Mấy sổ con tố cáo thái tử tàn bạo, ngang ngược, không để pháp luật Đaị Chu và kỷ luật Đại Đô vào mắt lại xuất hiện trên mặt ngự án của hoàng đế. Trên triều đình, hoàng đế long nhan giận dữ, mắng to Chu Thừa Hi, phạt hắn đóng cửa tư quá ba tháng.
Chuyện này cũng không thiếu người lấy cớ lên án, khiến cho thanh danh Thái tử xuống dốc không phanh, có lão tiên sinh của Ngự Sử Đài còn dùng lời lẽ nghiêm khắc, đem tiêu chuẩn đạo đức nhân phẩm của người được chọn giữ ngôi vị Thái tử từ hồi Tam Hoàng Ngũ Đế cho đến tân thời Chu Cao Tông, Chu Thái Tông của Đại Chu ra nói, chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng chuyện Chu Thừa Hi bạo ngược, hiếu sát, hoang dâm không thích hợp với ngôi vị Thái tử nữa thôi.
Hoàng đế sai người mang hết đám sổ con đó đến phủ Thái tử, cho Chu Thừa Hi chậm rãi đọc mà tỉnh ngộ. Chu Thừa Hi cầm sổ con, nhìn cũng không thèm nhìn liền quăng hết xuống dưới chân của Thượng Quan Mẫn Hoa, hừ lạnh không ngừng mắng mấy lão già chết tiệt kia. Thượng Quan Mẫn Hoa nhặt lên xem xong, giấu không được hào quang nở rộ trong mắt. Chu Thừa Hi thấy thế, liền hỏi: “Ta không làm nổi Thái tử, cô vui vẻ lắm à?” Thượng Quan Mẫn Hoa gấp sổ con lại, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, chỉnh lại tay áo, chỉnh lại vẻ mặt, nói: “Anh sẽ nhổ miếng thịt đã ăn vào miệng ra à?”
Chu Thừa Hi cười to: “Đồ đê tiện, nói chuyện với cô quả nhiên thống khoái!”
Đang nói chuyện thì có người vào thưa: “Bẩm thái tử, trắc phi nương nương hầm canh hạt sen bát bảo, mời điện hạ đến Thanh Thu Các dùng bữa.”
“Cút!” Chu Thừa Hi cầm chén trà lên quăng ra ngoài, kẻ vừa vào bị ném vỡ trán, nhanh chóng lui ra. Thượng Quan Mẫn Hoa chẳng tỏ vẻ gì, cầm một quyển sách lên xem, Chu Thừa Hi đánh một người xong có vẻ còn chưa hết giận, hắn gầm lên, miệng hùng hổ: “Dám quản chuyện của ông đây, ta cho các ngươi biết mặt!”
Hắn cầm kiếm lên, rảo bước đi ra khỏi Nhất Tâm Cư. Trước lúc ra khỏi viện, còn phân phó với người hai bên: “Không có lệnh của bản thái tử, kẻ nào cũng không được vào!”
Sau khi Chu Thừa Hi rút kiếm vọt tới Thanh Thu Các, bắt đầu có thị nữ lục tục kéo đến ngấp nghé ngoài cửa Nhất Tâm Cư, đều bị người ngăn lại. Đến sau buổi trưa, số người tới thỉnh cầu được gặp Thượng Quan lương đệ đã xếp được ba vòng. Trong vòng ba tháng Thái tử tư quá, chuyện này luôn luôn diễn ra, Thượng Quan Mẫn Hoa đã buông rèm từ sớm, ngồi trên giường, kiễn nhẫn chờ cá cắn câu.
Canh ba buổi trưa, thị nữ bên ngoài vẫn cho người đi vào. Thượng Quan Mẫn Hoa buông sách trong tay, mặc kệ người nọ chậm rãi đánh giá nàng.
Đồng thời, nàng cũng không kiêng nể gì mà nhìn lại đối phương. Trong số mấy thuộc hạ của Chu Thừa Hi, Lạc Sinh có vẻ trẻ nhất, thần thái cũng cao ngạo, ngăn không được cỗ khí phái ngông nghênh của một quý công tử. Nếu coi hắn như một công tử ca chỉ biết uống rượu chọi gà, vậy là sai mười phần. Chỉ cần nhìn thấy phủ Thái tử không có một nữ tử nào họ Lạc, Thượng Quan Mẫn Hoa đã biết, Lạc Sinh này tuyệt đối không thể coi thường.
