Bề mặt cắt của kim cương và pha lê phản chiếu vầng hào quang của ánh nắng ban mai, một vài đốm sáng nhỏ được phản chiếu trên lớp nhung đỏ.
Tất cả những điều này thể hiện ra trước mắt, tựa như một giấc mơ bước ra từ trong phim.
Trái tim của Khương Gia Di bị lỡ một nhịp, cô bất giác nín thở, đầu óc cũng trở nên quay cuồng khiến cô có phần choáng ngợp.
Buổi sáng, lúc nhớ lại điệu nhảy của hôm qua, cô đã cảm thấy không chân thật. Nhưng không ngờ là câu chuyện cổ tích vậy lại có “phần tiếp theo”.
Anh không những không chê cười những chi tiết nhỏ nhặt của ngày hôm qua, trái lại còn để trong lòng, giấu đi sự lãng mạn của mình.
“Trong hộp là cái gì thế?”. Trần Thiện sát lại, vẻ mặt khó hiểu: “Ai tặng giày mà chỉ tặng một chiếc? Có nhầm không vậy?”
Không, không nhầm.
Đây là giày thủy tinh tặng cho “Cô bé Lọ Lem”.
Khi Cô bé Lọ Lem bỏ chạy khỏi bữa tiệc khiêu vũ, cô ấy đã làm mất một chiếc giày thủy tinh mà chỉ có cô ấy có thể mang. Hoàng tử dựa vào chiếc giày này tìm được cô ấy. Cuối cùng, họ đã có một kết thúc có hậu.
Hôm qua, cô đã nói những điều này với anh.
Cho nên anh tặng cô chiếc giày này, có phải là đang ám chỉ điều gì không?
Khương Gia Di nắm chặt tấm thiệp trong tay, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, trái tim đập vô cùng vui vẻ.
“Khương Khương?”. Trần Thiện vẫy tay trước mặt cô: “Đang nghĩ gì thế? Sao lại ngây người?”
Cô bừng tỉnh, mờ mịt mà chậm chạp liếm môi: “Không có, mình chỉ đang nghĩ đến chuyện khác”.
Mặc dù cô nói không, nhưng khi ánh mắt cô rơi xuống chiếc giày một lần nữa, vẻ mặt của cô lại trở nên sững sờ.
Trần Thiện đột nhiên bật cười và vỗ vai cô đầy ẩn ý: “Mình biết rồi”.
“Biết cái gì?”
“Là Chu tiên sinh của cậu tặng phải không? Có lẽ là sự lãng mạn mà không có ai ngoài hai người biết chứ gì?”
“…”
“Mình đoán đúng rồi? Cậu cười trộm cái gì chứ?”
“Mình có cười trộm đâu”.
“Cậu mau đi soi gương xem khóe miệng cậu đã nhếch đến tận đâu rồi kìa”.
Khương Gia Di giơ tay che nửa dưới khuôn mặt, mới phát hiện độ cong, ý cười bên môi gần như không đè nén được nữa. Sự phấn khích trong lòng khiến cô chỉ muốn cười.
“Cười một chút cũng không được sao?”. Cô cố ý nghiêm túc trừng mắt nhìn Trần Thiện, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Đáng tiếc là ý cười bị ngăn lại đều để lộ ra từ trong ánh mắt.
“Được chứ, sao lại không được. Những cái khác không nói, chứ chiếc giày này thật sự rất đẹp, ánh mắt Chu Tự Thâm đúng là không tệ”. Trần Thiện trêu chọc nói: “Đàn ông từng trải có khác, biết lãng mạn hơn so với người nhỏ tuổi, cũng biết dỗ người ta vui vẻ”.
Khương Gia Di hắng giọng, hai má hơi nóng.
Tuy nhiên, ở một khoảnh khắc nào đó, suy nghĩ của cô lại theo lời này phát tán một cách ma xui quỷ khiến, làm cho tâm trạng của cô dần lạnh đi.
