[Đồng Nhân Bình Tà] Phối Âm Hôn

Chương 5




Tên gốc: 配阴婚 (Phối Âm Hôn)

Tác giả: 无明有焕 (Vô Minh Hữu Hoán)

Editor: Dina Lynn

Beta: Vũ Tử Tham

- ------_--------

Chớp mắt một cái đã qua một tháng tôi sống ở bên trong nhà họ Trương, cuối xuân thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, bếp than để trong phòng cũng đã bỏ đi, để lại dưới đáy lò một ít vụn than mềm. Từ nhỏ tôi đã thích chơi với cái này rồi, ngồi thụp xuống lấy tay gạt bớt đi, ngón tay khẩy khẩy một hồi đến tận đáy cái lò hình tỳ hưu bằng vàng kia thì tôi mới nhận ra rằng đây không phải là cái lò nhỏ bị vỡ của nhà tôi.

Kể cũng nhanh thật, chỉ mới vẻn vẹn có mấy ngày, tôi đã coi nơi này như ngôi nhà của mình. Có điều là nghĩ khác đi một chút thì dù sao tôi cũng đã cùng Muộn Du Bình kết hôn, sẽ sống chung với nhau cả đời, nơi này vốn cũng đã là nhà của tôi.

Chơi chơi một hồi, dì phục vụ ở cửa nghe thấy tiếng động liền chạy vào, bà ấy lấy khăn lau hai bàn tay đen sì của tôi, vừa lau vừa lầu bầu: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài không sợ nóng sao?"

Không biết làm sao mà tôi có được một làn da dày như vậy nữa, căn bản không cảm thấy chỗ than tro vừa đốt xong kia nóng chỗ nào, chắc do dì nhạy cảm quá. Thực ra thì dì ấy đã được giao nhiệm vụ phục vụ buồng tân hôn từ lâu, nhưng có lẽ dì cố kỵ lễ nghi nên mới chậm chạp không dám vào bên trong phòng, chỉ dám canh gác bên ngoài. Đến giờ, cuối cùng dì ấy cũng đã quen thuộc với tôi, tôi thậm chí còn cảm thấy rằng dì ấy luôn coi tôi như đứa con trai nhỏ của mình.

Rửa tay xong, quần áo trên người cũng bị dính nước ướt sũng, tôi muốn thay áo khoác trên người ra, ai ngờ vừa kéo dây chuyền mặt hồ lô bằng ngọc ra khỏi cổ, dì liền hoảng sợ không ngừng nói rằng tộc trưởng đã dặn không được xê dịch lung tung cái mặt dây chuyền hồ lô này. Tôi sững sờ, thấy dì ấy không có vẻ gì là nói đùa nên cũng đành thôi, thế nhưng tôi có nghĩ thế nào cũng không thông, đó chỉ là một cái mặt dây hồ lô bằng ngọc dùng để xua đuổi tà khí, có cái gì đâu mà nghiêm trọng đến vậy.

Dù sao thì nữ quỷ kia đã lâu cũng không tới tìm tôi, nghĩ đến cũng có chút hoài niệm.

Trương Hải Đường biến mất ngay sau khi Trương Hải Độ bị giam vào trong địa lao, cho tới lúc này tôi vẫn chưa biết Trương Hải Đường rốt cuộc là ai hay tại sao cô ấy lại chết, cũng càng không hiểu cô ấy thì có liên quan gì với Trương Hải Độ. Tôi chỉ biết là Muộn Du Bình bảo tôi yên tâm, hắn thật sự không hề cho người phế bỏ gân cốt của Trương Hải Độ, hôm đó nói vậy ở từ đường chỉ là để cảnh cáo hắn ta.

Những điều cong cong vòng vòng của những thế gia vọng tộc như bọn họ tôi cũng không thể nào hiểu hết được, dù sao thì Muộn Du Bình chắc hẳn sẽ không lừa gạt tôi, thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều nữa. Chỉ là tôi ở trong cái phòng tân hôn đen thui này cả ngày chờ đợi cũng buồn bực đến phát hoảng, Muộn Du Bình lại không cho phép tôi chạy ra ngoài lung tung, hắn mà không đến tìm tôi thì tôi có muốn cũng không biết đi đến nơi nào mà tìm hắn.

