[Đồng Nhân Twilight] Ánh Mặt Trời Xán Lạn
Tôi rất thích thư viện của Volturi, khi tôi bình tĩnh lại mới cảm nhận được sự thanh lịch tích lũy dần qua năm tháng của những cuốn sách trên giá sách, trong trẻo thanh lãnh như thẩm thấu ra.
Caius đã đọc hết sách ở đây, tốc độ hắn lật sách đã thoát ly giới hạn tầm mắt con người. Hắn đang tìm thứ gì đó, không rảnh nhìn tôi, cho nên ném tôi sang bên cạnh giá sách khác. Chỡ đó có một chiếc bàn dài và một chiếc ghế dựa cùng kiểu dáng, hắn còn ném cho tôi một cây bút lông ngỗng, để tôi luyện tập từ đơn hắn đã dạy.
Từ lúc bắt đầu tôi nơm nớp lo sợ viết chữ như gà bới trên trang giấy, nhưng chỉ một lúc sau lại ngẩn người như đi vào cõi thần tiên.
Gió lặng lẽ thổi vào từ cửa sổ bằng đá cổ xưa, cuốn theo ánh mặt trời sáng ngời. Caius không tránh đi ánh sáng trong suốt này, bước chân của hắn rất nhẹ nhàng, mang theo quy luật riêng biệt nào đó. Khi ngón tay nhanh chóng lướt qua trang sách có thể nhìn thấy quang điểm lạnh băng phiêu phù trên đầu ngón tay hắn, sắc thái của ánh mặt trời có thể lây dính trên bất kỳ bộ phận lộ ra bên ngoài nào của hắn, trong trẻo và sạch sẽ.
Tôi không quen dùng bút lông ngỗng, lực đạo tay cầm không đúng làm chữ viết ra đều cong vẹo không nhìn ra hình dáng nào. Khi tôi nhận ra thì tôi đã vẽ tranh hoạt hình trên trang giấy rồi. Thoạt nhìn Caius không có thời gian rãnh kiểm tra bài tập của tôi, tôi như học sinh lén lút trong lớp học vậy, hơi ngượng ngùng dùng bút lông vẽ đè lên, bức tranh như nét vẽ nghệch ngoạc của trẻ con vậy.
Tôi vẽ một quả trứng chim cằm nhọn, sau đó bắt đầu vẽ tóc lên quả trứng ấy, ừm, tóc không ngắn, dài đến vai, thích chải ngược về sau như người già. Đường cong đôi mắt hắn rất sắc bén, thời điểm không cười như người khác thiếu hắn một trăm tám mươi vạn, mũi hắn cũng không tệ,tinh xảo mà thẳng tắp. Đặc biệt là bờ môi của hắn, xinh đẹp đến mức ác độc. Khi cười rộ lên trông âm ngoan ác độc, lộ ra hàm răng trắng không khác gì dã thú.
Vẽ vẽ, ngay cả tranh hoạt hình đơn giản cũng không cứu được hình tượng đáng sợ dữ tợn của người này. Tôi bất đắc dĩ cắn cắn đầu bút lông, lại chấm mực nước, vẽ thêm vài sợi râu mèo cho quả trứng chim cằm nhọn này, tô màu đỏ ửng dưới mắt hắn, cuối cùng vẽ thêm một chiếc nơ con bướm to đùng trên mái tóc hắn.
Tôi nghĩ có nên xóa đi chiếc cằm nhọn của hắn hay không, như vậy thì một con Hello Kitty mới sẽ được ra lò.
Caius rút ra một quyển sách rất dày rất cũ với bìa sách màu đen từ trên giá sách. Hắn phủi đi bụi bặm nhỏ vụn trên bìa mặt, sau đó bước đến bên cạnh tôi. Tôi lập tức khẩn trương rút ra tờ giấy trắng khác che đi bức vẽ hoạt hình kia, giả bộ như thật sự tập viết chữ như gà bới trên trang giấy đó.
Hắn thoạt nhìn bề bộn nhiều việc, tốc độ lật trang sách cũng bắt đầu chậm dần. Ánh mắt hắn cực sáng, cúi đầu nhìn sách, ngẫu nhiên dùng một loại ngôn ngữ mà không phải là ngôn ngữ Italy đọc ra tiếng.
Thanh âm trầm thấp, âm điệu tuyệt đẹp.
Tựa hồ Caius đang tìm kiếm thông tin trong sách, sau đó hắn tìm được rồi, bởi vì tôi thấy hắn phẫn nộ quăng sách lên mặt bàn, gáy sách đập vào mặt bàn làm vang lên tiếng động rất lớn. Trong đôi mắt màu đỏ sáng ngời của hắn để lộ ra cảm xúc cay độc vô cùng, gương mặt tái nhợt mà sắc bén dưới ánh sáng âm u.
Tôi thật cẩn thận xê dịch vị trí, muốn khiến hắn xem nhẹ tôi.
"Carlisle chết tiệt." Caius nheo mắt, sát khí nồng đậm xoay xung quanh hắn. "Ngay cả thứ này cũng có thể tìm thấy, hắn thật sự là vận dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà, tên dụng tâm hiểm ác như thế là muốn khiêu chiến Volturi sao?"
Tôi thấy hắn nắm chặt tay, các đốt ngón tay xông ra đã đủ tỏ rõ sự bạo lực của hắn.