Lạc Sinh tận lực tỏ vẻ lễ độ, nhưng khẩu khí hung tợn thô lỗ vẫn để lộ sự chán ghét của hắn đối với Thượng Quan Mẫn Hoa. Hắn muốn Thượng Quan Mẫn Hoa đi ngăn cản Chu Thừa Hi tiếp tục “tra tấn hai nữ nhân đáng thương kia” – cũng chính là trắc phi Nhậm thị và Giang lương đệ. Từ lúc Chu Thừa Hi bị cấm chừng ở phủ Thái tử, Thái tử liền suốt ngày đi tìm hai nữ nhân ở Thanh Thu Các trút giận. Đánh giết thị nữ, nhũ mẫu bên cạnh các nàng là cơm thường, có đôi khi, hứng thú nổi lên, Chu Thừa Hi liền sai người dùng hình tra tấn đám thị nữ nhũ mẫu đó, làm cho tất cả mọi người ở Thanh Thu Các phải kêu cha gọi mẹ. Đấy chính là “tra tấn” theo như lời của Lạc Sinh. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng chẳng buồn tốn thời gian với hắn. Nàng mỉm cười hỏi: “Ta vì sao phải ngăn cản trò chơi của hắn?”
Ngay từ đầu phải đi cầu xin nàng đã là chuyện mà Lạc Sinh tâm không cam, tình không nguyện. Lại nghe thấy nữ nhân mà hắn thấy chướng mắt nhất châm chọc như vậy thì lập tức phất tay áo bước đi. Thượng Quan Mẫn Hoa yên lặng thầm đếm trong lòng. Một, hai, ba, đến bước thứ tư, Lạc Sinh quay đầu, nghiến răng hỏi: “Cô muốn thế nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười đáp: “Không muốn thế nào cả, anh kêu hai người ngoài sân kia đưa Liễu Tử Hậu về Trú Mã Than đi.”
Lạc Sinh tức giận thiếu chút nữa thì đứng phắt dậy, ngón tay chỉ thẳng vào mũi đối phương, mắng to: “Đồ nữ nhân thối tha nhà cô, nằm mộng đẹp quá đấy. Hừ, ta nói cho cô biết, muốn nhúng tay vào quân đội? Không có cửa đâu!”
Nguyên nhân hắn tức giận như thế cũng có liên quan đến chế độ quân phủ Đại Chu, đừng chỉ nhìn Liễu Tử Hậu đã được phong là Hữu thiếu tướng quân của Vũ Lâm Quân, tính ra thì thấy, vị trí đại tướng quân cấm quân còn không có quyền hành bằng một tiểu đội trưởng trong quân đội. Thượng Quan Mẫn Hoa muốn để Tư Không Tiêu với Liễu Tử Hậu rời xa kinh đô, cũng là vì để sau này hai người họ có thể tránh được sóng gió ở Đại Đô này.
Thấy Lạc Sinh đã hiểu được ý mình, Thượng Quan Mẫn Hoa đương nhiên sẽ không tức giận. Nàng cười thực vui vẻ, nói tiếp: “Lạc đại công tử vẫn nên thương lượng với Nhậm công tử và Giang công tử rồi hẵng đáp lời cũng không muộn. À, mà cũng đừng nghĩ lâu quá nhé, anh hẳn là rõ ràng hơn ta, sự kiên nhẫn của Thái tử điện hạ không phải là nhiều lắm đâu.”
Lạc Sinh nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa thương lượng, chỉ chốc lát sau, hắn vác một bộ mặt đen sì quay lại, Thượng Quan Mẫn Hoa biết, Nhậm gia và Giang gia đã thỏa hiệp rồi.
Nàng nói với Lạc Sinh: “Anh đưa công văn điều nhiệm của Liễu Tử Hậu cho Thái tử điện hạ, hắn liền hiểu lập trường của chu vị, sau này chắc chắn sẽ không làm khó hai vị tỷ tỷ.”
