quen cửa quen nẻo trèo lên đỉnh núi, con đường này đối với con người mà nói chính là con đường từ vong, tôi ngã trên nền tuyết xốp trắng trên đỉnh núi, ngước mắt nhìn lên bầu trời âm u.

Tôi có cảm giác bản thân mình đang chậm rãi bị áp suy sụp, giống như lớp băng tuyết yếu ớt đưới cơ thể tôi này, bắt đầu lún dần xuống do sức nặng cơ thể tôi.

Cuối cùng thì tôi cũng biết cái nguy hiểm, cái hy sinh đáng sợ ấy rồi.

Bóng dáng của Caius và Claire cùng lúc xuất hiện trong đầu tôi, tình yêu sao? Tôi mơ hồ biết được tình yêu của Caius dành cho Claire có bao nhiêu chấp nhất và nhẫn nại. Lực hấp dẫn từ máu tươi của Singer rất đáng sợ, nó có thể phá vỡ tất cả những gì tôi đã từng kiên trì, ngay cả thanh âm kêu gọi của gia đình cũng không thể kéo tôi lại.

Tôi sẽ một lần nữa trở thành hung thủ giết người đáng sợ, hơn nữa người tôi muốn giết còn là một thiếu nữ vô tội.

Bóng dáng Isabella dần xuất hiện trong tâm trí tôi, cô ấy không có lúc nào là không dụ dỗ ta phạm tội.

Sau đó, tôi tưởng tượng mình là Caius, xem nên làm gì bây giờ, hắn làm sao có thể đè nén bản tính mình được, cho dù hắn ta là một kẻ lừa đảo xấu xa, nhưng khả năng không chế bản thân mình của hắn rất tuyệt vời.

Đúng rồi, hắn ta yêu Claire, tình yêu của hắn có thể khiến hắn vất bỏ toàn bộ thế giới ngay cả chính bản thân hắn.

Cho nên hắn sẽ không sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ không thể nào khống chế nổi nữa mà tấn công Claire, bởi vì trong trái tim hắn không có thứ gì quan trọng hơn người hắn yêu, cho dù là sự dụ hoặc của Singer cũng không có cách nào khiến hắn dao động, đây chính là đáp án của hắn.

Đáp án này không thể cứu vớt nổi tôi, ngược lại kéo tôi càng chìm sâu vào bóng tối, khiến tôi đau đớn không chịu nổi. Cuối cùng, tôi trèo lên đỉnh núi, tìm được một con sông đóng băng rồi trực tiếp trượt xuống, lớp băng trên mặt sông bị thân thể tôi đập vào vỡ tan.

Tôi tìm được Tanya, thấy tôi, cô ấy rất vui vẻ.

Điều này không khiến tâm tình tôi tốt lên chút nào, Tanya cực kỳ hy vọng tôi có thể vĩnh viễn ở lại đây, tuy rằng cô ấy rất rõ điều đó là không bao giờ có khả năng.

Tôi rất mỏi mệt, cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau trong lòng khiến tôi ngay cả bước đi cũng xiêu vẹo. Căn nhà của Tanya được xây dưới chân núi tuyết, cô ấy đã thu dọn thư phòng cho tôi, trong căn phòng đó có rất nhiều đĩa than và CD. Khi cúng tôi còn chưa chuyển đến Forks, thì cô ấy đã mua nó để tìm hiểu về sở thích của tôi.

Tôi nhìn thấy Eleazar, anh ta là mà cà rồng nam duy nhất ở nơi này, trước khi gia nhập đội ngũ ma cà rồng ăn chay, anh ta đã từng có khoảng thời gian phục vụ Volturi.

Tuy rằng đã rời khỏi đội ngũ Volturi, nhưng không thể nghi ngờ thỉnh thoảng anh ta sẽ nhớ đến Aro, anh ta cảm thấy Volturi đã duy trì trật tự của thế giới ma cà rồng cho nên có rất nhiều lúc anh ta đồng ý cách làm của họ.

Tôi không muốn tranh luận với người này về vấn đề lạm dụng quyền lợi của Volturi, bây giờ tôi hoàn toàn không có sức lực hưng trí bừng bừng đâu.

Tôi gọi một cuộc điện thoại cho Alice, nhìn về cảnh sắc tuyết trắng ngoài cánh cửa sổ thư phòng, chân trần, thanh âm của Alice truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Edward, em đã nhìn thấy anh sẽ tấn công cô gái kia, nhưng anh cuối cùng cũng thay đổi quyết định của mình." Em ấy đang cảm thấy kiêu ngạo vì tôi, bởi vì nguyên nhân từ Caius, cho nên hầu như tất cả mọi người đều biết khái niệm Singer là gì.

Tôi muốn tấn công Bella, đã có vô số lần tôi khát vọng như thế, bây giờ tôi có thể thả lỏng một chút vì nơi này cách trấn Forks một khoảng đường khá xa.

"Alice, anh sẽ sớm quay về thôi." Thật ra tôi càng hy vọng Alice đừng kể chuyện này cho Carlisle hay những người khác, bời vì điều này sẽ khiến tôi không thể ngẩng đầu lên trước mặt Carlisle được, tôi suýt chút nữa đã phá hư tất cả rồi, áy náy và cảm giác chán ghét chính bản thân mình đang chiếm cứ trái tim tôi.

"Em đã bắt đầu nhớ anh rồi đấy, em biết anh sẽ quay về cho dù khoảng thời gian này có gian nan đến mức nào đi chăng nữa. Carlisle đã biết chuyện về anh rồi, cha bảo em nói với anh rằng, đừng trách cứ chính bản thân mình, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi mà anh cũng không mất khống chế, anh vĩnh viễn là người con mà cha tin tưởng nhất." Alice nhẹ nhàng an ủi tôi, nhất định những người khác trong gia đình đang vây quanh em ấy.

Tôi "ngao" lên một tiếng rất lớn giống như con chó sói vừa bị tôi xử lý hồi nãy. Toàn bộ mọi người đều biết tôi vì sao lại rời nhà trốn đi rồi, điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Chị họ của Claire là tai họa ập xuống đầu tôi, một tai họa cực kỳ lớn, nếu như có thể thì tôi không muốn gặp lại cô ấy nữa.

Tôi ngây người ở Alaska gần một tuần, trong lúc đó tôi hoàn toàn ngơ ngẩn, không suy nghĩ điều chi cả. Tôi không biết tình hình Claire ra sao tôi, càng nhiều lúc tôi không muốn nhớ về tất cả mọi thứ của Forks, bởi vì gương mặt của Bella Swan, mùi máu tươi của cô ấy cứ nhảy ra trong đầu tôi.

Tôi chưa bao giờ yếu ớt như thế này, cô ấy đã đánh bại tôi, khiến tôi không lúc nào là không nghĩ về người ấy, suy nghĩ giết cô ấy như thế nào, để chiếm đoạt được dòng máu tươi ngọt ngào ấy.

