Đông Cung Chi Chủ

Chương 49




Chu Thừa Hi vẻ mặt thản nhiên rút ra một tấm khăn lụa trắng, rung đùi đắc ý lẩm nhẩm: “Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư.*” Vừa đọc xong hắn liền vui cười khoe khoang: “Thâm tình, chân thành như thế, Duyên Khánh thật sự là thụ sủng nhược kinh, nhất định phải bẩm báo phụ hoàng mẫu hậu, sớm ngày nghênh đón Mẫn Hoa muội muội về phủ!”

*Câu thơ này trích trong bài Xuân Tình của Tái Tử tư. “Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.” Chỉ tâm tư của thiếu nữ mới biết yêu, cũng là lần đầu bị nỗi tương tư giày vò, tương tư thống khổ làm nàng thấy sợ tương tư

Nỗi kinh hoàng trong lòng Mẫn Hoa chỉ có nàng mới biết, mặt nàng khắc chế không được chậm rãi đỏ lên, lại chậm rãi trắng bệch, hai tay giấu trong lễ phục siết lại càng chặt. Cam hoàng hậu khẽ dứ vào trán con trai, cười trách: “Nhìn con làm tiểu cô nương xấu hổ đến thế nào kìa, mãi không biết sửa tính tình lỗ mãng này!”

Sầm Lĩnh Nam còn định tranh thủ cơ hội lại bị Lương Đan ngăn lại, hắn nói: “Sầm tiên sinh, loại nữ tử không có kiến thức như thế cũng chỉ xứng với loại thất phu lỗ mãng này thôi!”

“Bởi vì nàng không phải heo!” Chu Thừa Hi không thèm khách khí, Lương Đan tức giận đến mức muốn phát tác - ngay lập tức lại bị đám người Sầm Lĩnh Nam ấn nghiến xuống.

Đến lúc này, sứ thần Nam Lương cũng không còn gì để nói nữa, chỉ còn Sầm Lĩnh Nam than thở: “Không thể tưởng tượng được ẩn giấu trong tâm tính ôn nhu nội liễm của Thượng Quan tiểu thư lại là thâm tình mãnh liệt như thế. Quân tử không đoạt cái yêu thích của người, tin chắc là hoàng tử Lương Tố cũng hiểu được nội tình khúc chiết, cũng chắc chắn đồng ý cho Sơ Vân thành toàn cho hai vị.”

Sau khi trải qua chuyện diễn trò dở hơi này trên đại điện thì chuyện hôn sự quá mức hoang đường này cũng đã được quyết định, Thượng Quan Mẫn Hoa cam chịu trong trầm mặc. Thừa dịp long nhan vui vẻ nàng phúc thân lui về chỗ ngồi. Chu Thanh Mi ngưng lệ nhìn nàng, vài lần muốn nói lại thôi, Thượng Quan Mẫn Hoa trong lòng thấy kì quái nhưng cũng không nói lời nào. Trong lòng nàng chỉ đang tính toán xem vụ tứ hôn này làm thế nào để an toàn rút lui đây?

Không chờ nàng kịp nói gì, hoàng đế ngồi trên đế tòa đúng lúc này bắt đầu tứ hôn cho Thập Nhất công chúa, hứa gả cho Lương Đan, lại ban thưởng cho những người thể hiện nổi bật trong hai cuộc đấu văn võ lúc nãy. Lúc tứ hôn cho Thượng Quan Cẩm Hoa, hoàng đế nghĩ tới một chuyện, dừng lại hỏi Cam hoàng hậu: “Trẫm nghe nói quận nữ nhà Tấn Sơn Vương tính tình ghen tị, sau khi xuất giá lại không để cha mẹ chồng vào mắt, không thương cô nhỏ, đến nay vẫn chưa sinh được nối dõi phải không?”