Carlisle? Tôi cảm thấy tên này không nên đột ngột xuất hiện trong miệng Caius như thế, ít nhất không phải trong tình trạng không hiểu được như thế này. Chẳng lẽ Carlisle đã làm gì chọc giận Volturi sao? Tôi không nên tự mình đa tình mà nghĩ rằng cả nhà Cullen sẽ vì tôi mà cãi lời cơ quan quyền lực của thế giới họ.
Không, tôi vô lực nhìn bút lông ngỗng trong tay mình, tôi như thế nào cảm thấy Carlisle không làm gì cả, tùy ý mặc kệ tôi ở lại nơi Volturi này mới là không có khả năng phát sinh.
Sự thiện lương của bác ấy sẽ ngày đêm tra tấn bác, tuy rằng tôi cảm thấy hành động chính xác nhất là xin đừng làm gì vì tôi cả.
Nếu không, dã thú sẽ cắn chết bác ấy mất.
"Hắn nghĩ chỉ bằng quy tắc trăm ngàn lỗ hổng này, có thể đạt được điều hắn muốn sao?" Dã thú kia nóng nảy đi tới đi lui, quấn tới quấn lui quanh chỗ tôi ngồi, nhìn dáng vẻ của hắn là hận không tể lôi Carlisle ra quật xác vậy.
Tôi nhìn về phía Caius, loại nghi hoặc này càng ngày càng đậm dần, nhớ tới lời nói buổi sáng của Jane. Khách? Chẳng lẽ là Carlisle sao? Đây cũng không phải là một tin tức tốt, thật sự không phải, tôi cảm thấy trái tim mình vì tin tức này mà ấm dần lên, dai dẳng không buông. Tôi khống chế không được muốn nhảy dựng lên, chạy như điên ra ngoài, nếu như có thể nhìn thấy Carlisle thật sự là một chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Caius đột nhiên trong giây lát xuất hiện bên người tôi, bàn tay lạnh như băng của hắn đè lại bả vai run rẩy của tôi. Không nháy mắt nhìn tôi, hắn làm cho người ta một lần nữa cảm nhận được áp lực âm trầm.
"Xem ra cô rất thích nhà Cullen, Claire." Khí lực từ bàn tay của Caius rất dễ dàng đẩy tôi ngã trên bàn, chỉ cần hắn muốn, thì tôi thật sự không có một chút lực phản kháng nào trước sức mạnh tuyệt đối.
Tôi do dự vài giây, rốt cuộc không có cách nào trái lương tâm, cho dù đáp án của tôi sẽ chọc giận người kia đi chăng nữa. "Ông ấy là... Bạn của tôi." Những lời này làm tôi nhớ đến Alice, cả nhà bọn họ đều là ví dụ của ma cà rồng tốt bụng, tôi không nên vì sự tồn tại hung tàn của Volturi mà phủ định bọn họ.
"Bạn bè?" Caius lạnh mặt, hắn lặp lại lời nói của tôi, tựa hồ từng chữ cái này đối với hắn mà nói đều là khó có thể nuốt xuống, cho nên chỉ có thể đau đớn dùng tay móc hết ra, máu chảy đầm đìa. "Hừ, bạn bè, cô thế nhưng thừa nhận loại quái vật không có nhiệt độ như thế này là bạn cô. Cô thật sự rất rộng rãi đấy, ta vốn nghĩ cô cực kỳ oán hận chúng ta chứ."
Caius lãnh khốc cười rộ lên, trung tâm con ngươi hắn biến thành màu đen, múi máu tươi đặc quánh cồn cào quấy nhiễu trong đó, cảm xúc bạo ngược tiêu cực lại điều khiển lý trí hắn.
Tôi không hề muốn ở chung với hắn lúc thế này chút nào, Caius như thế này tràn ngập răng nanh sắc nhọn, không chấp nhận phản kháng nào.
"Nếu như cô có một chút hảo cảm với bọn ta, thì vì sao còn từ chối chuyển hóa chứ, bất tử đối với con người mà nó chẳng phải hấp dẫn nhất sao...?" Caius nhẹ nhàng cười rộ lên, nụ cười của hắn không thể nào gọi là dịu dàng dễ gần. Tay hắn dễ dàng xuyên qua mái tóc dày của tôi, khoát lên gáy tôi, khiến cho tôi không thể trốn tránh mà phải ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú.
Tiếp xúc giữa chúng tôi luôn thân mật như thế, lại nguy hiểm làm người sợ lạnh cảm thấy không thoải mái.
"Rượu độc." Hơi thở của Caius giống như lời kịch trong miệng hắn, lãnh liệt mà tràn ngập nọc độc.
Nhưng thân thể tôi rất kỳ quái, đối với sự tiếp cận nguy hiểm như thế lại không có phản ứng báo động quá khích nào. Rất bất thường, giống như biết Caius sẽ không thương tổn tôi vậy.
Hắn là ma cà rồng, là ma cà rồng tàn nhẫn. Đầu óc tôi đang cảnh báo như thế, cơ thể của tôi thậm chí còn chả thèm run rẩy, cái tiếp cận rét lạnh của hắn không có cách nào làm tôi phát run.