Chỉ là một thiếu nữ thôi, cô ấy chẳng làm gì cả nhưng lại khiến tôi phải chịu tra tấn đến tiều tụy.

Tôi đang lên kế hoạch, hoặc tôi rời khỏi trấn Forks, chuyển đến sống luôn ở vùng đất này, hoặc là tôi có thể đi du lịch đến một lục địa như đến Bắc Cực, đến Châu Âu, hay một quốc gia nào đó cũng được, dù sao tôi chỉ cần cách xa Isabella ra một chút, càng xa càng tốt. Chỉ cần tôi trốn một trăm năm thôi thì tôi sẽ vĩnh viễn không gặp lại cô ấy nữa, đúng là một phương pháp hữa hiệu mà chỉ có ma cà rồng mới có thể làm được.

Dường như tôi đã nhìn thấy một tương lai đáng buồn của mình khi cứ phải lẩn trốn khi gặp cô ấy rồi.

Tôi cảm thấy bản thân không có khả năng như Caius, thờ ơ dòng máu nóng trên người Claire, chỉ có tình yêu mới có thể làm đươc đến mức độ này.

Tanya vẫn làm bạn bên cạnh tôi, cho dù ở trong gió tuyết hay nằm ngã trên nền tuyết để ngắm sao. Cô ấy vẫn luôn do dự vì cô ấy muốn giữ tôi lại, nhưng suy nghĩ ích kỷ ấy lại khiến cô ấy cực kỳ xấu hổ.

Gia tộc mà cô ấy lãnh đạo cũng giống như chúng tôi, là những ma cà rồng kiên trì theo đuổi chủ nghĩa ăn chay.

Cô ấy và chị em của mình là đồng loại của chúng tôi, chúng tôi có được đôi mắt màu vàng giống nhau, điều này khiến tôi và Carlisle cãm thấy mình không cô đơn, bởi vì chúng tôi đều khát vọng hòa bình, không muốn dựa vào việc hút máu người để tồn tại.

Tôi phát hiện mình càng ngày càng mất khống chế, suy tư tất cả những gì thuộc về một người tên là Isabella, điều này rất mới mẻ cũng rất điên cuồng đối với tôi.Tôi sẽ nhớ lại câu nói của Claire, cô ấy từng kể về người chị họ này của mình, một cô con gái có thể chăm sóc mẹ mình thật tốt, hơn nữa còn là một người cố chấp và rất có chủ kiến. Bởi vì cả Claire và Bella đều có tính cách giống nhau, nội hướng và không giỏi xã giao, cho nên Claire luôn hiểu và thông cảm cho Bella.

Cô ấy rất im lặng, đúng vậy, im lặng đến mức khiến tôi cảm thấy kỳ quái. Nhất định tôi đã quên mất một điều gì đó? Khi cô gái kia đến gần tôi, trước khi tôi còn chưa điên cuồng thì cô im lặng như không tồn tại.

Rất kỳ quái.

Điều này khiến tôi sinh ra một suy nghĩ vớ vẩn, suy nghĩ của Claire thường xuyên bị đứt gãy, tôi không nghe thấy suy nghĩ của cô ấy. Điều khác biệt duy nhất là điều này chỉ thỉnh thoảng sẽ xảy ra với Claire thôi, còn suy nghĩ của Isabella hoàn toàn bị che chắn.

Đây là một câu đố không xác định được, hơn nữa tôi đã trốn chạy ngay trước mặt cô ấy quá nhanh rồi, nhất định cô ấy đã phát hiện được điều gì đó. Vì dụ như tôi dùng một ánh mắt hung ác như muốn giết người nhìn cô ấy chằm chằm cả một tiết Sinh Học, có lẽ tôi còn thần kinh hơn cả Caius, cô ấy nhất định phát hiện tôi khác người thường.

Không biết cô ấy có hỏi Claire hay không, vì dụ như về các hành động kỳ quái của gia đình Cullen, tuy nhiên tôi biết rõ Claire sẽ thay chúng tôi giấu diếm tất cả.

Trong đầu Tanya tràn ngập các câu suy đoán, đều là những suy đoán vô căn cứ cả, cô ấy vậy mà cảm thấy tôi vì chuyện liên quan đến phụ nữ mà phải chạy đến đây. Chẳng lẽ bộ dáng tôi bây giờ như một kẻ đáng thương bị phụ nữ vứt bỏ à?

Tưởng tượng không có căn cứ này khiến cô ấy trở nên hậm hực khó chịu, khiến tôi cũng khó chịu bực bội theo. Tôi hy vọng Tanya đừng đặt trái tim lên người tôi nữa, cô ấy xứng đáng một người tốt hơn để bảo vệ cô ấy.

Nhưng chính suy nghĩ đó của cô ấy đã thật sự cho tôi lý do để rời khỏi nơi này và về nhà, cô ấy hy vọng tôi có thể tỉnh táo lại, bởi vì trong lòng cô ấy tôi không phải loại người nhát gan bị sự thật đánh bại. Cô ấy dã khuyên bảo và kỳ vọng vào tôi rất nhiều, khiến tôi lại có dũng khí, bây giờ tôi không thể rời khỏi gia đình mình được, tương lai của Claire có thể thật sự trở thành một hiện thực tàn khốc bất cứ lúc nào.

Buổi sớm ngày đó khi rời khỏi Alaska, tôi đã chạy một mình lên ngọn núi cao, bầu không trung bao trùm lấy tôi, tôi nhảy lên giữa rừng tuyết đọng, không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại tôi kể cả Isabella. Tôi đạp mạnh xuống nền tuyết như phát tiết, gây ra một trận lở tuyết nhỏ. Nước lũ băng tuyết đẩy ngã tôi, nó nghiền nát lên người tôi khiến tôi phải nằm sấp xuống, bị trận tuyết trắng chôn vùi. Ở đây hằng năm đều có khoảng mười người chết vì tuyết lở, mà đối với mà rồng thì tai nạn này chỉ khiến tôi phải nằm lẳng lặng, thừa nhận sức nặng vì vài tấn tuyết mà thôi.

Tôi nín thở chôn mình trong tuyết, lâu đến mức tôi nghĩ mình đã ngủ mất rồi.

Sau đó tôi đào một cái hố trồi lên từ trong lớp tuyết, lại thấy ánh mặt trời rồi. Tôi mặc một bộ quần áo Tanya đưa cho tôi, là quần áo của Eleazar, so với tôi, người đàn ông Tây Ban Nha đó khá thấp, quần áo anh ta mặc trên người tôi như bởi vì chất lượng không tốt mà co lại. Tôi khiến bản thân như người rừng như đang trừng phạt mình.