Cam hoàng hậu hơi nghiêng người, cúi đầu nói vâng. Hoàng đế giận dữ nói: “Nữ huấn đọc để làm gì?” Cam hoàng hậu sợ hãi, vừa định khom người, hoàng đế lại nói: ‘Những nữ tử chưa kết hôn ở đây có tính nết thế nào thì hoàng hậu nàng rõ nhất. Trong lòng nàng đã có lựa chọn thích hợp chưa?”

“Bệ hạ là thương tiểu Mẫn Nhi ở nhà vẫn chịu bắt nạt đi, nô tỷ nghĩ không bằng để cho tiểu nha đầu tự chọn, như thế cô nhỏ cũng có thể ở chung hòa thuận với chị dâu.” Cam hoàng hậu trầm ngâm, thương lượng với hoàng đế xong thì liền đá quả bóng này lại chỗ Thượng Quan Mẫn Hoa.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, đứng lên, cầm hà bao của mình lên, lấy từ trong đó ra một đống khăn lụa, thì thầm: “Tào Văn Anh tỷ tỷ làm điểm tâm ngàn tầng rất ngon, Lâu Chi Chi tỷ tỷ vẽ tranh cực kì đẹp, Đường Thải Cầm tỷ tỷ đàn tỳ bà nghe hay lắm nha, còn Trương Chi Tú tỷ tỷ thì thêu hoa đẹp nhất... Tất cả các tỷ tỷ này đều nhất kiến chung tình với Thượng Quan ca ca nên đều thêu khăn nhờ Mẫn Hoa chuyển cho đại ca để bày tỏ nỗi lòng. À, trong nhà còn nhiều lắm ạ, bệ hạ, ngài ban hết các tỷ tỷ thông minh lại xinh đẹp này cho Thượng Quan ca ca đi?”

Thấy lòng tham của Thượng Quan Mẫn Hoa, hoàng đế vỗ đùi cười ha ha, bách quan phụ họa, hoàng đế gọi tên Thượng Quan Cẩm Hoa, nói: “Thượng Quan ái khanh, muội muội của khanh thật khôn khéo hiểu lòng người, nói hai ba câu là đã tìm được cho nhà khanh nhiều giai nhân má hồng như vậy, haha, ái khanh, trẫm lo lắng đêm động phòng hoa chúc một mình khanh đối phó không xuể đấy!”

Thượng Quan Cẩm Hoa cười khổ, đáp: “Mẫn Hoa muội muội ngây thơ đơn thuần, chỉ muốn có thêm nhiều chị dâu yêu thương nàng thôi, còn chưa hiểu ý nghĩa của từ động phòng hoa chúc này đâu ạ...”

Hoàng đế và bá quan văn võ lại cười to, đám lệnh phụ Quận Vương cũng không khỏi che khăn cười khẽ, chỉ có mình Chu Linh mắt lạnh bắn ra tia sắc lẹm, âm trầm như muốn giết người. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cúi đầu, nhìn mẫu thêu trên gấu váy, cảm giác lạnh lẽo trong lòng chưa hề tán đi, cho dù là dưới con mắt của không ít người, hôm nay nàng là cô gái được nhận nhiều hoàng ân quyến sủng nhất!

Không lâu sau, tiệc tàn.

Cả nhà Thượng Thư Bộ Lễ như đã hẹn trước cùng rời khỏi yến tiệc. Thượng Quan Thành từ ái nắm tay tiểu nữ nhi, một tay chắp sau quan bào, thản nhiên tự đắc bước ra khỏi Việt Dương Điện. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cúi đầu, nhắm mắt đi theo cha già nhà nàng rời cung. Hai vợ chồng Thượng Quan Cẩm Hoa với Chu Linh đều tự rời đi, không nói với nhau câu gì, đi ra đến Nam Đại Môn hoàng cung lập tức lên xe rời đi.

Lúc chuẩn bị lên xe, Thượng Quan Thành hơi cúi xuống, nhìn con gái, tươi cười đầy mặt nhưng ý cười chưa chạm đáy mắt, lão khen: “Mẫn Nhi, lần này con làm vô cùng tốt, vi phụ tự hào vì con.”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Cha, ngài cũng biết!”