Tôi có nên thử tổ chức vốn ngôn ngữ nghèo nàn của mình để thuyết phục hắn rằng tôi không muốn biến đổi thành sinh vật không phải người thật sự không phải vì nguyên nhân bất tử hay nguyên nhân gì khác. Tôi cảm thấy Carlisle và Edward sẽ đại khái hiểu được cảm giác này của tôi, nhưng tôi không thể nào thuyết phục được Caius.
"Ta có lẽ nên nghe theo lời Aro, biến đổi cô sớm hơn." Trên mặt Caius xuất hiện biểu cảm tự mâu thuẫn kịch liệt giãy dụa, hắn đang do dự không ngừng, trong đôi mắt sắc bén trong suốt cất giấu sự nguy hiểm xao động.
Có cái gì đó đang uy hiếp hắn, khiến cho thái độ không hề sốt ruột biến đổi tôi của hắn biến thành nhiệm vụ lửa sém lông mày.
Hơi thở tôi mang theo sức sống ấm áp là cảm giác hoàn toàn bất đồng với khí chất trên người hắn. Ánh mặt trời đang di động, thoạt nhìn nó không mang uy hiếp gì chiếu sáng quần áo Caius, sườn mặt trắng nõn của hắn, và cả tóc tôi.
"Tôi là con người." Tôi thử thuyết phục hắn, thanh âm nhỏ bé, cẩn thận lo lắng hắn sẽ nổi giận. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho hắn hiểu, tôi là con người, Caius.
Tôi cũng không cảm thấy bất tử bất diệt là chuyện tốt cỡ nào, đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay phim ảnh thôi. Những thứ kỳ lạ tôi gặp được trong suốt cuộc đời này đều dùng hết ở việc sống lại rồi, tôi không hề quan tâm đến sự kiện thần quái nào hay tình yêu khác giống loài, cũng không chờ mong thành loài nào khác ngoài con người.
Tôi cũng không cảm thấy làm ma cà rồng sẽ tốt hơn làm con người bao nhiêu, tôi thật sự không biết nên diễn tả như thế nào. Có lẽ do tôi quái gở đã lâu, bị tính cách im lìm ảnh hưởng, tới thời điểm mấu chốt lại không thể diễn tả suy nghĩ thật sự của mình.
Thoạt nhìn Caius cực kỳ không hài lòng với đáp án của tôi, tôi sớm nên biết tên cao ngạo lạnh lùng này khinh thường con người yếu ớt, vô tích sự.
Tôi có chút không thoải mái nheo mắt, ánh sáng chiếu xuống từ khung cửa sổ có kích thích hơi lớn với tôi, tràn đầy trong mắt tôi là gương mặt của Caius và quang mang lấp lánh.
Caius nhanh chóng phát hiện tôi không bình thường, hắn buông ra tư thế giam cầm tôi, tay vòng qua thắt lưng tôi, dễ dàng nhấc tôi ngồi lên bàn, ánh mặt trời còn chưa chiếu tới chỗ này. Cái bàn khá cao, khi tôi ngồi lên mới có thể nhìn thẳng hắn.
"Nếu có người chuyển hoán cô, cướp đoạt thân phận con người của cô, cô sẽ oán hận, để cho ngọn lửa cừu hận chiếm cứ lý trí cô sao..." Caius có chút chần chờ, hắn tựa hồ cảm thấy đề tài này không hề thích hợp tính cách hắn chút nào, sẽ làm thấp đi địa vị cao quý vô cùng của hắn, điều này làm hắn cực kỳ khó chịu, hơi thở dần dồn dập. "Cô sẽ oán hận người chuyển hoán cô sao, Claire?"
Tôi trầm mặc, vấn đề này rất phức tạp, sự tình nào đến mức oán hận sẽ luôn kết thúc bằng bi kịch. Caius thoạt nhìn rất chấp nhất đáp án này, tôi sợ câu trả lời của mình không phải đáp án hắn muốn, nhưng tôi không thể bịa ra lời nói dối nào làm hài lòng hắn được.
"Tôi không biết, Caius." Không thể tưởng tượng nổi suốt đời mình sẽ bị ngọn lửa cừu hận đốt cháy là cảm giác như thế nào, khẳng định không dễ chịu chút nào.
Caius nhíu chặt mày, môi mím thẳng, hắn căn bản không thể hiểu nổi đáp án của tôi.
"Tôi có thể không muốn nhìn thấy tên không thèm quan tâm mong muốn của tôi, cưỡng chế chuyển hoán tôi thành ma cà rồng kia." Oán hận là một chuyện khác, hiện tại tôi không có nhiều cảm xúc kịch liệt để tưởng tượng tình huống khi đó. Thứ duy nhất có thể khẳng định chính là tên cắn tôi kia, nhất định không bao giờ gặp lại hắn nữa. "Tốt nhất vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn, ngay cả bạn bè hay người thân nào của hắn cũng thế."
Từ 'vĩnh viễn' này lâu dài đến không thể tin nổi, tôi cho rằng đối với chiều sâu của nó thì Caius sẽ càng hiểu biết hơn tôi.
Sống quá lâu sẽ thối rữa, sẽ rỉ sắt, tuy rằng thoạt nhìn Caius còn rất hoạt bát, nhưng không thể cam đoan một ngày nào đó hắn sẽ không nổi điên. Liền ngay cả 'người trẻ tuổi' mới một trăm tuổi như Edward, có đôi lúc thoạt nhìn cũng sẽ vô cùng mệt mỏi.
Ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng cảm giác mệt mỏi này từ đâu đến, có thể đó là một trong những cái giá phải trả cho sự bất tử.
"Vĩnh viễn?" Caius nghiêm túc lặp lại lời tôi, "Cô vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ người chuyển hoán cô kia, sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa sao?"
Đường cong khuôn mặt hắn đột nhiên cứng nhắc lại, điều này làm cho vẻ mặt hắn rất tối tăm, rất... khổ sở?
Tôi cũng khổ sở theo, nhưng không biết mình đang khổ sở điều gì. Sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi không biết, khi tôi có thể vĩnh sinh bất tử thì cuộc sống của tôi có ý nghĩa gì, thậm chí tôi nên vì lý do nào mà tiếp tục sống sót."
Suy nghĩ này có thể kỳ lạ, nhưng tôi chợt nghĩ về nó. Những dự định trong cuộc sống tôi đều dựa trên cơ sở tôi là con người. Nhưng nếu như một ngày nào đó tôi không còn là con người nữa thì tôi nên làm sao bây giờ.
Nếu như tôi không còn là con người nữa, thì những dự định trong cuộc sống con người tôi có cần thiết phải thực hiện không?
“Điều đó có nghĩa là, nếu như cô không còn là con người thì cô không định tiếp tục sống nữa?” Caius không nhịn được nữa hỏi như thế. Anh ta nghĩ rằ́ng tôi có suy nghĩ như vậy trong đầu.
Có một sự khác biệt cơ bản giữa không tìm thấy mục đích sống và không muốn sống. Tôi cảm thấy Caius hiểu sai lời tôi nói, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội để giải thích. Hắn ta giận dữ xé nát cuốn sách trên bàn, những trang giấy dày biến thành bông tuyết bay lả tả, trở thành nơi trút giận của Caius. “Carlisle nghĩ rằng có thể đưa cô đi dễ dàng như thế sao. Tên hề xấu xí sao không ngoan ngoãn trốn trong góc tối, dám ra đây tìm chết chứ?”
Carlisle trông rất tuấn tú, hẳn là ông ấy không tìm đường chết chứ, tôi nhớ lại về vị bác sĩ lương thiện điển hình trong giới y học đó, một vị bác sĩ được chào đón ngay khi ông ấy xuất hiện và được xem là điềm may mắn ở mỗi nơi ông ấy đến.
Hơn nữa, Caius không thể nào so sánh với bác ấy về tính cách được. Phép so sánh ẩn dụ giữa thiên thần và ác quỷ cũng không đủ nói lên sự khác biệt giữa hai người họ.
Nếu như có thể nhìn thấy Carlisle thì nhất định tối nay tôi sẽ ngủ ngon.
Caius liếc qua kệ sách và nói bằng chất giọng lạnh lùng: “ Nói với Aro ta sẽ dẫn Claire đến đó.”
Demetri bay ra như một con ma từ sau kệ sách. Đôi mắt hắn ta không ngừng liếc tới liếc lui, rồi lặng lẽ gật đầu lui xuống.
Nhất định hắn rất tò mò. Tôi lặng lẽ nhìn hình bóng Demetri biến mất, chắc chắn tên đó rất thích nhìn tôi với Caius cãi nhau.
Caius không biết đang nghĩ gì trong đầu, hắn ta trở lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn ta nắm chặt tay tôi tựa như hông cùm, cố gắng thả lỏng khóe môi, nở nụ cười dịu dàng, hoàn toàn không phù hợp với đôi mắt lạnh lùng của hắn chút nào.
“Claire, sự bất tử không khủng khiếp như cô nghĩ đâu. Nếu như cô nhìn nó từ một góc độ khác, cô sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Cô có thể làm bất cứ thứ gì cô muốn mà không bao giờ lo lắng về bệnh tật. Trí nhớ cô sẽ tốt hơn bất cứ ai. Điều đó rất tuyệt, tốc độ cô có thể đi chuyển đến mọi nơi trên thế giới. Những thứ đó sẽ không làm cô sợ hãi đâu.” Không biết vì sao, Caius chấp nhất muốn tôi tự nguyện biến đổi.
Tôi suy nghĩ một lúc và phát hiện ra ít nhất Caius dễ nói chuyện hơn Aro nhiều, bởi vì Aro sẽ lao tới cắn tôi mà không màng đến ý kiến tôi. Tại sao lại như vậy chứ? Caius đã từng cứu tôi, và tôi sẽ không phủ nhận ơn cứu mạng của hắn chỉ vì tôi sợ hắn.
Tôi chỉ mở mắt nhìn và cắn môi, đây là sự phản kháng trong thầm lặng. Caius sắp niết gãy xương tay tôi. Hắn ta chán ghét những người không vâng lời và đám phản kháng hắn.
“Chúng tôi đều là những con quái vật trong mắt cô, vì vậy cô từ chối trở thành một trong số chúng tôi.” Caius nói như tự giễu, hắn không nổi điên, vẻ mệt mỏi lướt qua đáy mắt.
Tôi nghĩ ngờ nhìn hắn, không biết tại sao dáng vẻ anh ta như nhận đả kích lớn. Chẳng lẽ việc tôi từ chối làm ma ca rồng đã khiến hắn ta rất buồn bã sao?
Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có ảnh hưởng lớn tác động đến hắn như thế. Tôi luôn nghĩ rằng, trong mắt họ, tôi chỉ giống như một con thỏ cưng.
Trong thư viện, gió và mặt trời vẫn đan quanh vào nhau như bầu không khí giữa tôi và Caius bây giờ vậy. Trước khi bóp nát cổ tay tôi, cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra có chuyện cần làm. Hắn bế tôi lên khỏi bàn, tôi vốn tưởng hắn sẽ để tôi tự đi, xem ra tốc độ của tôi thật sự quá chậm rồi.
Chúng tôi đi vào đường hầm, ở trong bóng rồi quá lâu khiến thời gian trở nên dài đằng đẵng và gian nan. Hơi thở của Caius đường như chiếm lấy nhịp tim tôi, trong đôi mắt đỏ rực của hắn như mang theo làn sương trắng mờ, dường như có cái gì đó có thể xé rách đồng tử hắn mà ra bất cứ lúc nào.
Đôi khi tôi rất khó để hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Caius đi đến đại sảnh và ném tôi cho Gianna, ra lệnh: “Thay quần áo cho cô ấy.”
Gianna nhanh chóng nhận lệnh, chị ấy hiểu rất rõ bất cứ lệnh lệnh nào của Caius, chị bước tới trên đôi giày cao gót và chào tôi bằng tiếng Italy ngọt ngào: “Chào em, Claire.”
Tôi cũng đáp lại chị bằng tiếng Italy lúng túng của mình: “Em chào chị.”
Gianna nắm tay tôi và dẫn tôi vào phòng thay đồ. Tôi nhìn thấy Caius đang đứng trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh ta như mang theo bản tính động vật, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không dám nhìn anh ta, xoay người nhanh chóng bước theo Gianna. Ở Volturi này thì khoảng thời gian ở với chị Gianna là an toàn nhất.
Gianna trao tôi một nụ cười thân thiện, chị ấy biết tâm trạng tôi không tốt lắm.
Chúng tôi bước vào phòng thay đồ và Gianna mở cánh cửa tủ quần áo ra. Tôi ngồi trên ghế và cụp mắt nhìn chân như thường lệ. Tôi không đành lòng khi thấy những sản phẩm thủ công được đặt may nước Italy này.
“Hai người cãi nhau sao?” Gianna đột nhiên quay lại hỏi nhỏ tôi.
Đó có phải là một cuộc cãi nhau không? Tôi nghiêm túc nhớ lại, nó không giống cuộc cãi vã cho lắm vì tôi không dám cãi nhau với hắn ta.
“Thật ra, em có thể thử dỗ...” Giọng nói Gianna cực kỳ nhỏ, thận trọng như điệp viên đang báo cáo bí mật quốc gia. Chị ấy cuối cùng không dám nói nhưng chỉ chỉ tay về phía cánh cửa. “Dỗ dành ngài ấy, tất cả đàn ông đều muốn được dỗ dành.”
Gianna cảm thấy kinh hoàng sau khi nói xong lời đó, chị ấy xoay người qua chỗ khác, vừa phấn khích vừa run rẩy, sợ rằng phần tử khủng bố ngoài cửa nghe thấy.
Dỗ như thế nào đây? Đại gia, xin ngài bớt giận, em xin nguyện ý bị mắng bị đánh, không hề phản kháng, rốt cuộc ngài đang giận điều gì vậy. Tôi nhớ lại biểu cảm khổ sở kia của Caius, hoàn toàn không phù hợp với tên nóng nảy đó chút nào, tôi càng quen hắn rít gào phun hỏa khắp nơi giống Godzilla hơn.
“Ông chủ là người Hy Lạp” Gianna đột nhiên phấn khích hạ giọng. “Chị sẽ giúp em.”
.....Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Gianna. Tại sao mạch não của con người ở đây tôi cũng đột nhiên không theo kịp nữa rồi, có mối quan hệ nào giữa việc Caius là người Lạp và việc giúp đỡ tôi chứ?
Gianna lấy ra một chiếc váy lụa trắng. Chị ấy chạm vào chiếc váy lụa ấy một cách chuyên nghiệp. “Bây giờ chị không tìm thấy trang phục truyền thống của Hy Lạp cổ đại trong tủ quần áo, nhưng có một số thiết kế cùng kiểu dáng do nhà thiết kế để lại.”
Chị ấy đi đến và nâng cằm tôi lên và nói với sự không hài lòng: “Em nên học cách làm thế nào để trở thành một người phụ nữ.”
Tôi cảm thấy mình đang bị ghét bỏ, nhưng nhìn dáng vẻ tao nhã của Gianna, lại nhìn nhìn bản thân mình đang mặc quần áo cao cấp mà chẳng khác nào hàng vỉa hè, tôi cảm thấy mọi người ghét bỏ tôi không phải không có lý do.
Chị ấy bước đến giúp tôi cởi quần áo, tôi thẹn thùng đến mức rụt người lại để chống cự hành vị đáng sợ đó của chị ấy.
“Chị sẽ không ăn thịt em đâu, Claire, em không thể tự mình mặc loại quần áo này được.” Một tay chị ấy cởi quần áo tôi xuống rất nhanh.
