Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 18-2




Phó Nghi Ân gào khóc vùng vẫy mong thoát khỏi sự kìm hãm của quỷ dữ, cả người cô đổ ập về phía trước, cố níu kéo tia hi vọng mà nức nở.

“Mẹ! Mẹ!”

Quỷ dữ bám riết không tha, cổ chân cô bị nó nắm chặt, tay cô cố vươn về phía ánh sáng. Ngay giây phút chạm được đến vệt sáng, cô nghe thấy tiếng gào rú của thú dữ, nó lăn lộn cuồng loạn, tròng mắt đen ngòm sắp lọt ra khỏi hốc mắt đen sẫm.

“Grừm…..”

Phó Nghi Ân toát mồ hôi hột, chống người gượng dậy nằm nhoài dưới làn hơi ấm áp.

“Có phải nơi này là thiên đường không? Tại sao lại ấm áp như vậy?”

“Ân ngoan của mẹ! Con phải đi rồi” Mái tóc dính đầy bùn đất hãy còn ẩm ướt của cô đột nhiên có một bàn tay khẽ đặt lên, sự ân cần dịu dàng gợi nhớ đến kí ức thời ấu thơ. Là mẹ, chính là bàn tay quen thuộc của mẹ!

Khóe môi Phó Nghi Ân cong lên, đôi môi nhợt nhạt khô nứt vô thức lẩm nhẩm mang theo ý cười.

“Mẹ! Thật may quá! Mẹ không rời bỏ con”

“Con phải sống thật tốt!”

Trong phút chốc, hơi ấm bỗng dưng biến mất, Phó Nghi Ân nghe quanh tai tiếng gió rét lạnh, choàng mở mắt, cô run rẩy vì sợ hãi, phía dưới là khoảng không gian trống rỗng, cả người cô đang rơi xuống.

Trà Muộn dien dan le quy don

Phó Nghi Ân cảm thấy linh hồn của mình đang bị nhấn chìm xuống đáy vực sâu thẳm. Vô lực buông lỏng hai tay, đã từng trải qua cái chết, với cô, nơi không có mẹ, thì đều giống nhau cả. Không còn quan trọng nữa rồi! Cô thà chấp nhận sự an bài của số phận, chỉ mong kiếp sau có thể bù đắp lỗi lầm, bù đắp những tổn thương mà mình đã gây ra.

“Mẹ, tạm biệt!”

Nhắm mắt lại là một màu đen huyền ảo, nhắm mắt lại che giấu nỗi bi thương. Đời này đã lỡ, xin đành hẹn ở kiếp sau! Từ khóe mắt Phó Nghi Ân chảy xuống dòng lệ nóng hổi, ý thức cô chìm vào ảo ảnh hư vô.

Trà Muộn ~diendanlequydon.com~

….

Nhớ đến những mảnh kí ức mơ hồ trong lúc trở thành linh hồn côi cút, thân thể Phó Nghi Ân run bần bật, đôi mắt chưa đầy vẻ hoảng hốt, sợ sệt nhìn bốn phía tối đen như mực. Cô gục mặt xuống hai đầu gối, cắn chặt hai hàm răng, khẽ run lên vì rét lạnh.

“Mẹ! Thiệu Ninh!”

Nghĩ đến những người thân yêu nhất trong cuộc đời mình, Phó Nghi Ân lấy lại dũng khí kiên cường, cô nhổm người dậy, loạng choạng bước vào màn đêm.

“Mẹ! Thiệu Ninh!” Cô nắm chặt bàn tay, vừa chạy thục mạng vừa gọi lớn.

Không gian tĩnh mịch bỗng xáo động, cô lờ mờ cảm thấy mọi thứ dường như có đổi thay, từ trong bóng đêm bí ẩn vang vọng the thé giọng cười cao ngất của ai đó. Phó Nghi Ân rùng mình áp hai tay lên chặn hai bên tai, tránh khỏi sự quấy phá, nhiễu loạn.



Hơn năm ngày năm đêm, Trác Thiệu Ninh chờ đợi trong tuyệt vọng, anh mệt mỏi tránh đến nơi ban công không một bóng người, châm điếu thuốc rồi rít một hơi dài, hết điếu này đến điếu khác, bỗng chốc bao thuốc đã vơi đi một nửa, dưới chân anh tàn tro rơi vung vãi, cơn gió lạnh tạt vào mặt nghe đau rát, cuốn theo bụi tro dưới chân anh.

Điếu thuốc cuối cùng tắt ngấm lúc nào chẳng hay, anh âm trầm lặng lẽ rời đi. Vào phòng vệ sinh, anh dùng nước súc miệng cố xóa đi mùi khói nồng nặc, cảm thấy đỡ hơn mới dám bước vào phòng bệnh.