Khi xuất hiện trước cửa nhà với đôi chân trần, tất cả mọi người đều nghênh đón tôi, có đôi khi năng lực của Alice luôn khiến người ta không thể nào che giấu. Thật ra tôi càng muốn lén lút quay về phòng, giả bộ chưa có gì xảy ra cả.

Carlisle hiền hòa nhìn tôi,cha bước từng bước về phía trước, vươn tay ôm chặt tôi trong lồng ngực ông. Ông nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Chào mừng con trở về nhà, Edward!"

Tôi đột nhiên cảm thấy vừa bi thương lại vừa ấm áp.

Đây là người nhà tôi, là những người tôi vĩnh viễn yêu thương.

Khi tôi gặp lại Claire, ôi biết đã không còn kịp rồi, mầm móng tình yêu đã mọc rễ nảy mầm trong lòng cô ấy, cô ấy im lặng nhìn tôi như một bức tranh.

Cô ấy bởi vì Caius mà trưởng thành hơn, linh hồn vốn bình thản giờ đây đã có gợn sóng, tràn ngập ánh mặt trời xán lạn.

Tình cảm này cứng cỏi mà dịu dàng như thế, hoàn toàn tương phản với sự cuồng bạo chiếm hữu trong lòng Caius. Tôi nhìn thấy bóng dáng đê tiện của mình trong mắt cô ấy, giờ trách móc cũng vô dụng, tôi rõ ràng biết điều đó, chúng tôi không thể nào làm điều gì khác, chỉ có thể tiếp tục chuỗi ngày nói dối này.

Tôi khống dám tưởng tượng một khi lời nói dối bị vạch trần thì chúng tôi có biến thành đồng lõa đáng ghét nhất hay không? Claire sẽ thống hận chúng tôi hay không?

Có lẽ tôi sẽ nhanh chóng để vuột mất tình bạn đáng quý này, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý kể từ thời khắc quyết định lừa gạt cô ấy rồi.

Khi quay về trường học, đầu óc vốn bắt đầu si ngốc của tôi bởi vì cuộc sống học sinh nhàm chán bắt đầu căng thẳng như đang ở trên chiến trường. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tôi cũng có thể gặp phải cô gái đó mà không khống chế được mình dùng tốc độ như chiếc xe thể thao nhanh nhất tránh né cô ấy.

Điều này khiến tôi không thể phân sự chú ý lớn nhất ở chỗ Caius, thật ra tôi càng kinh ngạc khi thấy hắn vẫn chưa bị vạch trần hay tình yêu đã khiến chỉ số thông minh của đương sự giảm xuống rồi, Claire chưa từng nghi ngờ hắn sao? Nghi ngờ một tên với làn da tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, thân thể thì cứng nhắc, không xuất hiện ở nơi có ánh mặt trời chiếu tới, hơn nữa còn không dùng bữa trưa không phải chuyện đương nhiên sao?

Sau đó tôi bắt đầu tìm tòi thông tin từ trong suy nghĩ của mọi người, khi tôi phát hiện mình đang làm gì thì tôi mất giật mình nhận ra người mình đang tìm kiếm là Bella. Tôi nghe thấy vô số suy nghĩ của những học sinh nơi đây, hầu hết là nam sinh. Bởi vì phần lớn suy nghĩ trong đầu nữ sinh là Caius, người con trai ưa nhìn tóc vàng này đã nổi tiếng hơn gia đình Cullen, trở thành tình nhân trong mộng của tất cả nữ sinh trong trường rồi, cho dù hành động chạy tới chạy lui sau lưng Claire của hắn có vẻ rất quái dị.

Trong suy nghĩ của những nam sinh, tôi nhìn thấy gương mặt của cô ấy, vẫn làn da tái nhợt như bị bệnh, cô ấy rất xinh đẹp, Mike Newton đã đánh giá như vậy. Cô ấy không thích mọi người gọi mình là Isabella, cũng không hề thấy mệt khi sửa đi sửa lại tên mình, Bella... Được rồi, Bella.

Có rất nhiều lúc Jessica sẽ tưởng tượng mình trở thành Claire, nhận được sự quan tâm ưu ái của Caius, người không biết tử thần ngay bên cạnh mình mới may mắn làm sao. Tôi nghe thấy vài lời đánh giá ác ý trong đầu cô ta, cô ta rất ghen tị với Claire, lại cực kỳ điên khùng mà chán ghét Bella, toàn là mấy suy nghĩ vô nghĩa vụn vặt.

Trước khi gặp lại Bella, tôi vừa thấy hành vi của mình rất kỳ quái lại vừa không khống chế được mà thu thập tin tức về Bella trong đầu người khác. Tôi hy vọng đạt được thông tin xác thật nào đó về cô ấy, ví dụ như cô ấy đánh giá tôi như thế nào, không biết cô ấy có vì tiết Sinh Học cuối tuần trước mà kể với người khác về tôi hay không, dù sao biểu hiện của tôi như tên khủng bố tràn đầy dục vọng tấn công cô ấy vậy, khiến cho người ta có ấn tượng khắc sâu.

Tôi điên rồi sao? Ngoại trừ kẻ thù ra thì tôi chưa bao giờ 'siêng năng' thu thập thông tin về ai đó như thế. Trong đống suy nghĩ của mọi người, tôi lại phải lom khom như thể nhặt vỏ sò trong biển cát để thu thập suy nghĩ của người khác về Bella.

Chẳng lẽ tôi xem Bella như kẻ thù?

Đúng vậy, máu của cô ấy hiện giờ là kẻ thù lớn nhất của tôi.

Không ai biết rằng, tâm tình tôi khi đi về phía phòng học Sinh Học giống y như tâm tình khi tôi tòng quân hồi còn là con người vậy. Lo lắng và hưng phấn, nóng lòng muốn tỉ thỉ trên chiến trường dù có phải trả giá, chỉ để ngênh đón khiêu chiến cực lớn từ một người tên là Bella.

Tôi bước đến cánh cửa phòng học, hít sâu một hơi, rồi sau đó ngừng thở. Khi tôi bước vào, tôi lại nhìn thấy cô ấy lần nữa. Hình như tất cả mọi người đều rời xa tôi trong nháy mắt, chỉ còn mình cô ấy ngồi ở kia, cảm giác này rất mới mẻ nhưng khiến người ta mất đi dũng khí chống cự.

Tôi lại cảm nhận được cơn khát quen thuộc mà đau đớn, mỗi một bước chân trầm trọng và áp lực như thế. Khi tôi rốt cuộc đi đến bên cạnh Bella, nhìn sườn mặt trầm tĩnh của cô ấy, thì tôi rốt cuộc xác định mình sẽ không bởi vì bản thân đột nhiên phát cuồng mà tấn công cô ấy.

Tôi kéo ra chiếc ghế dựa, bởi vì hơi dùng sức cho nên khiến cho chiếc ghế dựa phát ra một tiếng kít khá lớn, điều này không sao cả, âm thanh này bình thường với con người.