Thực ra thì việc bực bội cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, việc làm tôi thấp thỏm là vết thương trên vai của Muộn Du Bình. Dù sao thì vết thương đó cũng là do tôi cắn, đã thế cũng đã qua một thời gian dài rồi mà còn không đỡ hơn chút nào, dù cho chỗ bị thương đó cũng không có sâu, thế nhưng khi đụng vào thì vẫn sẽ có cảm giác đau.

Nhìn dì bận bịu thu dọn lò bếp than, chẳng bao lâu đã mang lò than đem đi đổ, trong phòng tân hôn chỉ còn lại một mình tôi, xung quanh bên ngoài cũng không có một mống người nào, nhất định là cơ hội tốt ngàn năm có một. Tôi canh chuẩn thời cơ rồi chạy ra ngoài, ở bên ngoài hành lang dài vòng vo hồi lâu mới tìm thấy kho trữ dược liệu của nhà họ Trương, trong này nhất định có chút dược liệu gì đó quý giá, kiếm lấy một hai vị thuốc để chữa vết thương cho Muộn Du Bình hẳn là không thành vấn đề.

Người trông chừng kho dược liệu là một ông lão, râu tóc bạc phơ, râu còn dài hơn bím tóc đuôi sam của cô bé bán khăn quấn đầu màu đỏ ở trước cửa nhà tôi nữa. Người lớn tuổi luôn có hiểu biết rất sâu rộng, tôi hỏi ông ta có loại thuốc nào chữa được vết thương ngoài da thịt hay không, ông ta vân vê bộ râu suy nghĩ một hồi rồi mang cho tôi một ít cây ngải cứu màu xanh rồi nói vị này có dược tính hàn, có thể khử đi phần da thịt bị thối rữa, lại còn có thể trừ đi sạch sẽ tà khí quấn quanh thân thể.

Ông lão đã già rồi nên toàn nói lời dông dài, tôi bảo ông chỉ cần nói về tác dụng chữa thương thôi, còn trừ tà thì cũng đâu có ích lợi gì. Thế nhưng ông lão râu tóc bạc phơ mặt mũi hiền lành, làm tôi nhớ tới ông nội tôi, cũng không thể nói gì hơn, lấy xong thuốc nói cảm ơn rồi quay về. Thế nhưng vừa mới xoay người đi ngang qua mấy tên gia đinh, lỗ tai thính của tôi liền nghe được chuyện bọn họ đưa thuốc vào bên trong địa lao.

Đưa thuốc vào trong địa lao? Ngay tức khắc tôi liền nhớ tới Trương Hải Độ, nhưng mà không phải Muộn Du Bình đã nói là không có phế bỏ gân cốt của hắn hay sao? Tôi nảy lên lòng nghi ngờ, trong đầu có giọng nói vang lên là phải đi điều tra chuyện này cho rõ ràng. Trong lòng đã quyết, chân cũng tự chủ trương mà đi theo họ, cũng may những gia đinh kia dường như cũng không có sự phòng bị gì cao cho lắm, tôi một mạch bám theo họ đến cửa lao.

Qua lần này tôi mới biết hình dáng địa lao của nhà họ Trương ra sao. Nhìn từ xa thì chỉ thấy gian phòng chính xếp bằng đá xanh trông rất bình thường, chỉ có điều khi lại gần thì tôi mới phát hiện ra trong phòng này hoàn toàn trống trơn, dưới chân cũng chỉ có một cái cửa hang vuông đen rộng sáu thước. Chờ sau khi bọn họ đã hoàn toàn xuống hết dưới động, tôi mới rón rén đi xuống dưới. Leo xuống một cái thang dựng thẳng, chân tôi chạm xuống đất, trước mặt là một đoạn dốc nghiêng thông xuống dưới thềm đá.

Như vậy xem ra, địa lao này sâu chừng mấy trượng, cũng khó trách lại gọi là "Địa" lao. Tôi bước xuống từng bậc thang, xung quanh đều là vách tường đá xanh, nhìn thế nào cũng thấy giống như hành lang của những ngôi mộ cổ. Vốn tưởng rằng người trông chừng địa lao nhà họ Trương sẽ không dễ dàng cho tôi vào, nhưng nào ngờ người đàn ông đó chỉ liếc mắt một cái nhìn tôi, sau đó xoay người mở khóa cửa.