Cô không tìm hiểu kỹ cảm xúc đột ngột này là gì, ôm lấy chiếc hộp đứng dậy: “Mình đi cất cái này trước đã”.
Nói xong, cô quay người bước vào phòng thay đồ, định đặt cả giày và hộp vào một tầng nào đó ở giữa tủ, tách biệt với khu giày mới còn chưa kịp mang ở tầng dưới cùng.
Trước khi đặt hộp giày xuống, cô lại mở chiếc hộp ra, lấy tấm thiệp trong đó ra.
‘To Cinderella’.
Khương Gia Di lại mím môi cười.
Nếu anh tặng một đôi giày chứ không phải một chiếc thì món quà này sẽ trở nên tầm thường và không có gì nổi bật, cảm giác ngạc nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô suy nghĩ một chút, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cẩn thận lấy giày ra thử.
Tuyệt đối đừng có sai kích thước…
Khương Gia Di khẽ nhíu mày, lo lắng giẫm chân vào, kết quả lại mang rất dễ dàng, không sai một phân, vừa đúng kích cỡ.
Cô lập tức giãn chân mày, sau khi nhìn một chút rồi cởi ra, sau đó lấy điện thoại mở Wechat.
Vừa nhấn màn hình mấy lần, bỗng nhiên cô dừng lại, đầu ngón tay từ từ dừng lại, những ngón tay cuộn tròn ngập ngừng.
Nên trả lời sao đây?
Suy nghĩ một lúc, Khương Gia Di mới chỉnh sửa một hàng chữ và gửi đi.
[Cảm ơn món quà của anh, em rất thích.]
Đợi khoảng hai phút, Chu Tự Thâm đã trả lời: [Em thích là được rồi.]
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Khương Gia Di: [Nhãn dán hoạt hình]
Con heo hồng mắt long lanh đang lăn lộn trên màn hình, cô lại nắm chặt điện thoại buồn rầu.
Lời cảm ơn có hơi khô khan, với lại dường như cô luôn nhận quà của anh kể từ khi quen biết nhau.
Có lẽ lần này, cô nên thực hiện những hành động thực tế để bày tỏ lòng biết ơn.
Vậy nên tặng gì mới được đây?
Nếu là cà vạt thì quá qua loa, âu phục thì cần phải đặt làm nhưng cô lại không biết kích cỡ của anh.
Vậy… đồng hồ?
Khương Gia nhấn vào một trang web chính thức, vừa lướt xem qua vừa mở cửa bước ra ngoài.
“Khương Khương”. Trần Thiện đột nhiên kêu cô lại.
Cô ngẩng đầu đáp lại, thu lại sự chú ý của mình khỏi màn hình: “Sao thế?”.
“Cậu qua đây một chút, mình có mấy lời muốn nói với cậu”.
“Lời gì thế? Sao nghiêm túc vậy”.
“Nào có, chỉ là mình nghĩ đến một vấn đề nhỏ, cảm thấy là nên nhắc nhở cậu một chút”.
“Vấn đề nhỏ?” Khương Gia Di đi tới và ngồi xuống: “Có thể nói rồi”.
Trần Thiện cân nhắc một chút rồi nói: “Không phải mình muốn cho cậu một gáo nước lạnh. Kiểu đàn ông làm cho cậu hạnh phúc về thể xác và tinh thần quả thực dễ gặp khó cầu*, nhưng cẩn thận một chút cũng dư thừa đâu”.
*Nguyên văn 可遇不可求:ý câu nói này thể hiện nam nữ chính có thể tình cờ gặp gỡ, qua đường, nhưng nữ chính không thể đòi hỏi gì hơn ở nam chính.
Khương Gia Di ngẩn người, dần dần thu lại biểu cảm tùy tiện trên khuôn mặt.
“Có thể chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo cũng không hẳn là tốt. Điều quan trọng là những hành động bộc phát hoặc một vài phản ứng trong vô thức của anh ta. Cậu đừng dễ dàng sa vào những lời nói ngon ngọt. Hiện tại, mối quan hệ của hai người như vậy mới là an toàn và thoải mái nhất. Nếu muốn tiến xa hơn, phải đảm bảo rằng anh ta nghiêm túc với cậu”.