Hình như Bella không phát hiện ra tôi đang đứng cạnh cô ấy, cô ấy chăm chú đọc sách, mái tóc dài mềm mại chảy xuôi trên bờ vai, trong đầu cô chỉ có sự yên bình.

Điều này thật không thể tin được, tôi có thể nghe thấy mọi suy nghĩ của tất cả mọi người trong lớp, chỉ có một mình cô ấy trầm mặc như biến mất rồi.

"Xin chào!" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bắt đầu cuộc hành trình mạo hiểm của mình, hy vọng tôi có thể hoàn toàn giới thiệu chính bản thân trước khi dùng hết không khí trong phổi.

Cô ấy hơi mờ mịt ngẩng đầu, hình như không biết ai đang nói chuyện cùng cô, có lẽ sự tồn tại của tôi trong lòng cô ấy rất thấp cho nên cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra tôi.

"Tôi là Edward Cullen." Tay tôi bởi vì quá mức cứng nhắc mà gấp khúc lại, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, cơ thể đã không chịu nổi mà hơi nghiêng ra ngoài. Cô ấy nghe thấy lời tự giới thiệu của tôi mà hơi bất an liếc mắt nhìn tôi, nét đỏ ửng bắt đầu nhiễm lên hai má cô, dòng máu ngọt ngào đang lưu động dưới làn da yếu ớt này.Chỉ có trời mới biết tôi muốn chạy trốn đến mức nào, duy trì sự bình tĩnh khi đối mặt với cô ấy rất khó khăn. "Cậu là Bella Swan phải không?"

Có thể cô ấy không ngờ rằng tôi sẽ chủ động, có lẽ trong mắt cô ấy tôi đã biến thành một tên dã man với thần kinh không được bình thường cho lắm.

"Xin chào!" Cô ấy cuối cùng lắp bắp cất tiếng chào, trong đôi mắt màu rám nắng đang phản chiếu bóng dáng tôi.

Tôi bắt lấy thanh âm của cô ấy, tập trung cao độ, nhưng không nghe thấy gì cả, suy nghĩ trong đầu cô ấy trống rỗng như hai bàn tay trắng. Nhưng biểu cảm trên mặt lại bị tôi dễ dàng nhìn thấu như thế, cô ấy đang nghi hoặc thậm chí còn hơi thẹn thùng, nhưng tôi không nghe thấy được suy nghĩ của cô ấy.

Năng lực tôi đã mất đi tác dụng, nhưng khi tôi thả lỏng thì những suy nghĩ lải nhải lẩm bẩm của mọi người xung quanh đổ ập vào đầu khiến đầu tôi đau.

Bella phát hiện ra tôi không bình thường, tôi thà rằng cô ấy bất cẩn một chút để tôi có thể rình mò suy nghĩ của cô, nhưng tôi lại thất bại.

Sự luống cuống trong đầu và lý trí nhanh chóng cuốn lại thành một kết luận kỳ quái, tôi đã bị cô ấy đánh bại, tôi đã trở thành một người quân nhân thua trận. Một cô gái loài người tên là Bella trong tình huống không làm gì cả đã đánh bại được một ma cà rồng tên là Edward.

Sau đó khi tiếng chuông hết tiết vang lên tôi lại chạy mất, tôi vội vơ lấy dụng cụ học tập và vài quyển sách trên bàn, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói đã vội chạy như bay. Tôi là một người không thân thiện chút nào, Bella nhất định sẽ đánh giá tôi như thế trong đầu cô ấy.

Nhưng tôi không tài nào nghe thấy, tôi cực kỳ bức thiết muốn phá giải bí mật trong lòng cô ấy.

Hãy nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ vô ích này lại ngay, người tôi nên để tâm nhất là Caius, mà không phải quan tâm chuyện này.

Tôi nghe thấy suy nghĩ của Caius, khao khát lớn nhất của hắn vẫn là Claire, hắn ta vui vẻ chịu đựng sự ngược đãi tra tấn đến từ máu Claire, luyến tiếc rời khỏi cô ấy dù chỉ một giây. Tôi hận không thể giết chết hắn nhưng đáng tiếc Alec và Demetri sẽ không rời khỏi bên người Caius.

Hiện tại trường trung học Forks tràn ngập ma cà rồng, tôi trào phúng trong đầu như thế. Sự thật này bỗng khiến tôi ngây ra, nếu Caius không quản lý vệ sĩ của mình thì học sinh trong trường sẽ trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn quay đầu chạy, trở lại phòng học lớp Sinh Học, tôi phải bảo vệ một điều gì đó.

Tôi nhịn xuống xúc động hoang đường này, người muốn giết Bella nhất chính là tôi, tốt nhất tôi nên cách xa cô ấy hơn một vạn kilomet.

Sau khi về nhà, tôi tiếp tục sự trầm tư vô nghĩa kia của mình. Tất cả mọi chuyện đều xoắn thành một khối, khiến tôi không thể duy trì sự cân bằng được, tôi không thể rời khỏi trấn Forks được, cũng không thể nào giết Bella, khi tưởng tượng đến cảnh tôi hóa thân thành ác ma khi đêm đến, lẻn vào nhà Bella... Suy nghĩ cô ấy sẽ chết trong tay tôi khiến tôi phát run.

Nếu như tôi có thể ngủ thì tốt rồi, tôi sẽ mua một quan tài bằng đá cẩm thạch, nhốt chính mình trong đó rồi ngủ say một vạn năm, để tránh phải chịu đựng sự đau đớn này.

Tôi lại đọc tiếp quyển tiểu thuyết kia, về tình yêu giữa ma cà rồng và con người. Nhân vật chính chứng kiến cô gái hắn yêu kết hôn, sinh con, trưởng thành và già nua.

( Nàng là một đóa hoa, ta đã tìm thấy nàng, nhưng hai tay ta là máu tươi, ta không dám chạm vào nàng, nàng ấy đứng dưới ánh mặt trời, linh hồn còn xán lạn hơn cả vầng thái dương kia.)

Cuối cùng cô gái ấy qua đời. Nhân vật chính bảo vệ cô ấy cả đời. Khi cô ấy chết, hắn ta bước đến dưới tia sáng mặt trời, cô độc và tuyệt vọng, ôm chặt cơ thể già nua của người ấy và tự thiêu.

(Tình yêu giúp ta được trọng sinh, khiến ta mừng rỡ như điên loạn. Nhưng nàng đã hủy diệt ta, bởi vì chữ yêu đã biến thành linh hồn duy nhất của ta cho nên khi người chết ta cũng theo người.)

Tôi lập tức đóng sách lại, tình cảm này rất thảm thiết, khiến tâm tình tôi càng thêm âm u.