Trác Thiệu Ninh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, ánh đèn hắt lên gương mặt trắng nõn của người con gái, tiếng thở nhẹ đều đặn khiến cho anh an tâm hơn một chút, ít ra anh có thể tự an ủi lòng mình rằng cô không sao, cô chỉ đang ngủ say mà thôi. Cưng chiều nắm lấy bàn tay gầy nhỏ, anh chạm trán mình vào trán cô, khàn giọng thủ thỉ.

“Nghi Ân! Anh nhớ em, thật sự...thật sự rất nhớ em!”

“Bảo bối, ngủ ngoan!” Anh cúi xuống đặt môi mình lên môi cô, mí mắt nặng trĩu sụp xuống, anh lặng lẽ tựa đầu bên cạnh cánh tay cô.

Sáng hôm sau...

Phó Nghi Ân choàng mở mắt, do chìm vào bóng tối quá lâu nên hai mắt cô chưa thích nghi được với ánh sáng, chập chờn chớp mắt liên tục. Nhìn thấy người đang nằm gục bên cánh tay mình, cô đau lòng muốn rơi nước mắt, cổ họng khô khốc khó khăn cất lên.

“...”

Bất lực vì cố gắng gọi anh nhưng không thành, cô thử cử động ngón tay, tay trái đang gắn tiêm truyền dịch run rẩy giơ lên, chạm nhẹ vào đỉnh đầu anh.

Trác Thiệu Ninh khẽ cựa mình, anh mệt mỏi ngóc đầu dậy định vươn vai thì kinh hãi nhìn thấy cánh tay trắng nõn từ trên đầu rơi xuống. Anh hốt hoảng nhìn người nằm trên giường bệnh, kích động không thốt nên lời khi thấy người con gái yêu dấu của mình đang mở to đôi mắt mỉm cười với anh.

“Nghi Ân! Em...em tỉnh rồi!” Giọng anh run run dường như chưa thể tin được sự thật này.

Phó Nghi Ân nhấp nháy môi, hi vọng có thể đáp lời anh.

“Cuối cùng em cũng chịu tỉnh lại, có biết anh lo lắng đến mức nào hay không?” Anh kích động ôm chặt lấy người trong lòng.

Phó Nghi Ân chảy nước mắt, vùi đầu vào lồng ngực phập phồng cứng rắn, cô cũng nhớ anh, vô cùng nhớ!

“Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!” Bỗng dưng anh sực nhớ ra, chồm người ấn nút khẩn cấp, rồi xoay lưng, tông cửa chạy ra ngoài gào thét.

Vị bác sĩ cùng cô ý tá hớt hải chạy vào, nhìn thấy người đàn ông vô cùng kích động cùng cô gái tĩnh lặng nằm trên giường bệnh. Bác sĩ liền kiểm tra sơ lược tình hình sức khỏe của cô.

“Cô ấy không sao chứ? Không để lại di chứng gì chứ?” Trác Thiệu Ninh lo lắng hỏi.

Vị bác sĩ cởi mắt kính cài lên túi áo, từ tốn đáp.

“Có thể xem như đã ổn định. Tôi đã nói là không sao, chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại là được. Anh xem, anh kích động như vậy...cô gái của anh sẽ bị anh dọa cho sợ đấy!”

Nói xong ông liền giao bệnh án cho y tá, trước khi rời đi còn không quên vỗ vỗ bả vai anh.

“An tâm, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng cũng cần thời gian để tịnh dưỡng”

Trác Thiệu Ninh lúng túng ngồi xuống bên cạnh cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau, anh dựa hẳn vào thành giường ôm chặt lấy cô.

“Em thấy thế nào?”

“Em khỏe”

“Nghi Ân, đừng khiến anh phải chịu cảnh giày vò này thêm lần nào nữa có được không?” Trác Thiệu Ninh bất đắc dĩ thở dài.

Hai mắt cô bị bao phủ bởi hơi nóng, nước mắt tí tách rơi xuống cằm, nhìn người đàn ông bằng xương bằng thịt trước mắt mình, anh còn tiều tụy hơn cả cô, hai má hóp lại gầy nhom.

“Ngoan, em đừng khóc...” Nhìn thấy cô khóc, tim anh như thắt lại, cuống quýt lau khô gò má ướt đẫm của cô.

“Em xin lỗi”

“Anh biết, anh biết, em đừng khóc”

Nghe anh nói, cô càng thêm xúc động, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Trác Thiệu Ninh bất đắc dĩ thở dài, vỗ về an ủi người trong lòng. Nước mắt của cô vĩnh viễn là thứ vũ khí sắc bén khiến lòng dạ anh có sắt đá đến đâu cũng bị mài mòn. Anh cúi xuống hôn lên nước mắt mặn chát trên má của cô, môi mỏng áp lên cánh môi tái nhợt của cô. Nỗi nhớ nhung da diết tuôn trảo, khi chạm vào môi cô, anh mới biết khao khát của mình mãnh liệt đến mức nào. Hai cánh tay có lực ôm lấy thân thể mềm mại, như muốn hai cơ thể dung hòa thành một.