“… Mình hiểu ý của cậu, những điều cậu nói rất đúng”. Khương Gia Di buông mắt trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, lại do dự bổ sung: “Nhưng… mình chưa từng nghĩ sẽ tiến xa hơn”.
Chẳng qua là cô từng có một số suy đoán về thái độ của Chu Tự Thâm.
Quả thực, Chu Tự Thâm luôn làm những việc lấy lòng cô, khiến cô vui vẻ. Anh cũng có thể đoán và hiểu được suy nghĩ của cô. Có lẽ nào là vì tuổi cô còn nhỏ, nên với anh cô rất dễ nhìn ra và cũng rất dễ dỗ dành? Rốt cuộc anh làm những chuyện này với tâm thái như thế nào chứ?
Khương Gia Di cảm thấy mình bị mê hoặc bởi những sự lãng mạn liên tiếp nên mới ngất ngây mà vội vàng tin theo. Bây giờ khi bình tĩnh lại một chút mới thấy bản thân không được lý trí và có chút “xấu hổ” không giải thích được.
Không phải cô không lắng nghe lời khuyên. Ngược lại, cô không hy vọng mình làm trái với lời khuyên để đến cuối cùng lại tin tưởng nhầm người.
“Thật ra mình khá yên tâm về cậu”. Trần Thiện lại nói: “Thứ nhất, mặc dù cậu có chút lãng mạn và lý tưởng, lại dễ bị ý kiến của người khác tác động. Hơn nữa cậu hay do dự và thiếu quyết đoán, nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu lắng nghe những lời khuyên thôi”.
“Rốt cuộc cậu khen mình hay là tổn thương mình…”
“Đương nhiên là khen cậu, với lại mình vẫn chưa nói hết, đừng vội”.
“Vậy cậu nói xem “thứ hai” là gì”.
“Thứ hai, cậu cũng không phải là người chìm đắm trong yêu đương. Người quá sa vào tình yêu dễ nhìn nhầm người, chỉ có thể đặt hy vọng vào người kia và tin tưởng anh ta là một người tốt”.
Khương Gia Di chống cằm nghiêng đầu trầm ngâm: “Mẹ mình cũng từng nói những lời tựa như vậy”.
“Cho nên dì mới sống tỉnh táo lại tự do thoải mái. Chẳng qua trạng thái này quá khó để đạt được, chúng ta vẫn còn đang tu luyện”. Trần Thiện thở dài nằm xuống sô pha: “Nói chung chuyện này, bản thân cậu nắm chắc được thì tốt”.
“Ừ”. Khương Gia Di gật đầu.
Bây giờ không cần phải suy nghĩ nhiều khiến bản thân phải lo lắng nữa.
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy bước vào phòng đọc sách, kẹp chung tấm thẻ trong tay và tấm lần trước chung vào một cuốn sách.
…
Buổi chiều thứ bảy, Hoài Thành bắt đầu đổ mưa.
Vốn Khương Gia Di không thích những ngày mưa, nhưng khi đi đến góc phố và nhìn thấy Chu Tự Thâm, ấn tượng đối về những ngày mưa của cô đột nhiên lặng lẽ dao động.
Nước mưa bắn tung tóe trên mặt ô, dệt thành màn sương, cuối cùng chảy dọc theo sườn ô thành những đường tí tách mong manh.
Người dưới ô mặc trang phục màu đen, trắng và xám, bàn tay cầm ô lộ ra những khớp xương rõ ràng, khuôn mặt sâu sắc được phác họa trong bóng râm.
Anh chỉ đơn giản cầm chiếc ô dài màu đen đứng ở nơi đó, dường như muốn ngăn cách bóng tối. Những giọt nước mưa làm ướt đôi giày vốn không tì vết dưới chân anh.
Nhịp tim Khương Gia Di đập nhanh dần. Cô hít sâu một hơi thầm nghĩ nếu mình biết vẽ thì tốt quá, vậy thì Chu Tự Thâm nhất định sẽ là một người mẫu tốt.