Hình như có gì đó sai sai với tư thế này, tôi nhanh chóng cầu xin sự xót thương từ chị: “Em có thể tự mặc được mà, thật đấy, chỉ là mặc một bộ váy thôi, chị đừng cởi đồ em ra...”
Gianna lờ đi sự phản kháng của tôi, chị ấy nói một câu làm tôi sững người, “Em còn giãy dụa nữa thì ông chủ sẽ vào đấy.”
Gianna nhanh chóng giúp tôi mặc vào bộ váy trắng, làn váy chảy xuôi theo đường cong cơ thể. Gianna giúp tôi buộc dây lụa trắng xéo qua vai. Chị ấy vừa chỉnh trang lại chiếc váy trên người tôi vừa nói: “Chị từng làm trợ lý cho một nhà thiết kế ở Milan, mỗi lần chị giúp người mẫu thay quần áo sau hậu trường là mỗi một lần thử thách đấy.”
Tôi không quen với loại váy này, nó trông giống như một chiếc váy thanh lịch. Tôi chưa từng mặc loại váy dài như thế bao giờ. Làn váy mỏng màu trắng chạm đến mắt cá chân, trong khi vai và cánh tay lộ ra ngoài. Gianna lấy ra một dải ruy băng màu be, cẩn thận quấn quanh dải lụa trắng quanh eo tôi hai lần mới dừng lại.
Chiếc váy trắng như được bọc trong muôn ngàn sợi tơ nhỏ. Tôi nghĩ nó rất không ăn toàn. Hai chân trống trơn và làn váy như sương mù trắng có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Không biết Gianna lấy ra loại váy này từ đâu, chỉ có những người mẫu trình diễn trên sàn catwalk mới phù hợp, còn khi đi trên đường sẽ bị mọi người xem như động vật quý hiếm.
“Claire, em phải học cách trang điểm, làn da em rất đẹp, em phải học cách trân trọng nó.” Gianna đẩy tôi ngồi trên ghế lần nữa, không biết chị ấy móc ra hộp trang điểm từ chỗ nào, chị ấy vừa mở hộp trang điểm ra vừa chạm vào mặt tôi: “Không cần phải trang điểm quá dày, chỉ chỉnh sửa đôi chút thôi là được rồi.”
Gianna lẩm bẩm một mình, chị ấy hoàn toàn không để ý đến ý kiến của tôi, ánh mắt cuồng nhiệt mà chỉ phụ nữ mới hiểu.
Tôi chỉ có thể im lặng để mặc chị làm. Chị nhẹ nhàng dùng ngón tay lấy một chút son môi rồi thoa nhẹ lên môi tôi. “Em trông rất giống một cô dâu, tuy rằng em hơi trẻ tuổi một chút.” Gianna không thể nhịn cười được, không có gương ở đây làm tôi không biết mình được trang điểm thành bộ dáng yêu ma quỷ quái nào nữa.
Bất lực nghiêng đầu để Gianna ôm lấy mái tóc dài của tôi và tết nó lại.
“Em hãy ra ngoài và mỉm cười với ngài ấy, sẽ không còn có người đàn ông nào nỡ giận em nữa đâu, em rất xinh đẹp, Claire à.” Gianna kéo tôi đứng lên và chị ấy nhẹ nhàng để bím tóc vàng qua một bên vai, xõa xuống ngực tôi.
Tôi không nghĩ Caius dễ bị dỗ dành như thế, nhìn ánh mắt hắn hồi nãy chỉ ước gì giết tôi luôn cho rồi.
Dựa vào dáng người như đậu cô-ve của tôi chẳng lẽ còn định học Tây Thi quyến rũ người ta sao? Suy nghĩ này khiến tôi run sợ, thatơkinh khủng mà.
Tôi bị Gianna đẩy ra ngoài và tôi quên mất hỏi chị ấy vì sao Caius muốn tôi thay quần áo. Caius vẫn đứng đó. Tôi hơi mất tự nhiên dùng tay chạm chạm môi, không quệt bớt màu sơn ấy đi được, quanh quẩn trong khoang mũi toàn là mùi nước hoa.
Váy thật sự quá dài, tôi chỉ có thể cẩn thận cúi đầu nhìn đường. Tôi không muốn ngã, đầu chúi xuống đất, lao thẳng vào chân người ta đâu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Caius đang ngây ngẩn nhìn tôi. Tôi cố nở một nụ cười không hề tự nhiên, hy vọng Caius đừng thấy tôi áo quần lố lăng mà nhe răng trợn mắt.
Hắn ta cau mày và thở dồn dập, như thể sợ hãi khuôn mặt tươi cười của tôi. Làm hại tôi không dám lại gần hắn, sợ bị hắn đá văng ra ngoài.
Kỳ quái là Caius không xông đến mắng tôi ngay lập tức, hắn ta đứng yên, đôi mắt luống cuống nhìn tôi. Hắn ta thở dốc nặng nhọc dường như không thể tự kìm chế.
Tôi quay đầu lại định đi thay quần áo, nhìn phản ứng của Caius thì rõ ràng là tôi đã dọa sợ hắn rồi.
Chỉ mới bước ra một bước thì một bàn tay lạnh lẽo đã siết chặt cổ tay tôi. Quay đầu lại, phát hiện là do Caius, hắn ta thấy tôi quay đầu nhìn thì đột nhiên dùng tay che miệng.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Caius?” Tay hắn ta đang run lên.