“Vi phụ có cái gì mà không biết!” Thượng Quan Thành khẩu khí lạnh lùng tàn khốc, lão liếc qua xe ngựa của con trai, thấy nữ nhi khó hiểu, thu hồi ánh mắt, kiềm chế vẻ tàn khốc tuyệt tình, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: “Con gái ngoan, ba tháng, chỉ cần ba tháng là phụ thân sẽ đón con ra khỏi cung. Gặp chuyện gì thì cố nhịn, ra khỏi cung cha nhất định sẽ thay con trút giận!”

Ý tàn nhẫn quyết tuyệt trong lời này thì Mẫn Hoa không hề nghi ngờ thật giả. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải sống mới có thể cáo trạng. Cho nên, ngân phiếu khống là không thể nhận đâu. Thượng Quan Mẫn Hoa cười mà không phải cười nhìn giày thêu, không rên một tiếng.

Thượng Quan Thành thấy nữ nhi tỏ vẻ xa cách, giận cá chém thớt mắng với Chương Triều Sinh trên xe ngựa: “Con chó chân dài ngoài hơn chân trong kia, lập tức xử lý cho lão phu!”

Chương Triều Sinh vội xuống xe, khuyên can: “Đại nhân, bình tĩnh một chút, chỗ biểu thiếu gia vẫn cần bàn bạc kĩ hơn, để tránh thỏa mãn tâm nguyện cho lão thất phu Tấn Sơn Vương kia.”

“Chẳng lẽ làm cho con gái bảo bối của lão phu đi chịu tội?” Thượng Quan Thành phun râu trợn mắt, thực bất mãn với sự ngăn cản của Chương Triều Sinh.”

“Đại nhân, Triều Sinh chắc chắn sẽ bảo vệ Thất tiểu thư an toàn.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy hai lão hồ ly này nói chuyện với nhau như thế tất có mưu đồ, nàng cũng có quyết định của chính mình, Thượng Quan Xá tuyệt đối không thể chế được, chết rồi thì ai thay nàng đối đầu với Thượng Quan Cẩm Hoa đây? Nàng phúc thân với Thượng Quan Thành một cái, cáo lui, nhấc chân bước thẳng lên xe ngựa của mình, thúc giục Linh Lung lập tức đánh xe ra khỏi cung.

Linh Lung đánh xe ngựa chở Thượng Quan Mẫn Hoa chạy dọc theo hai tuyến phố xá, cứ vòng đi vòng lại như vậy, đã một canh giờ trôi qua mà Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn không nói một câu nào, nàng ta nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu thư, quay về nghỉ ngơi đi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng ừ một tiếng, làm cho Linh Lung tiếp tục đi. Xe ngựa vòng vào một khúc rẽ, tiếng rao hàng bên đường truyền vào trong xe. Bỗng dưng nàng ngửi được một mùi cháy, nhẹ nhàng ngửi ngửi, sợ mình nhầm, vội xốc màn xe lên chỉ vào thứ đang đặt trên sạp hàng rong hỏi: “Kia là cái gì?”

“Tiểu thư, đợi nô tỳ đi hỏi!” Linh Lung dừng xe ngựa ở góc đường, bước nhanh lại tìm hiểu. Chỉ chốc lát sau, nàng ta trở về dâng cho nàng mấy củ khoai sọ cực to: “Tiểu thư, người Nam Man kia nói đây gọi là khoai sọ, mùi vị cũng có thể làm ấm bụng, nhưng ít có người mua.”

Thật sự là “dù thời, dù mệnh*”. Thượng Quan Mẫn Hoa cười rộ lên, buông màn, nói: “Cất đi, hồi phủ.

*Thì dã, mệnh dã時也,命也: Trích từ câu “thì dã, mệnh dã, vận dã. Vô ngã chi bất năng dã.” Đại ý hình như là dù cho là có thời có mệnh hay có vận, thiếu bản thân con người thì không thể thành công.