Người đàn ông cầm ô dáng cao, chân dài, chỉ mấy bước đã đi đến trước mặt cô. Trước khi người đó đứng yên, mặt ô đã nghiêng về phía cô.
Mùi hương gỗ nhàn nhạt ngay lập tức bao quanh cô, cả người giống như bị bao phủ trong một không gian mát mẻ, khô ráo và trầm ổn.
Hai người che chung một chiếc ô, anh tự nhiên nắm lấy một chiếc trong tay cô rồi cất nó đi.
Nước mưa trượt dài trên bờ vai cứng rắn của chiếc áo vest nhưng anh không nhận ra.
“Lạnh không?”
“Không lạnh”.
Hai ngày qua bọn họ vẫn giữ liên lạc trên Wechat, Khương Gia Di cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng sau khi gặp nhau cô liền nhớ đến vấn đề đã thảo luận với Trần Thiện hai ngày trước, tâm trạng có chút vi diệu và cũng khó xử.
Thật may là những cảm giác này đều có thể kiểm soát được.
Hai người đi cùng nhau dưới ô, lúc đi qua vũng nước đọng, Chu Tự Thâm đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ra hiệu tránh nước dưới chân cô.
Mặt nước như một tấm gương phản chiếu làn váy đỏ sẫm đang lướt qua.
Đột nhiên, có âm thanh của vật nặng rơi xuống cùng với tiếng hô vang lên sau lưng.
Khương Gia Di giật mình, đột ngột quay lại, không để ý đến bàn tay đang buông xuống của người đàn ông lại bỗng nhiên đưa lên ôm lấy vai cô, tư thế nửa ôm cô vào trong lòng.
Đó là một loại tư thế bảo vệ trong vô thức.
“Tiếng gì thế…?”. Khương Gia Di mù mịt quay người, ánh mắt nhanh chóng dừng lại.
Một người bán hoa hàng rong vô tình lật xe, hàng chục bông hồng đỏ bị đổ ra nằm rải rác bên đường, xuyên qua khung cảnh đường phố ảm đạm trong mưa.
Xung quanh có rất nhiều cánh hoa rơi lả tả, một màu xanh đỏ tươi bị mưa cuốn trôi.
Người bán hàng rong là một ông cụ tóc bạc phơ. Ông khom người nhặt hoa hồng một cách bất lực, bên cạnh là một đứa trẻ ba bốn tuổi đang sợ hãi đến phát khóc.
Rõ ràng, đây là một đả kích không nhỏ đối với ông cụ. Dẫu cho những bông hoa này được nhặt lên thì khả năng cũng không bán được nữa. Không có ai đồng ý mua loại hoa hồng này tặng cho người yêu của mình cả.
Người đi đường xung quanh dừng lại liếc qua, có người cầm ô rời đi sau khi nhìn một lúc, cũng có người chậm rãi đi về phía trước.
Khương Gia Di không nhẫn tâm cứ như vậy rời đi, vừa muốn nói thì đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh mình hỏi: “Muốn giúp họ sao?”
“Vâng!”. Cô nhanh chóng gật đầu.
“Đi thôi, qua đó xem thử”.
Hai bạn trẻ dựng xe lại thay cho ông cụ, những người khác tốt bụng trả tiền mua mấy đóa hoa giúp ông cụ giảm tổn thất.
“Ông ơi, cháu muốn mua hoa của ông”. Khương Gia Di đang bên cạnh những bông hồng nằm rải rác, mày váy gần như hòa quyện với những cánh hoa.
Ông cụ mặc áo mưa đang chắp tay cảm ơn các bạn trẻ, nghe vậy thì từ từ quay người lại, giọng run rẩy đáp lại: “Ôi chao, cảm ơn, cảm ơn cháu”.
Vừa quay đầu lại, ông cụ liền sửng sốt, không khỏi nhìn chằm chằm bọn họ hai lần.