Caius hít một hơi thật sâu, hắn ta đang kìm nén điều gì đó, răng cắn rất mạnh lên ngón tay. Rồi lạnh lùng nói: “ Đồi phong bại tục.”
Tôi:.....
Để lộ hai cánh tay và bờ vai ra ngoài là đồi phong bại tục? Anh là đồ cổ đến từ thế kỷ nào thế hả?
“Quá xấu.” Hắn ta mím môi và bình luận gay gắt như thế.
Tôi:.....
Cái đồ có bề ngoài ẻo lả như anh mà cũng không biết xấu hổ đánh giá người khác sao?
Tôi tức giận dùng tay nâng vạt váy lên, làn váy nhăn lại, lộ ra cẳng chân. Gianna cũng giúp tôi buộc một sợi dây ruy băng đỏ quanh mắt cá chân, nói rằng nó có thể mang lại may mắn. Tôi cảm thấy cuộc đời này gặp phải Caius là điều xui xẻo nhất đời, may mắn đã bỏ rơi tôi xa tận mấy con phố rồi. Tôi tiến thêm một bước lớn, dự định mặc kệ Caius và đi thay quần áo. Kết quả, bước thứ hai đã là cực hạn, ‘gánh nặng’ trên tay không thay đổi chút nào, lù lù bất động, dù kéo theo một ngọn núi lớn cũng không nặng bằng hắn.
Chuyện gì đang xảy ra với tên này vậy? Tôi nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, cố gắng giật tay về, mau buông ‘ma trảo' của anh ra ngay.
Caius chỉ cần dùng một chút sức đã biến tất cả nỗ lực của tôi thành hư vô. Hắn ta chậm rãi kéo tôi lại. Tôi lảo đảo lùi lại hai bước và ngã vào ngực hắn, ngực hắn như sàn bê tông vậy. Tôi nhịn xuống mong muốn dùng tay ôm đầu, nếu như không yếu hơn hắn nhiều thì giờ tôi đã giương nanh múa vuốt rồi.
Tôi lại cúi đầu xuống nhìn làn váy trong tay, suy nghĩ nghiêm túc, có lẽ cơ thể chưa phát dục này không phù hợp với kiểu váy như thế này, cả chiều cao hay ‘sân bay’ đều là nỗi đau. Caius đã đúng, bị tôi dọa đến mức suýt chút nữa chạy trối chết.
Hơi thở của Caius vẫn nặng nề, tôi không biết hắn đang kích động điều gì. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, bím tóc kẹt giữa cơ thể tôi và hắn làm da đầu tôi bị kéo đau. Tôi chớp chớp mắt, phát hiện tầm mắt mình chỉ nhìn thấy cái cằm tinh xảo của người ta. Tôi lại cúi đầu xuống khó hiểu tại sao hắn cứ giữ chặt tay tôi không cho đi như thế. Tôi lắc lắc cổ tay, phát hiện ra hắn đã buông lỏng tay tôi ra rồi. Tôi nhanh chóng kéo tay lại, chỉ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi mà tầm mắt đã đen lại.
Là bàn tay của Caius che hai mắt tôi, tôi thất thần không hiểu “ủa” một tiếng. Hắn vòng tay qua eo tôi và ôm tôi vào lòng. Rồi hắn đặt cằm trên vai tôi, ngay lập tức mùi hương bạc hà mát lạnh bao phủ tôi.
Phản ứng của hắn làm tôi bất an, tôi không dám động đậy, chỉ có thể gọi hắn một tiếng: “Caius?”
Câu trả lời duy nhất mà tôi nghe được là hơi thở mềm mại của hắn. Không biết hắn đang do dự điều gì khiến cảm xúc bất ổn làm cho hơi thở hắn ta rối tung.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân đi đến đây của Gianna, chị ấy chật vật té ngã, bối rối và run lên vì sợ hãi: “Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi...” Gianna luống cuống tay chân giống như vừa thấy điều gì khủng khiếp vậy, sự sợ hãi chiếm cứ lấy chị ấy, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chị ấy nghiêng ngả lảo đảo vào phòng thay đồ, đóng cửa lại và không dám xuất hiện nữa.
Biểu cảm của Caius khủng khiếp đến mức nào mà làm chị ấy sợ đến thế chứ.
Tôi cố gắng giãy khỏi vòng tay của Caius. Tôi có một linh cảm khủng khiếp rằng dường như Caius đang định làm điều gì đó.
“Đừng cử động.” Giọng nói của hắn lãnh khốc và áp lực, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo như phủ sương.
Tôi yên lặng bởi vì hắn đang hôn động mạch chủ trên cổ tôi, sự trầm mặc dường như đóng băng máu tôi lại.
“Cô sẽ vĩnh viễn oán hận người đã chuyển hoán cô, đúng không?”
Cánh tay Caius ôm tôi đang run rẩy, hắn hỏi một câu như thế, tiếng thở dốc rõ ràng, tôi cảm nhận được từng cơn run rẩy truyền tới từ cơ thể anh ta trong bóng đêm.
Tôi mở miệng muốn nói gì đó nhưng não tôi trống rỗng.