Ở bên trong "Mộ thất" đá xanh chật hẹp này, tôi lại gặp lại Trương Hải Độ. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hắn giờ phút này trở nên xám như tro tàn, nhìn từ trên người thì không thấy đoạn gân cốt hay vết thương bên ngoài nào, ấy thế nhưng trên cổ tay đã buông thõng xuống của hắn xuất hiện một vết dao đáng sợ, nhìn xuống dưới nền đá chỗ hắn thì lại thấy tràn đầy những vết máu đã khô. Bấy giờ tôi mới hiểu được, thương thế của Trương Hải Độ không phải do bị dùng hình tạo thành mà là do hắn tự đi tìm đường chết.

"Ngồi đi." Trương Hải Độ thấy tôi, nghiêng người dựa vào góc tường, nhếch mép cười.

Tôi hỏi hắn vì sao phải đi tìm chết, hắn nói, hắn tìm không phải là tìm chết, mà là tìm gặp nhau.

Tôi nghe mà không hiểu những điều hắn nói, trong đầu lại nghĩ không phải là hắn bị nhốt ở chỗ này lâu ngày sinh bệnh đấy chứ, nghĩ vậy, trong lòng tôi lại cảm thấy chột dạ. Nếu là ban đầu tôi không nhận lời để hắn đuổi quỷ đi, có lẽ hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

"Anh chờ một chút, tôi sẽ tìm cách để cho anh ra..." Tôi còn chưa dứt câu, liền bị hắn cắt đứt.

"Ngài chẳng phải là cũng bị nhốt lại sao." Hắn nói, "Còn để cho tôi ra ngoài, muốn chọc cười tôi sao?"

Tôi sửng sốt, những lời này của hắn làm cho lòng tôi bồn chồn không thôi, không đợi tôi kịp lên tiếng, hắn lại nói: "Tôi gọi ngài một tiếng là phu nhân là niệm tình lòng tốt của ngài, thế nhưng trên cõi đời này, người tốt thường hay bị thua thiệt. Ngày ngài cùng với tộc trưởng thành thân tôi cũng có mặt, tộc trưởng là thật lòng thích ngài, nhưng cũng thật lòng muốn hại ngài."

Cái gì mà thật lòng thích lại thật lòng muốn hại, tôi nghe mà đầu óc như rơi vào trong sương mù, xoay người muốn bỏ đi, lại nghe thấy hắn cười ở phía sau. Bên trong mật thất yên lặng bốn bề vang lên hai tiếng cười của hắn, trở nên âm u: "Tôi với Hải Đường cũng giống như vậy, chỉ có điều là tôi không nhẫn tâm bằng Trương Khởi Linh."

Tôi dừng bước, không chỉ bởi vì lời nói của Trương Hải Độ, mà là bởi vì Trương Hải Đường đang đứng ở trước mắt tôi. Không biết cô ta đến đây từ lúc nào nữa, giờ phút này cô ấy lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, váy cưới bị mật thất tối tăm bao phủ, chỉ còn thấy được một góc bị ngọn đèn dầu rọi vào, đốt ra một màu đỏ sẫm.

Rốt cuộc thì tôi vẫn rất sợ cô ấy, nhưng không hiểu tại sao, tôi luôn cảm thấy rằng cô ấy không theo tôi tới đây, người mà cô ấy thực sự muốn gặp là Trương Hải Độ sau lưng tôi. Cả người tôi như rơi vào hầm băng, rồi Trương Hải Độ ở phía sau lưng tôi không ngừng kể lại câu chuyện của hắn cùng với Trương Hải Đường.

Vào năm dân quốc thứ 20, lần đầu tiên Trương Hải Độ thấy vị tộc muội này của mình, lúc đó hắn là người chủ trì việc cúng tế hằng năm. Trong từ đường lúc ấy, đối mặt với sảnh đường đầy bài vị, hắn đốt lên ba nén hương, trong phút chốc khi hắn thoáng xoay người, cách một làn khói nhẹ lượn lờ bay, hắn nhìn thấy một xâu kẹo hồ lô.