Đột nhiên tôi có một dự cảm rất rõ ràng, tôi phải thoát khỏi nơi này, không thể xuất hiện bên cạnh Bella được nữa. Không phải vì sợ tôi sẽ giết cô ấy, mà là sợ... Thứ tôi khát vọng nhất không phải máu người ấy.

Giờ đây khi đi đến trường đã biến thành khiêu chiến khó khăn nhất của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng phải chú ý sự biến hóa trong lòng Caius, còn muốn đè nén sự quan tâm của mình đối với Bella.

Tôi mở cửa xe, Alice và Jasper đang ngồi trong xe, hai người họ ăn ý liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng đưa tình. Người nhà cực kỳ tin tưởng tôi, họ cảm thấy tôi không có một chút vấn đề nào cả, hoàn toàn không biết có bao nhiêu lần tôi muốn chạy trốn nhân lúc đêm khuya rồi.

Tôi nhìn thấy Bella bước xuống xe, cô ấy khó khăn đứng trên mặt đất, mặt đất kết băng này khiến cô ấy không tài nào đứng thẳng được. Claire cũng đến đây, cô ấy không hề thích chiếc xe Ferrari của Caius, tuy rằng cô ấy rất săn sóc mà không nói gì cả.

Bella rốt cuộc nhìn thấy tôi, cô ấy chỉ tùy ý liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng tôi vẫn không thể biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì trong đầu.

Claire bước lại gần Bella, lực chú ý của tôi lập tức bị Caius hấp dẫn, suy nghĩ trong lòng hắn rất nguy hiểm, bởi vì Claire đã tháo dây chuyền có gia huy của Volturi xuống, điều này khiến lòng hắn bị vây trong một nỗi đau đớn điên cuồng.

Hắn nhìn Claire chăm chú, hắn muốn dẫm lên đóa hoa mà mình yêu.

Caius đang sợ hãi, nếu như Claire phát hiện ra chân tướng thì không biết hắn có thật sự mất cô ấy hay không.

"Claire!?" Alice đang ngồi trong xe đột nhiên kêu to lên, thanh âm của em ấy tràn ngập sự không thể tin nổi.

Tôi dường như không hề dừng lại một giây, nhanh chóng kéo lực chú ý của mình về, sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh từ lời tiên đoán của Alice, tất cả đều phát sinh quá nhanh, một chiếc xe mất khống chế tông thẳng về hướng Claire.

Caius đã lao đến, tốc độ của hắn nhanh đến mức kinh người, đây không thể nào là tốc độ con người có thể có. Tôi đã nghe thấy suy nghĩ của hắn, hắn sẽ trực tiếp đẩy ra chiếc xe kia, cứu Claire rồi sau đó giết sạch người chứng kiến ở đây.

Chính là Bella.

Tôi không còn thời gian suy nghĩ biện pháp an toàn hơn, tôi chạy như bay về hướng đó, đúng lúc khi Caius ôm Claire thì tôi nhảy vào chỗ bọn họ, vươn tay chống được chiếc xe kia.

Caius nhìn thấy tôi nhảy đến đây, hắn ta ác độc nhìn tôi, cực kỳ hưng phấn, hắn cảm thấy hành động của tôi đã vi phạm pháp luật, hắn đang suy nghĩ phải lợi dụng chuyện này như thế nào để báo thù gia đình Cullen của tôi.

Đúng là đồ điên! Tôi nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa hắn.

Còn có Bella, cô ấy khiếp sợ nhìn tôi chăm chú, dường như tôi có thể nhìn thấy khung cảnh trong mắt cô sự thật rằng không lâu sau cô ấy sẽ chết dưới luật chế tài của cảnh sát ma cà rồng.

"Tôi luôn ở ngay bên cạnh cô, Bella!" Tôi tuyệt vọng nhìn cô ấy, Caius đã phán xét cô ấy phạm tội trong đầu hắn, sự hoài nghi của cô đang đẩy chính cô xuống vực sâu của cái chết.

Ai có thể cứu cô ấy?

Tôi chạy trốn trong màn mưa, tôi chưa từng điên cuồng như bây giờ.

Ngay trước đó tôi còn có suy tính rời khỏi Bella, nhưng giờ đây tôi lại quyết định chẳng sợ hy sinh tính mạng mình cũng phải bảo vệ Bella. Tôi cho rằng mong muốn bảo vệ vội vàng này là áy náy, cô ấy vì hành động lỗ mãng của tôi mà bị chế tài.

Claire kiên định đi theo tôi, trong lòng cô ấy có vô số nỗi băn khoăn, nhưng tôi không có cách nào giải thích với Claire cả. Tôi nghe thấy suy nghĩ của người nhà tôi, Jasper đã phán định Bella tử vong, Rosalie sẽ không dễ dàng tha thứ tôi làm hỏng tất cả mọi chuyện, Caius đã biết thân phận của tôi có nguy cơ bị lộ, trừ phi chúng tôi muốn phản lại Volturi thì bằng không tất cả đều phải khoang tay đứng nhìn, thậm chí hành động chính xác nhất là chính tay tôi phải giết Bella, mới có thể hoàn hảo kết thúc chuyện này được.

Cho dù tôi không giết thì Caius cũng giết cô ấy.

Khi tôi cõng theo Claire, tôi biết rõ Caius đang theo sau lưng mình, hắn ta một mực ở bên cạnh Claire. Hắn ta rất tức giận vì hành động của tôi, oán hận ngày càng tràn đầy trong lòng hắn. Có lẽ tôi sẽ ôm thi thể Bella mà chết đi ngay trong buổi tối hôm nay.

Trong đầu tôi đang bốc cháy một suy nghĩ điên cuồng, tôi muốn giết Caius, Claire đang ở bên cạnh Bella, cho nên những kẻ đến từ Volturi kia sẽ không thể tấn công cô ấy và người thân cô ấy được. Nhưng bất cứ lúc nào họ cũng có thể dùng thủ đoạn ám sát, mỗi người trong số họ đều là sát thủ giỏi nhất thế giới này.

Tôi chạy trong cơn mưa dày hắc ám, Caius khoác trên mình một chiếc áo choàng đen - đây là trang phục khi hắn chế tài phạm nhân. Vốn hắn không cần tự mình ra tay nhưng bởi vì tôi dẫn Claire đi cho nên hắn chỉ có thể theo tới.

Hai chúng tôi đứng trong rừng cây, ngoài rừng cây này là căn nhà của Charles Swan. Tiếng mưa rơi trên lá cây chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, tôi tham lam nhận lấy cơn mưa đêm - quà tặng từ tầng mây của trấn Forks này, có thể buổi tối hôm nay là ngày tôi lìa đời.

Bởi vì ngăn cản Caius chấp pháp mà bị hắn xử quyết, cuộc sống cô độc bình thường gần một trăm năm của tôi sẽ chấm dứt.