Đừng trách ông ấy ngây người, đó là bởi vì cả hai người rất đẹp đôi khi đứng cạnh nhau, người đàn ông cao ráo vững chãi, còn cô gái bên cạnh nhỏ nhắn và mảnh mai. Hai người họ che chung một chiếc ô, trông giống như đang quay phim vậy.
“Đừng khách sáo”.
Ông cụ phục hồi tinh thần, cuống cuồng nhìn đống hỗn độn rồi xấu hổ cười: “Vậy… các cháu muốn bao nhiêu”.
Khương Gia Di vòng hai cánh tay lại ra dấu: “Muốn một bó to như này”.
Như vậy gần như có thể mua hết những bông hồng trên mặt đất, ông cháu cụ có thể về nhà sớm hơn.
“Nhiều như vậy? Cái này, cái này…”
Ông cụ do dự, cảm động lại lúng túng, định khuyên cô một lần nữa. Khương Gia Di đã lấy chiếc ví ra khỏi túi và bắt đầu đếm tiền so với bảng giá.
“6 đồng một bông, nếu cháu muốn mua 50 bông thì sẽ là 300 đồng”.
Lời vừa dứt, bàn tay thon dài đã che lại, nhẹ nhàng đóng ví của cô.
“Không có đạo lý để con gái tự trả tiền mua hoa”.
Khóe môi Chu Tự Thâm thâm thúy cùng đuôi mắt mang theo ý cười dường như không tồn tại, vừa nói chuyện vừa ngẫu nhiên lấy trong ví ra một ít tiền giấy màu đỏ, nhét vào tay ông cụ: “Phiền ông giúp cháu chọn một bông đẹp nhất”.
Khương Gia Di há miệng, cuối cùng không nói nên lời mà cất lại ví tiền.
Ông cụ nhìn xuống thì thấy số tiền bỏ ra đã vượt ra số tiền ông nên có, chưa kể những bông hoa bị mưa làm hư không đáng giá như ban đầu. Ông vội vàng lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn không thể từ chối lòng tốt này nên không ngừng nói cảm ơn và nhận tiền.
“Yên tâm đi, ông nhất định chọn những bông tốt nhất cho các cháu”.
Nói rồi ông quay người đi lấy giấy gói hoa, mới phát hiện toàn bộ giấy gói hoa đều bị ướt hết bùn đất lúc lật xe. Những tờ cố gắng dùng được đều đã đưa cho người khác rồi.
Khương Gia Di cũng sững sờ, ngơ ngác quay đầu lại nhìn Chu Tự Thâm. Anh trầm ngâm một lúc, đột nhiên dùng một tay tháo cúc áo vest rồi cởi ra.
“Anh làm gì vậy?” Cô khó hiểu.
Anh đặt chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể vào trong lòng cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm về phía những bông hồng nằm dưới đất: “Dùng cái này gói đi”.
Khương Gia Di ngẩn người, nhìn anh một cách ngu ngốc.
“Sao thế?”. Chu Tự Thâm bật cười.
“… Anh có lạnh không? Dùng cái này gói hoa hồng, thế anh mặc cái gì?”
Chưa kể hoa còn nhiều nước, trên cành hoa còn có nhiều gai, chắc chắn áo sẽ bị hỏng.
“Không lạnh”. Nói xong, anh dừng lại ung dung nắm lấy tay cô, khẽ cong môi.
Lòng bàn tay vẫn khô ráo và ấm áp như mọi khi, thậm chí còn cao hơn cả nhiệt độ của lòng bàn tay cô, xua đi chút lạnh lẽo do cơn mưa mang lại.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, Khương Gia Di ngại ngùng cụp mắt xuống, giả vờ nhìn chiếc áo vest trong tay.
“Mặc dù đối với anh chiếc áo này không đắt, nhưng tạm thời dùng để gói hoa thì có lãng phí quá không?”. Cô nhỏ giọng nói.
Anh cười, giơ tay xoa đầu cô: “Sao tôi lại cảm thấy nó có còn giá trị hơn việc mặc nó trên người”.