Hắn nhớ lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn đích thân cầm tay hắn ra chợ mua một xâu kẹo hồ lô, mấy viên kẹo màu đỏ ngào đường giòn giã, khi cắn thì trong khoang miệng tan ra vị chua chua, ngọt ngọt. Ăn xong bảy viên kẹo hồ lô đó thì mẹ hắn đã không thấy tăm hơi đâu. Kể từ đó, trong lòng hắn luôn có một chỗ cho mấy viên kẹo hồ lô, một lần nhớ là nhớ suốt nhiều năm.

Khi lễ cúng tế hằng năm kết thúc, Trương Hải Đường lúc ấy tuổi còn rất nhỏ đã chia cho hắn một viên kẹo hồ lô, chua ngọt giòn giã.

Trương Hải Độ nói Muộn Du Bình thích tôi, thực lòng thì tôi cũng không rõ thích là loại cảm giác gì nữa, cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc có thích Muộn Du Bình hay không. Thế nhưng không biết tại sao, lúc này tôi chắc chắn Trương Hải Độ có suy nghĩ khác thường đối với Trương Hải Đường, mặc dù hắn nói hắn cùng Trương Hải Đường chỉ gặp nhau được đôi ba lần, nói đôi ba câu.

Câu nói đầu tiên mà Trương Hải Đường nói với hắn sau khi lễ cúng tế kết thúc là, cái kẹo hồ lô này thật chua.

Mà câu nói thứ hai là vào trước đợt phóng dã, hắn nói với Trương Hải Đường, lần này ta cùng em đến một nơi, em đi theo ta.

"Vùng phóng dã quen thuộc, thành Tứ Châu." Trương Hải Độ cười nói với tôi.

Hắn nói, nhà họ Trương từ khi lập gia đến nay, các con em bên trong tộc khi trưởng thành đều phải trải qua một lần phóng dã, chỉ khi sống sót trở về mới được dòng tộc công nhận. Trương Hải Đường bị phân đi thành cổ Tứ Châu, hắn không yên tâm về tiểu nha đầu nên liền đến trước mặt các vị trưởng lão trong tộc xin cho đi theo. Các vị trưởng lão trái lại đáp ứng, thế nhưng đi rồi thì hắn mới biết, đây căn bản cũng không phải phóng dã bình thường. Thành cổ Tứ Châu kia có một con bọ cạp quỷ chôn ở bên dưới, quanh năm trấn đó mất mùa đói kém liên tục, người chết đói có ở khắp mọi nơi, chỉ khi lấy máu thuần dương trấn áp mới có thể cứu được lê dân bách tính kia một phen.

Máu thuần dương chính là máu kỳ lân, cho dù là nhà họ Trương đã giao thiệp cùng với tà ma nhiều đời thì cũng rất ít người có được loại thể chất này. Hết lần này đến lần khác, Trương Hải Đường lại chính là cái "Bình dự trữ máu", nhà họ Trương nuôi cô từ nhỏ đến lớn cốt là để dành cho những việc này.

Thành cổ Tứ Châu chôn sâu ở ba thước phía dưới, bên trong đó lạnh lẽo không chịu nổi. Trương Hải Độ từ nhỏ đã không cha không mẹ, sư phụ hắn vốn là gia chủ Trương gia đã nuôi lớn hắn, có lẽ do thường đè áp tà khí để theo dõi thiên cơ mà mệnh hắn cũng lạnh bạc theo. Thế nhưng Trương Hải Đường dù cho có giống hắn thì cô cũng không thể chịu được cái lạnh bậc này, vóc người cô gầy gò, trên người chỉ mặc một bộ áo cưới, dòng máu ấm áp từ trong thân thể trẻ trung của cô cũng dần dần cạn đi. Cuối cùng, tiểu nha đầu kéo kéo vạt áo của Trương Hải Độ, nhỏ giọng nói, anh ơi, em lạnh.

Đây là câu thứ ba mà bọn họ nói với nhau.

"Tộc lệnh Trương gia trước sau như một không thể làm trái, thế nhưng tôi muốn làm thế." Trương Hải Độ nói, "Trước khi lên đường tôi đã mua cho cô ấy mấy bộ quần áo thật dày, dưới lòng đất kia lạnh như vậy, ai chịu nổi chứ."