Tôi hy vọng có thể giải quyết chuyện này trước khi người nhà tôi phát hiện, tôi không thể khiến họ bị vạ lây cho dù phải lập tức từ bỏ họ Cullen đi chăng nữa.

"Ngươi đang ngăn cản ta sao?" Caius dùng một ánh mắt cực kỳ quái lạ đánh giá tôi, hạt mưa rơi xuống dọc theo áo choàng của hắn, mái tóc bởi vì ướt sũng cho nên dán lên hai má. Hắn đã suy nghĩ phải vặn gãy cổ tôi thế nào, nhưng hắn lại nghĩ đến Claire, hắn đang cân nhắc sau khi giết chết tôi thì phải giấu diếm chuyện này như thế nào.

Tôi là bạn Claire, cho nên hắn cũng sợ Claire sẽ oán hận hắn.

Nếu như trước đây, hắn hoàn toàn chẳng băn khoăn điều gì, kẻ trái pháp luật tốt nhất nên quỳ xuống rồi tự sát đi cho rồi, đây mới là quan điểm thống trị của hắn.

Tôi đè nén xuống ý định không thể nào có khả năng thực hiện được trong lòng, tốt rồi, tôi biết thứ uy hiếp được Caius. "Ông không thể giết cô ấy, Cauis, cô ấy sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta."

"Ngươi đang nói dối đấy à? Cô ta là một con người, mà ngươi đã bị bại lộ ngay trước mặt cô ta, cho nên cô ta phải chết." Caius cười lạnh, hắn không hề tin rằng tôi muốn bảo vệ Bella, hắn chỉ cảm thấy tôi muốn đối nghịch với hắn, là kẻ có rắp tâm bất lương.

Có thể thuyết phục một kẻ điên không hề dễ dàng, cho dù bây giờ tôi quỳ gối rồi tự sát thì hắn cũng không bỏ qua cho Bella.

"Cô ấy là chị họ của Claire, nếu như tối nay cô ấy chết thì ông định giải thích với Claire như thế nào đây? Claire sẽ biết là do ông làm thôi, bởi vì chỉ có người của Volturi mới trừng phạt kẻ phạm pháp và nhân chứng, cô ấy rất rõ điều đó." Tô ác ý nhắc nhở hắn, cả người tôi ướt sũng nước mưa, trong lòng tràn ngập đủ loại suy nghĩ chống đối.

Nếu không phải lý trí vẫn luôn cảnh báo tôi thì bây giờ tôi đã xông lên xử lý Caius rồi. Alec đang ở trên cây, tôi biết hắn đang nhìn tôi chằm chằm.

Trong lòng Caius đang run rẩy, hắn sợ Claire trách cứ hắn, đặc biệt khi Claire giờ đây đã có hảo cảm với hắn, hắn không dám mạo hiểm.

Hắn khát vọng tình yêu của cô gái này, người đó là linh hồn của hắn, hắn không thể dứt bỏ nỗi băn khoan yếu đuối ấy được.

Nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn lãnh khốc lạnh băng như thế, thậm chí hắn còn dùng ánh mắt cười nhạo nhìn tôi, có lẽ hắn muốn tôi quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.

"Claire sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu, cô ấy yêu người thân cô ấy." Tôi nhìn vào đôi mắt trong suốt như viên Ruby kia của hắn, giống như đang nhìn một hung thủ giết người. Tôi rất rõ ràng tình yêu của Caius dành cho Claire, rời khỏi cô ấy, Caius tuyệt đối sẽ chết.

Tôi dùng chính mạng mình để đối lấy mạng của Bella, Caius có thể giết chết tôi cho hả giận, hắn không có làm sai điều gì bởi vì tôi đã trái với luật pháp.

Nhưng trước khi chết tôi phải làm rõ tầm quan trọng của Bella đối với Claire, như vậy có thể giúp cho cô gái vô tội này được sống sót.

"Ngươi nghĩ rằng có thể lợi dụng Claire để trốn thoát khỏi tội trạng của mình sao? Edward Cullen!?" Caius âm trầm nói, sự tức giận trong lòng hắn đã biến thành sát ý đáng sợ, hắn hận tôi kéo Claire vào chuyện này.

"Tôi sẽ không trốn tránh, nhưng ông phải rõ ràng một điều, tình yêu của Claire dành cho ông như tòa lâu đài trên không vậy, chỉ cần xuất hiện dù chỉ một chút sai lầm thì cô ấy sẽ vĩnh viễn rời khỏi ông. Mà Bella sẽ không phát hiện ra thân phận của chúng ta, cô ấy chẳng biết gì cả!" Tôi giận dữ rống lên với hắn, cơ thể tự động vào tư thế tấn công, nhưng tôi nhanh chóng đứng thẳng lại, không muốn khiến cho lần đàm phán này thất bại trong gang tấc.

Tấn công Caius là ngu xuẩn, năng lực của Alec có thể trực tiếp chặt đứt năm giác quan của tôi, năng lực đọc suy nghĩ của tôi không thể nào cứu nổi tôi.

"Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho rằng cô ta sẽ tin rằng ngươi là một con người sao? Một kẻ có thể dùng một tay đẩy ra chiếc xe đang lao đến như ngươi là con người sao? Cô ta là tai họa ngầm, cô ta phải chết!" Caius cười như không cười, hắn ta muốn trêu đùa tôi, bở vì hắn đã nhận ra tôi muốn bảo vệ Bella. Điều này khiến hắn càng thêm tàn nhẫn, một trong những lạc thú của hắn là tra tấn phạm nhân khiến cho họ chết vô cùng thê thảm.

"Nếu như tôi không đẩy chiếc xe đó ra thì ông định giải thích với Claire về thân phận ông như thế nào đây hả Caius?" Hai chúng tôi đều nắm được nhược điểm của nhau, điều này giúp tôi không khách khí phản kích lại hắn ta.

Tôi không tin hắn dám bai lộ sự thật trước mặt Claire, hắn đã chiếm được sự ưu ái, đã nhận được thiện ý của Claire, quanh minh chính đại ở bên cạnh cô ấy, hắn không dám đánh nát cuộc sống tốt đẹp như thế này.

Tôi rất muốn hung hăng cười nhạo hắn. Đồ dối trá vô tình! Đây mới chính là bộ mặt thật của hắn.

"Đây là hai chuyện khác nhau, ta đã ra lệnh cho Demetri qua đó rồi." Nụ cười trên khóe miệng Caius được mở rộng sang hai bên, hắn chờ mong nhìn thấy biểu cảm thống khổ trên mặt tôi, ở trong lòng hắn, việc giết chết Bella như giết chết một con sâu vậy. Ngoại trừ Claire thì con người trong mắt hắn đều nhỏ bé không đáng kể.

Tôi đau đớn cắn chặt răng, tôi thật vô dụng mà, sự bảo vệ tự cho là đúng này của tôi quả thật quá yếu ớt!