Cái ôm này rất lâu, Caius không định buông tôi ra. Cuối cùng hắn rời môi khỏi động mạch chủ của tôi, tôi thấy chân mình như mềm oặt đi. Hắn vẫn chưa rời tay khỏi mí mắt tôi, một chút ánh sáng cũng không vào được.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hắn đang cởi bỏ cái gì đó, tiếng quần áo ma sát nhau vang lên xào xạc. Vài giây sau, hắn ta rốt cuộc buông tay ra khỏi đôi mắt tôi, tôi chớp chớp đôi mắt mơ hồ của mình, không thích ứng được với ánh sáng ngay lúc này.
Có một vật thể mát lạnh nào đó chạm vào cổ tôi, Caius đứng trước mặt tôi và mang một chiếc vòng cổ cho tôi.
Đó là sợi dây chuyền hình chữ V đại diện cho Volturi, ánh sáng vàng sẫm loé lên tia sáng kỳ lạ trên nó.
Caius ngây người nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi, giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Nó sẽ bảo vệ em.” Ánh mắt Caius vẫn còn chút điên cuồng. Ngón tay hắn chạm vào xương quai xanh của tôi và nhấn mạnh như một lời thề. “Vĩnh viễn đừng gỡ nó xuống. Nó là của em, Claire.”
Hắn nói nghiêm túc như vậy, tôi cũng không dám có lệ. Chiếc vòng cổ trở thành một gánh nặng yên tĩnh và mát lạnh trên cổ, và nó cũng còn vương hơi thở của Caius. Sự quyết liệt trong mắt Caius dần trầm tĩnh trở lại, giống như một bông hoa hòa hợp mềm mại, thu lại toàn bộ khí chất sắc bén của hắn.
Caius dùng bàn tay cứng cáp của hắn vuốt vuốt tóc tôi làm vài sợi tóc lỏng lẻo rơi xuống. Tôi lặng lẽ ngước nhìn hắn, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong cơ thể trong giây lát được lắng xuống.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, một thời điểm hay một giây nhất định nào đó mà bầu không khí giữa chúng tôi sẽ nhẹ nhàng như thế. Không phải là sự ấm áp mà là đứng nhìn nhau trong bình thản nhàn nhạt.
Hắn cầm tay tôi, mười ngón đan xen, không cho tôi giãy dụa, tôi vẫn hơi sợ, run khẽ.
Chiếc váy này thật sự không phù hợp để mặc trong mùa này, mặc một lần là đủ rồi, áo thun và quần Jean vẫn thoải mái hơn. Caius nhanh chóng nhận ra tôi rụt cổ, tay chân chà xát nhau vì lạnh, hắn bất mãn nghiêng mặt gọi một tiếng: “Gianna.”
Phòng thay đồ được mở ra, chị Gianna bước ra với sắc mặt tái nhợt, trong tay chị còn cầm theo một chiếc áo khoác dài màu trắng, trông rất ấm áp. Chị Gianna bước đến bên cạnh tôi dưới đôi mắt lạnh lùng của Caius, tay chị ấy ấm áp và hơi ẩm ướt, chị giúp tôi mặc áo khoác che lên đôi vai trần và vòng cổ trên ngực. Tôi chắc chắn rằng Gianna có một tình cảm đặc biệt với chiếc vòng cổ này, chị ấy nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, đôi mắt hiện lên sự khát khao cháy bỏng.
Tôi mất tự nhiên vẩy vẩy tay áo, chị Gianna nhanh chóng định thần lại, không để tôi tự tay chỉnh trang lại quần áo, Gianna nhanh chóng vuốt phẳng lại áo khoác giúp tôi.
“Không sao đâu, Claire.” Gianna thì thầm với tôi trước khi lùi lại sau bức tường.
Caius không thèm nhìn Gianna, hắn kéo tôi đi mất. Tôi quay đầu lại và thấy hình bóng Gianna chìm dần trong bóng đêm, dường như sắp biến thành hư vô và sẽ nhanh chóng biến mất trong tòa lâu đài Volturi u tối già cỗi này bất cứ lúc nào.
“Chị ấy rất tốt.” Tôi đột nhiên nói với Caius như thế.
Caius không lập tức nghĩ đến chuyện tôi đang đánh giá ai đó, hắn định thần lại mới tỏ vẻ khinh thường, định nói những điều gì đó khiến người khác lúng túng.
Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề: “Chúng ta sẽ gặp ai?”
“Một kẻ ngu xuẩn không an phận.” Caius nói.
Tôi không nên trông chờ vào lời hay ý đẹp nào từ trong miệng hắn, có khi trong mắt hắn thì ngoài Volturi ra, không có ai là không ngu xuẩn.
“Tôi có thể tháo vòng cổ xuống khi tắm không?” Tôi hơi bối rối hỏi, buộc phải mang nó mãi mãi không phải là chuyện dễ như thế, thứ này nhìn giống như vàng nhưng nếu như không phải, nó sẽ bị ăn mòn và rỉ sét.
“Vĩnh viễn đừng có suy nghĩ ấy trong đầu.” Caius bắt đầu bước nhanh hơn, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Tôi vừa vén vạt váy dài dưới áo khoác vừa bị hắn kéo đi. Chúng tôi tiến vào hành lang, bóng tối sau lưng yên lặng lan tràn.
Bỗng dưng cảm thấy, khái niệm mãi mãi thật sự rất xa xôi.