Hắn vừa dứt lời, tôi liền muốn nói cho hắn biết, thật ra thì Trương Hải Đường đang đứng ở ngay trước mặt hắn. Thế nhưng không biết tại sao, cổ họng tôi như bị nhét bông vào, cái gì cũng không nói được ra, chỉ có thể đứng nhìn Trương Hải Đường cong môi cười, trên khuôn mặt trẻ trung vốn đã thối rữa của cô ấy chảy dài xuống hai hàng nước mắt.

Tôi nhìn thấy rõ ràng đó không phải là máu, mà là nước mắt. Cô ấy cười, vừa khóc vừa cười.

"Vậy cho nên, trước đó là anh lừa gạt tôi. Anh tìm đến tôi không phải là để đuổi quỷ, mà là vì muốn thấy cô ấy." Tôi xoay người, nói với Trương Hải Độ, "Vậy thì anh đã tìm lộn người rồi... Tôi không biết vì sao bản thân mình có thể thấy cô ấy nữa, mà tôi cũng không có cách để cho anh cũng thấy được cô ấy."

"Ngài có biết vì sao cô ấy đi theo ngài không?" Trương Hải Độ bất ngờ hỏi tôi.

Tôi lúng túng, lúc này mới ý thức được tính quỷ dị trong chuyện này, theo lời hắn nói thì tôi cùng Trương Hải Đường không hề có bất kì xung đột mâu thuẫn gì, cô ấy vì sao lại bám theo tôi. Trương Hải Độ không đợi tôi trả lời, sâu xa nói: "Thành cổ Tứ Châu sát nghiệt sâu nặng, lấy máu của một người để trấn áp dĩ nhiên không thể đủ được, tốt nhất là âm dương hòa hợp, vừa có thể ngăn chặn tà tính của con bọ cạp quỷ kia, vừa có thể kết thành một đôi âm hôn, tránh cho ác quỷ quấy phá. Thế nên ban đầu nhà họ Trương mới xem xét làm hai cái bình chứa máu, dự định ở trong lòng đất tại thành cổ Tứ Châu làm một đám cưới kết duyên âm dương - Phối âm hôn."

"Thế cho nên?" Tôi có chút sửng sốt, theo bản năng xoay người, Trương Hải Đường đứng cách đó ba bước, cặp mắt chảy hai hàng nước mắt đó nhìn tôi chằm chằm, khiến cho tôi cảm thấy rét run.

"Vậy nên sau sự việc đó, lẽ ra phải có hai người có bát tự tương liên cùng đi xuống hoàng tuyền, thế nhưng một người trong số họ sẽ bị người ta dùng phương pháp nghịch thiên, cưỡng ép đem hồn phách ở lại trên nhân thế. Nhưng âm hôn đã thành, hồn phách của người còn lại căn bản cũng không có cách nào đi đầu thai chuyển thế được, không thể làm gì khác ngoài việc lưu lạc trên nhân thế." Trương Hải Độ nhìn tôi, mặc dù tôi đang đưa lưng về phía hắn, ánh mắt như muốn thiêu đốt người trước mặt của hắn dán vào lưng khiến đầu óc của tôi như muốn nổ tung, "Thế cho nên, phu nhân, tôi không có lừa gạt ngài, tôi tìm ngài là để đuổi quỷ, đem ngài cùng với Hải Đường đi siêu sinh."

Siêu sinh. Hắn muốn độ cho tôi siêu sinh sao.

"Bớt nói lời lừa gạt trẻ nít đi, tôi nói sẽ đưa anh đi rồi, anh cũng không cần nói những lời như vậy để hù dọa tôi đâu..." Tôi giận dữ nói, thầm nghĩ nhìn tôi dễ lừa gạt đến thế sao, một người lớn sống sờ sờ thế này mà cũng nói đến sự sống và cái chết, chẳng lẽ coi tôi là đứa nhóc ba tuổi sao. Thế nhưng tôi còn chưa có mắng xong, Trương Hải Độ liền lảo đảo đứng dậy, lúc này tôi mới phát hiện ra cái bóng dưới chân hắn quá ngắn, lưng lại còng, giống như một lão già. Có lẽ những người có mệnh âm đều giống như hắn vậy, ở cách đó không xa đúng là có đốt một ngọn đèn, thế nhưng dưới chân tôi lại không có cái bóng nào.