Nghe vậy, trái tim của Khương Gia Di như bị vỗ nhẹ, làm rối loạn nhịp đập đang dần trở nên nhanh hơn.
“Cảm ơn”. Cô nín lặng nói.
Ý cười nơi khóe môi anh càng sâu hơn: “Em thích là được”.
Cô mím môi, không nói lời nào mà ngồi xổm xuống.
Chu Tự Thâm đứng bên cạnh kiên nhẫn cầm ô cho cô. Những bông hồng do ông lão chọn được đặt từng bông một lên bộ đồ đắt tiền, những giọt nước trên cánh hoa rơi xuống lớp lót mới tinh.
Những bông hoa trên mặt đất cứ giảm dần, ông cụ đã chọn cho cô những bông hoa đẹp nhất.
Khương Gia Di buộc chặt hai ống tay áo, như vậy, chiếc áo vest màu đen có thể “ôm” chặt bó hoa hồng vào trong lòng. Nền đen cùng với màu đỏ tươi thật đẹp. Hai màu cực kỳ đối lập phong phú khiến người ta không hỏi cảm thấy kinh diễm.
Không biết vì sao, khung cảnh này đặc biệt khiến cô cảm động, khiến tim cô đập nhanh hơn, chỉ biết ngây ngốc nhìn.
Thì ra anh không chỉ có chuyện lãng mạn được chuẩn bị kỹ càng mà ngay cả chuyện “ngoài ý muốn” này cũng có thể xử lý theo cách ngọt ngào đến vậy.
Kỳ lạ là, tâm trạng vi diệu và khó xử trong lòng cô dường như đã phai đi một chút.
“Đi thôi”. Chu Tự Thâm khom người, lòng bàn tay bao lấy tấm lưng gầy của cô, khi cô đứng lên, bàn tay ấy bèn trượt xuống, cực kỳ tự nhiên mà ôm lấy eo của cô.
Tà váy đỏ sẫm lướt qua chiếc quần âu màu đen, hai gam màu tương phản mạnh mẽ đang âm thầm chạm vào nhau.
Giống như bó hoa trong tay cô.
Đột nhiên, Khương Gia Di cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, chọn một bông bị gãy chỉ còn lại một cành ngắn, rồi nhẹ nhàng rũ bỏ đi những giọt nước.
Sau khi làm xong, cô quay lại từ từ cắm bông hồng vào túi áo sơ mi của người đàn ông.
Màu đỏ sậm này ngay lập tức làm bừng lên sắc thái cấm dục của anh.
“Rất đẹp”. Cô khẽ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Cái này xem như là món quà đáp lễ dành cho anh”.
Yết hầu Chu Tự Thâm chuyển động, nín thở chờ đợi cảm giác tê dại mỏng manh trong lồng ngực tan biến.
“Chúng ta đi thôi”. Khương Gia Di ôm chặt bó hoa, lại quay người tạm biệt với ông cụ.
Ông cụ lại cảm ơn bọn họ, tuy vẫn đứng dưới cơn mưa, nhưng nét mặt ông đã không còn vẻ bất lực và buồn bã nữa.
Cô nở nụ cười, tâm trạng cũng vui hơn.
“Dùng hoa tôi tặng coi như quà đáp lễ, rồi tặng lại tôi?”. Lúc quay đầu lại, Chu Tự Thâm đột nhiên lên tiếng.
Khương Gia Di mím môi ngại ngùng cười, nghĩ đến chiếc đồng hồ mình đã chọn, giọng điệu cô nhẹ nhàng: “Em sẽ nghiêm túc chọn quà đáp lễ một lần nữa”.
Mặc dù anh cho cô một bất ngờ, nhưng cô không cách nào tặng lại với giá trị tương đương như thế.
Chu Tự Thâm kéo cửa xe ra và vén váy khi cô bước lên để tránh bị làm ướt.
“Không cần đâu, để tôi chọn lại một bông nữa là được”.
“Được thôi, anh muốn chọn bông nào?”