"Ông sẽ không thực hiện được đâu, trừ phi ông muốn để Demetri giết người trước mắt Claire, đừng quên, Claire biết hắn ta." Tôi bảo Claire ở bên cạnh Bella, chỉ đêm nay thôi vì tôi rất rõ một điều rằng nếu trong đêm nay tôi không thể thuyết phục ông ta thì tôi cũng không thể nào nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

Caius bắt đầu trầm mặc, hắn t nhanh chóng vứt bỏ thú vui ác ý của mình, tính toán xem chuyện này ảnh hưởng đến hắn nhiều đến mức nào. Nếu có thể, hắn ta hoàn toàn không muốn Claire biết một mặt hắc ám này của hắn.

"Ông có biết vì sao Claire không yêu ông không? Cô ấy không bao giờ có thể yêu ông, Caius! Cô ấy có thể yêu Rick nhưng không thể nào chấp nhận ông!" Tôi không biết Bella đã chết hay chưa, nếu như Claire chỉ chớp mắt một giây thôi thì Demetri có thể lén giết Bella rồi, chuyện này rất đơn giản với hắn ta. Cảnh tượng tự suy diễn này trong đầu khiến tôi chỉ muốn đập phá mọi thứ, khiến tôi càng muốn đả kích tên kia.

"Tình yêu của cô ấy đối với ta không cần sự đánh giá của ngươi, câm miệng cho ta!" Caius giận tái mặt, mưa làm ướt môi hắn, đỏ tươi như đôi con ngươi của hắn vậy.

Tôi nhìn vào đôi mắt của hắn, màu máu đỏ tươi kia đang lưu chuyển, xinh đẹp mà tàn nhẫn như thế.

"Cô ấy sẽ không thể nào yêu một hung thủ giết người, cô ấy trân trọng tính mạng con người. Ông đã giết nhiều đồng loại của cô ấy như thế, ông cho rằng Claire sẽ tha thứ cho ông sao?"

Con người mà yêu ma cà rồng à, đúng thật là một trò cười mà!

"Claire là một con người, nhưng ông vẫn luôn giết chết đồng loại của cô ấy, hai tay ông đang dính đầy máu tươi đấy!"

Người với hai bàn tay dính máu như ông thì có tư cách nào theo đuổi cô ấy, có được cô ấy?

Thậm chí ngay cả nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết tôi vừa đọc cũng rõ ràng một điều tình yêu của hắn không có khả năng đến mức nào, một tên hung thủ giết người còn dám khao khát con mồi yêu thương mình sao?

"Cô ấy sẽ không mãi là con người đâu, cô ấy sẽ là bạn đời của ta mãi mãi,ta sẽ không bao giờ cho phép cô ấy dần trở nên già cỗi rồi chết!" Đôi mắt của Caius âm trầm vô cùng, hơi nước ẩm ướt khiến cho màu đỏ mắt hắn trở nên xinh đẹp rợn người.

"Cho dù Claire bị chuyển hoán thì cô ấy cũng không thể nào đồng ý phương thức sinh tồn của ông, lòng cô ấy luôn có tình thương giống như cha tôi vậy khi đó cô ấy cũng sẽ rời bỏ ông thôi." Tôi tin tưởng Claire, cho dù có một ngày cô ấy trở thành đồng loại của chúng tôi cũng sẽ nhẫn nhịn khắc chế dục vọng đói khát của mình, trở thành người ăn chay.

"Đừng nhắc đến Carlisle với ta!" Tên tự ngược biến thái đó! CCaius thẹn quá thành giận nghĩ như thế.

Nhưng chính hắn cũng biết rằng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật bởi vì hắn cũng hiểu biết Claire như tôi.

Nếu tôi cứ tiếp tục chọc giận hắn thì giây tiếp theo chính là thời khắc tôi phải chết.

Một bóng đen nhanh chóng xẹt qua rừng cây, là Demetri, hắn vọt đến sau lưng Caius. Tôi nhìn hắn ta, sự tuyệt vọng cắn nuốt tôi trong một giây, sinh mệnh tôi tựa hồ héo rũ trong nháy mắt, bởi vì tôi nghĩ rằng hắn đã giết Bella. Nhưng ngay giây tiếp theo tôi lại cười rộ lên.

Demetri mở miệng nói: "Claire không hề rời đi, cô ấy đã phát hiện ra tôi."

"Ý ngươi là cô ấy không hề ngủ mà luôn ở bên cạnh cô ta sao?" Khuôn cằm Caius căng cứng, tức giận nói.

Demetri hơi bất đắc dĩ, khóe miệng hắn rũ xuống, gật đầu. Tôi nhìn thấy hình ảnh Claire cố chấp trừng mắt, đứng trước cửa sổ phòng Bella trong đầu hắn.

Dường như nhận thấy được sự vui vẻ của tôi, Caius hung tợn nhìn tôi, được rồi, hắn muốn giết tôi rồi, bởi vì chuyện tôi không nên làm nhất là kéo Claire vào chuyện này. Tôi không hề sợ hãi cái chết, tôi chỉ hy vọng hắn nghe theo lời đề nghị của tôi, ít giết người đi, có lẽ còn có cơ hội đạt được sự tha thứ của Claire.

Tôi sẽ chết như thế nào đây? Alec sẽ khiến tôi chìm trong bóng đêm tuyệt đối, Demetri có thể bẻ gãy cổ tôi trong nửa giây, sau đó Caius nhe răng cười đốt cháy tôi thành tro tàn.

Tôi sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào thấy ánh mặt trời ngày mai được nữa, vĩnh viễn rời khỏi gia đình của tôi, đột nhiên tôi phát hiện thế giới nhàm chán này thật ra cũng khá tốt đó chứ.

Caius đang bối rối, hắn không còn kiên nhẫn để nói tiếp cùng tôi. Mà lý do sâu nhất trong lòng hắn chỉ là bởi vì Claire đang thức đêm.

Tôi nghe thấy giọng nói hắn khôi phục lại thành giọng điệu lười biếng, hắn ta nhẹ giọng nói: "Alec." Xử lý tôi là có thể kết thúc công việc rồi, không có khả năng hắn ta tay không trở về, dù sao hắn còn rất nhiều quỷ kế có thể giấu diếm thân phận mình.

Tùy tiện bịa ra một lý do nào đó, có thể giả bộ không biết ai là hung thủ thì có thể tiếp tục giả danh người tốt bên cạnh Claire rồi.

"Khoan đã!" Giọng nói của Carlisle vang lên sau lưng tôi, cha bước đến đây từ trong màn mưa.

Cơ thể tôi cứng nhắc, đột nhiên không cười nổi nữa.

Theo sau ông là Alice, bước chân của em ấy rất mềm nhẹ, tôi nghe thấy tiếng thở dài không đồng ý của con bé.