Sắc mặt Lạc Sinh chuyển từ đỏ sang đen, lại từ đen sang trắng, bộ dạng rất là giãy dụa khó nói. Cuối cùng hắn bày ra vẻ mặt bất chấp tất cả, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, ho khan hai tiếng sau đó hỏi bằng giọng chẳng có tí khách khí nào: “Này, cô kia, cô có biết điện hạ vì sao không ngó ngàng đến Nhậm Phục Thu với Giang Nhất Lưu không?”
“Lạc công tử thông minh như vậy sao lại không biết được?” Thượng Quan Mẫn Hoa nghe vậy thì kinh hãi, nàng đưa cây quạt nhỏ lên một chút, che đi vẻ mặt quá mức kinh ngạc của mình, trước khi Lạc Sịnh giận quá hóa thẹn chạy đi, nàng giải thích: “Bọn họ không nên cài tỷ muội nhà mình vào phủ Thái tử. Cứ giống như Lạc công tử đây mới là đẹp nhất!”
“Đấy không phải là cài vào, mà là chứng minh sự trung tâm!” Lạc Sinh gấp đến độ răng cắn vào lưỡi, cãi lại: “Đây là cách quan viên tỏ ý trung thành với hoàng thất, từ trước đến nay đều như vậy. Nhậm gia, Giang gia chắc chắn chỉ ủng hộ Thái tử. Nếu tỷ tỷ ngốc kia của ta (chỉ Lạc Khả Ngôn) mà không vào phủ Nhị hoàng tử thì, hừ, cô ngay cả lương đệ cũng không được làm đâu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ hắt xì một cái, nói: “Thật hiển nhiên, vị Thái tử gia kia nhà anh sẽ không khiến mình bị quay vòng vòng đâu!”
“Không thể nào, cô đang nói dối.” Lạc Sinh không tin lời nàng, bắt đầu dẫn chứng một loạt về lập trường không bài xích chuyện cưới con gái trọng thần trong triều làm phi tần để trợ giúp hắn củng cố quyền lực, rồi thì ngay cả người mà hắn căm hận như Thượng Quan Mẫn Hoa còn cưới được cơ mà...
Bởi vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa lại có thêm vài phần khẳng định về lần giận dỗi này của Chu Thừa Hi. Phía trước Chu Thừa Hi còn một con đường rất dài phải đi, nàng nghĩ đủ loại hành vi người đãi người kia của hắn hiện tại đang cho thấy: hắn không muốn mất đi hai thuộc hạ như bạn thân này của mình.
Nghĩ đến đoạn thú vị, Thượng Quan Mẫn Hoa kiềm chế không được ý cười, nàng nhẹ nhàng lắc cây quạt nhỏ: “Anh có thể không tin. Nếu hai người bọn họ đến trước mặt Thái tử điện hạ nói rằng hết thảy chuyện sống chết vinh nhục của Nhâm trắc phi, Giang lương đệ hoàn toàn không liên quan đến bọn họ, mà Thái tử điện hạ vẫn không thay đổi thái độ, vậy anh vẫn có thể đến đây tìm ta trút giận.”
Lạc Sinh nửa tin nửa ngờ rời đi, người bên ngoài viện cũng dần dần tản đi.
Lúc mặt trời lặn, Chu Thừa Hi uống rượu say mèm đi vào Nhất Tâm Cư, mặt mũi hồng hào, thần thái vui vẻ, vừa ợ ra hơi rượu vừa lèm bèm kể cho Thượng Quan Mẫn Hoa nghe về mấy chuyện thú vị lúc hành quân, ba câu không rời hai cái tên Nhậm Phục Thu và Giang Nhất Lưu.
Thượng Quan Mẫn Hoa lấy quạt che mũi, gọi thị vệ bên ngoài đi vào, xách Chu Thừa Hi luôn mồm không nhận mình đã uống rượu này đưa đến viện của Thái tử phi. Nhìn theo mấy người xiêu vẹo rời đi, trong lòng nàng cảm thấy thật buồn cười. Đồng chí Chu Thừa Hi này thì ra cũng có một mặt thanh thuần như vậy, luyến tiếc mấy bằng hữu như Nhậm Phục Thu, Giang Nhất Lưu và Lạc Sinh sao?