Anh buông mắt nhìn cô háo hức đặt bó hoa đến trước mặt mình, nhưng lại không bị lay động mà lắc đầu: “Tôi sẽ nói với em khi về đến nhà”.
“Được thôi”. Cô đặt hoa lại trên đùi.
Những hạt mưa trong suốt chảy dài trên cửa kính xe, những vệt uốn lượn dường như muốn làm tan đi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ cần nhìn vào thôi đã cảm thấy lạnh và ẩm ướt.
Khương Gia Di ôm bông hồng nhìn ra cửa sổ, nhưng lại có một trải nghiệm hoàn toàn khác. Hơi ẩm trở nên ấm áp, nó thấm vào một góc của cơ thể cô, không nhìn thấy được cũng không sờ được, khiến cô cảm thấy hơi nóng nảy, như thể gãi không đúng chỗ ngứa.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến chỗ ở.
Khương Gia Di muốn tìm một chiếc bình để cắm lại những bông hồng này, nhưng không có chiếc bình nào sánh được chiếc áo vest trong lòng cô.
Không có đồ đựng nào đặc biệt hơn nó cả.
Có lẽ là thấy được sự xoắn xuýt của cô, Chu Tự Thâm bước đến: “Những bông hoa này không nở lâu đâu, cứ để như vậy đi”.
Khương Gia Di không vui khi nhận được câu trả lời này. Vì vậy cô đặt bó hoa lên trên bàn với vẻ buồn bã. Điều duy nhất có thể làm là chụp một vài bức ảnh để đóng khung lại, như vậy miễn cưỡng coi như giữ được vẻ đẹp dễ tàn.
Hoa hồng đỏ đang nở rộ bị ướt đẫm trong cơn mưa mang một vẻ đẹp mong manh. Dường như người ta yêu thích vẻ đẹp mong manh nhưng cuối cùng lại bị tàn phá thành vẻ ngoài yếu ớt như vậy.
“Đúng rồi”. Cô vừa điều chỉnh tiêu điểm, vừa phân tâm nói: “Anh vẫn chưa chọn lại hoa nữa”.
Người đàn ông phía sau không trả lời, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhẹ khi anh mở khuy măng sét.
Khương Gia Di dừng tay, quay người nhìn về phía sau.
Chu Tự Thâm đứng cách cô khoảng một hai mét, vừa cởi khuy áo vừa trầm ngâm nhìn cô. Thấy cô quay đầu cũng chỉ nhếch môi, không hề trả lời câu hỏi vừa nãy của cô.
Ánh mắt anh có chút u ám.
Cô linh cảm đến gì đó, gáy căng chặt, chậm rãi đứng dậy.
Thấy như vậy, anh lại cười hỏi cô: “Sao thế?”
“… Không sao hết”. Lời vừa dứt, ánh mắt Khương Gia Di khẽ dừng lại.
Chu Tự Thâm đưa lên ngực trái, hoa hồng cắm trên túi anh suốt dọc đường, cuối cùng cũng bị anh lấy ra.
Bông hoa hồng được vài ngón tay thon dài và trắng muốn nắm nhẹ, có vẻ quá mỏng manh và nhỏ bé. Những cánh hoa nhu mì lại bị những khớp xương cứng rắn mạnh mẽ của anh tạo ra một vẻ yếu ớt khó tả.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mép cánh hoa, rồi chìm vào giữa từng lớp cánh hoa, nhìn có vẻ thương hại nhưng lại kích động một cách tàn nhẫn. Cả bông hồng nhanh chóng trở nên lộn xộn, không thể thưởng thức nữa.
“Bông hoa này không phải là đẹp nhất”. Chu Tự Thâm khẽ thở dài tiếc nuối.
Khương Gia Di cắn chặt môi, hơi nóng lan tỏa trên mặt.
Một giây sau, anh giương mắt ung dung cười nhìn qua, chậm rãi nói:
“Tôi phải tìm thử mới biết được đóa hoa đẹp nhất nằm ở đâu”.