Hành động nông nổi của tôi khiến họ cực kỳ lo lắng, tất cả thành viên trong gia đình dần xuất hiện đông đủ.

"Ông cũng muốn ngăn cản ta sao?" Caius không kiên nhẫn nhìn chúng tôi, hắn ta hận không thể tìm một lý do đường hoàng giết chết cả nhà tôi cho xong chuyện.

"Caius, tôi hy vọng ông có thể nghe Alice phát biểu đôi lời." Carlisle thành khẩn yêu cầu, cha không nhìn tôi, ông đang rất buồn bã vì hành động tự chủ trương này của tôi.

Tôi buồn bực không hé răng, nắm chặt nắm đấm, tôi đã làm họ liên lụy đến chuyện này rồi.

"Được rồi, nếu như ông có một lý do chính đáng nào đó có thể cứu thoát được con trai ông." Caius không cho rằng chúng tôi có lý do chính đáng nào, thời gian càng kéo dài, hắn càng muốn tra tấn tôi.

Alice bước đến, Jasper đi theo em ấy, anh ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, cực kỳ muốn đánh tôi bởi vì tôi đã khiến Alice gặp nguy hiểm.

"Bella Swan sẽ trở thành một thành viên trong gia đình tôi, chúng tôi không trái với luật pháp bởi vì không lâu sau đó Bella sẽ đạt được cuộc sống vĩnh hằng." Alice bước đến trước mặt Caius, đôi mắt em ấy kiên định như thế, Jasper nắm tay em rất chặt. Thật ra họ đang mạo hiểm, nếu đây chỉ là một lời nói dối thì Caius sẽ thật sự có được một lý do có thể xử lý tất cà chúng tôi.

"Ngươi cam đoan kiểu gì được?" Caius bình tĩnh hỏi, thật ra trong lòng hắn đang chờ xem trò cười của chúng tôi.

"Tôi có thể đi với ông đến Volturi, gặp Aro, ông ta có thể chúng thực câu nói của tôi." Alice tạm dừng một chút cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, "Đây là năng lực của tôi, tôi có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trong tương lai."

"Lời tiên đoán?" Caius không hề hứng thú nhìn Alice, có lẽ hắn không tin hoặc hắn không có hảo cảm gì đối với mấy năng lực đặc thù đó.

"Nếu Bella Swan sẽ trở thành ma cà rồng thì cô ấy không vi phạm pháp luật." Alice không hề sợ hãi nhìn Caius, bởi vì em ấy đã nhìn thấy quyết định của Caius.

Tôi cũng thấy được, hắn ta lựa chọn Claire. Trước khi có được Claire thì hắn không thể gây ra động tĩnh lớn nào khiến Claire nghi ngờ hắn. Đặc biệt khi hắn không chắc có thể hủy diệt toàn bộ chúng tôi trước hay không, thì hắn sẽ vẫn do dự chúng tôi sẽ vạch trần thân phận thật của hắn.

"Bao giờ các ngươi sẽ chuyển hoán cô ta?" Caius không quan tâm Bella sẽ như thế nào, hắn càng muốn gây phiền toái cho chúng tôi hơn.

"Sẽ nhanh thôi, khi hai người họ yêu nhau." Alice nhanh chóng trả lời, khuôn mặt em không hề thay đổi tựa hồ không biết đáp án này sẽ khiến bao nhiêu người khiếp sợ.

"Yêu nhau? Con người và ma cà rồng sao?" Caius bị hấp dẫn vì đề tài này, đáp án này chọc đúng điều hắn quan tâm, nếu như có thể ngủ mơ thì có thể mỗi ngày hắn đều nằm mơ Claire sẽ yêu hắn. "Ta mỏi mắt mong chờ, khi ta cho rằng thời điểm đã đủ mà các ngươi vẫn chưa chuyển hoán kẻ trái pháp luật kia thì ta sẽ tự tay giết chết cô ta, hơn nữa bởi vì bao che cho kẻ phạm tội cho nên các ngươi cũng sẽ nhận được trừng phạt."

Caius nhanh chóng quay người rời đi, giọng nói hắn quanh quẩn trong khu rừng tăm tối này, "Đây là chút nhân từ duy nhất mà ta có, các người sẽ không có cơ hội thứ hai để lừa gạt ta đâu."

Alec và Demetri đi theo sau hắn, bọn họ nhanh chóng biến mất sau những lùm cây.

Màn mưa đã biến thành bông tuyết, tôi rốt cuộc nhận ra Alice đã nói điều gì. "Điều đó là không thể nào!" Cảnh tượng trong đầu em ấy khiến tôi thấy mờ mịt, đây là lời tiên đoán rằng tôi sẽ yêu cô gái kia sao?

Alice không nói gì cả, em ấy buôn tay Jasper ra, sau đó tôi nghe thấy suy nghĩ trong đầu anh ấy. Sau đó là suy nghĩ của Emmett và Rosalie, hai người Carlisle và Esme thì bàng quan, bông tuyết trắng phủ đầy người họ.

"Được rồi, đừng đánh mặt." Tôi trấn tĩnh yêu cầu như thế, tuy rằng cực kỳ muốn xoay người bỏ chạy nhưng đây là thứ mà tôi thiếu họ.

Rosalie là người đầu tiên xông đến, chị ấy đấm thẳng vào mặt tôi. "Cái đồ ngu ngốc! Đồ ích kỷ này! Bản thân muốn tự sát thì đừng khiến mọi người liên lụy chứ! Đầu óc em đâu hả? Đồ đầu heo?"

Emmett cũng nhào đến, tiết mục đánh tôi tập thể quang minh chính đại như thế này rất hiếm gặp, ba người họ đánh một mình tôi, mà tôi còn không thể phản kháng lại. Không chết trong tay Caius mà lại bị người nhà mình đánh chết, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của tôi rồi.

Nhưng Bella có thể sống, trong thời gian ngắn Caius sẽ không giết cô ấy, ít nhất trước khi hắn dẫn Claire đi thì chúng tôi không cần lo lắng vấn đề này.

Tôi vẫn không tin vào tương lai trong miệng Alice, lời tiên đoán của con bé có thể thay đổi, chỉ cần tôi không chịu khuất phục thì cái gọi là tình yêu giữa con người và ma cà rồng sẽ không thể nào xảy ra.

Khi tôi trả cuốn tiểu thuyết kia cho Carlisle, cha có nói: "Đây là nhật ký của hắn ta."

Không phải tiểu thuyết mà là nhật ký sao? Tôi nhớ lại dòng chữ trên bìa sách kia.

"Khi ngọn lửa tình yêu được châm lên trong trái tim, trọng sinh và hủy diệt sẽ cùng tồn tại."

...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Edward: Ông là đồ nhân vật phản diện!

Caius: Còn lợi dụng Claire lần nữa sẽ giết cả nhà ngươi.