"Phu nhân, tôi đã nói rồi, hôm ngài cùng tộc trưởng kết hôn tôi cũng có đi." Trương Hải Độ nhìn tôi cười, trong mắt đầy vẻ bi thương, "Cho tới bây giờ âm hôn bái đường vẫn là lấy gà thay cho hồn phách, chắc là ngài cũng đã thấy con gà kia, không phải gà trống mà là gà mái."

Tôi nhắm mắt lại, trước mắt dường như nơi nào cũng chỉ toàn một màu đỏ thẫm, đó là hỉ đường đỏ rực, ngay cách đó không xa, con gà bị nhốt trong giỏ trúc kia kêu khanh khách, nó không hề có mào gà, tiếng kêu ngắn ngủi, rõ ràng chính là một con gà mái.

"Hôm đó là ngày mười sáu tháng ba, là tôi thay tộc trưởng chọn ngày lành tháng tốt để cưới gả, cũng là để dời phần quan tài. Đó chính là một đám cưới âm hôn, tộc trưởng là dương còn ngài là âm, hai người các ngươi âm dương cách biệt, bát tự nối tiếp nhau mang theo dương khí làm an hồn ngài, hắn là đang dùng mạng mình để nuôi ngài."

"Anh đừng có nói nữa, tôi không muốn nghe." Tôi nổi trận lôi đình, đầu lại đau, lửa nóng trong lòng ngực như muốn thiêu rụi cả lục phủ ngũ tạng trong người, quả nhiên lúc đầu không nên ngăn cản Muộn Du Bình làm gì, tên này nếu như nói bậy bạ thêm điều gì nữa, tôi nhất định phải bóp chết hắn.

Thế nhưng rốt cuộc Trương Hải Độ chẳng sợ gì tôi cả, hắn đưa bàn tay gầy trơ xương như que củi tới, vân vê hồ lô bằng ngọc thạch mà tôi đeo trên cổ: "Lúc trước có nói là muốn mượn phu nhân một vật..."

Đầu tôi bị lửa giận ngút trời thiêu đốt, đau đớn như sắp nứt ra, huyệt Thái Dương như có hàng vạn cây kim đâm vào, mỗi một câu một chữ mà Trương Hải Độ nói, kim lại đâm sâu thêm một tấc nữa, cho đến khi xuyên thủng đến não tủy làm hỏng đến thần trí, giống như ngay lập tức sẽ nổ tung ra. Tôi ôm đầu, rên rỉ kêu to tránh thoát hắn, thế nhưng nào ngờ sợi dây đỏ đeo trên cổ tôi lại đứt, miếng hồ lô bằng ngọc thạch kia rớt xuống, sau một tiếng giòn vang, nó bể tan thành tám khối, đồ bên trong văng tung tóe đầy đất, nhìn qua là thứ bột gì đó đen thùi lùi chứ không phải là chu sa gì cả.

"Sừng tê giác đem nghiền thành bột mịn, đeo trên người có thể giao thông cùng quỷ ma." Trương Hải Độ nói, "Khắp nhà họ Trương này từ trên xuống dưới chỗ nào cũng là hương sừng tê giác, thế nhưng không so được với cái sừng tê đen ngàn năm đeo trên người ngài."

Đầu vẫn còn đau, đau như thể bị búa bổ làm đôi, tôi co rúc trên mặt đất kêu khóc đến khàn cả giọng. Các phiến ngọc đã bể tan ghim vào trong da thịt của tôi, không có để lại vết thương đáng sợ nào, cũng không làm tôi chảy ra một giọt máu.

Trước khoảnh khắc ngất đi, tôi dường như nghe thấy tiếng hát của Muộn Du Bình bên tai, âm thanh kia vẫn trầm ấm ôn nhu như thế, giống như hồi tôi còn bé ở thư phòng của ông nội nghe tiếng mưa xuân vậy.

Cao lan bị kính hề, tư lộ tiệm.

Trạm trạm giang thủy tề, thượng hữu phong.

Mục cực thiên lý hề, thương xuân tâm.

Hồn hề quy lai, hồn hề quy lai.

Hồn hề quy lai, ai Giang Nam.