Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 30




“Cái gì! Tại sao đột nhiên nước ngưng chảy rồi —— “

Sáng sớm, bên trong biệt thự đã truyền đến tiếng phàn nàn từ mọi người.

Vội vã chạy đến các phòng kiểm tra, sau đó Đồ Tô không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ trở về đối với mọi người ở phòng khách nhún vai tỏ vẻ không phải cậu quên trả tiền nước, vốn là có vấn đề rồi.

An Dật Trần cười khổ cầm khăn lông lau đi bọt kem cạo râu “… Vừa lúc đánh răng rửa mặt xong rồi…” Đứng ở một bên là Ninh Trí Viễn hôm nay bỗng nhiên thức dậy sớm, lòng vẫn còn sợ hãi mà gật đầu.

“… Dù sao nghỉ phép không ra khỏi cửa, không cạo râu thật ra không sao, nhưng mà mọi người cũng nên lo cho ta ah~…” Thôi Lược Thương vẻ mặt bi phẫn nhìn mọi người, trên đầu còn đầy bọt dầu gội. Cúi đầu vừa lại thấy hắn nhân tiện bọc khăn tắm che khuất nửa người dưới, trên người cũng toàn bọt xà phòng.

“… Anh là mới vừa tan ca sao?” Lâm Hạo nhìn thấy Thôi Lược Thương như vậy liền bật cười. Trần Quân Bình cũng cười cười hỏi.

“… Trong nhà có nấu nước nóng để sẵn, hình như còn lại một ít… Đệ lấy đi gội đầu trước đi…” Lăng Việt chỉ chỉ bình nước ở phòng bếp đối với Thôi Lược Thương nói, sau đó quay đầu nhìn mọi người trong phòng khách “… Bất quá dùng hết trong nhà hẳn là sẽ không còn nước nóng rồi, ta cùng Đồ Tô hôm nay còn chưa có nấu nước…”

“Đi siêu thị mua ít nước suối thì được rồi” A Đình ngẩng đầu nói.

Mọi người đều khen A Đình nhanh trí, sau đó Lăng Việt Đồ Tô liền nhanh chóng chạy đi mua nước. Gần một tiếng sau khi nhưng lại tay không mà quay về.

“… Là ngày hôm qua buổi sáng đã thông báo cúp nước rồi, gần đây các siêu thị mở cửa cũng bán hết nước rồi…” Lăng Việt nhún vai buông tay tỏ vẻ thật sự không phải là lỗi của bọn hắn.

“… Siêu thị cách đây 10 dặm cũng đang làm hoạt động 1/10, căn bản không thể đi vào…” Đồ Tô thân thủ sờ sờ mồ hôi trên trán, tựa hồ là nhớ tới bộ dáng các nữ nhân điên cuồng giành nhau đồ khuyến mãi, không nhịn được vừa lại rùng mình.

Mọi người trong phòng khách đều đưa ra ánh mắt ‘vậy làm sao bây giờ hả’.

“… Trở về ngang qua bọn đệ có hỏi, bọn họ nói trễ nhất là ba giờ sẽ có nước lại… Trong nhà còn nước suối vẫn là đủ nấu cơm…”

Bất đắc dĩ thở dài, Thôi Lược Thương bỗng nhiên nghiêm trang hỏi: “…Trước ba giờ cũng không thể vô nhà xí giải quyết sao?”

Bị cả phòng khách đều trừng mắt liếc, Thôi Lược Thương nhún vai cúi đầu không nói.

“… Hi Vũ đâu? Như thế nào không thấy đệ ấy?” Ninh Trí Viễn thở dài, vừa quay đầu đã phát hiện không thấy Khương Hi Vũ, có chút kỳ lạ quay đầu hỏi A Đình.

A Đình đang xem tạp chí, nghe được Ninh Trí Viễn hỏi liền trả lời”… Buổi sáng vừa rời giường đi tìm tập giấy vẽ, không ngờ lục ra được quyển album hồi tôi còn bé, nên em ấy ở luôn trên lầu xem không muốn xuống…”

Đang nói còn chưa xong, nháy mắt Ninh Trí Viễn Trần Tam Lục Lâm Hạo trên ghế salon cùng Đồ Tô đang đứng cũng kéo nhau lên lầu. A Đình nhìn bọn họ đang chạy lên lầu nhưng chỉ bình thản tiếp tục chăm chú xem báo.

An Dật Trần cười khổ nhìn về phía A Đình “… Đại ca, ca cũng không cần phải nói cho bọn họ biết đi.”

A Đình vẫn bình thản xem tạp chí: “Oh? Có cái gì đâu, xem một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào.”

Thôi Lược Thương cùng Trần Quân Bình hai người tiến đến cùng nhau, âm thầm suy nghĩ chính mình khi còn bé có cái gì đen tối không thể cho ai xem không, thế nhưng ảnh chụp khi còn bé bọn họ hai người cũng đã lâu không thấy qua, căn bản nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn là nhìn đối phương thở dài.

Bọn người chạy lên lầu bao gồm luôn cả Khương Hi Vũ đã chạy xuống, trên tay ôm cả chồng album dày cộm đặt ở ghế sa lon.

“Như thế nào xuống tới đây rồi?” A Đình quay đầu hỏi Khương Hi Vũ đang chạy đến chỗ mình, người kia vô tội tròn mắt nhìn hắn “… Lâm Hạo nói, muốn một bên xem ảnh chụp một bên xem vẻ mặt các anh…Hi Vũ… cũng bị bọn họ cùng nhau kéo xuống rồi…”

Huynh đệ A Đình album cũng như huynh đệ Ninh Trí Viễn một người một quyển phân rõ ràng, cơ bản chỉ là dựa theo thời gian mà sắp xếp ảnh cùng nhau, cho nên nếu muốn cả mười người cùng nhau xem, cũng chỉ có thể mở ra đặt ở trên bàn trà, sau đó bọn họ vây ngồi xung quanh.

“… Đây chắc là A Đình đi… Phía sau anh là người nào thế?” Ninh Trí Viễn chỉ vào ảnh chụp ngẩng đầu hỏi A Đình. Người kia cúi đầu nhìn thoáng qua, gật đầu.

Ảnh chụp đích thật là A Đình khi còn bé, bất chợt vừa nhìn sẽ tưởng rằng ảnh chụp chỉ có mình hắn, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện phía sau hoàn lại cất giấu một tiểu nam hài, bộ dáng ngoan ngoãn, một tay nắm chặt áo A Đình, len lén lộ ra nửa đầu.

“… Như vậy ngại ngùng không phải sư huynh sao?” Đồ Tô sau khi nhìn một chút, sau đó quay đầu hỏi Lăng Việt. Lăng Việt lắc đầu “Như thế nào có thể, đại ca lớn như vậy lúc đó huynh hẳn là còn chưa có sinh ra.”

“Hả… Đó không phải là…” Lâm Hạo vỗ đầu quay đầu nhìn An Dật Trần đang cười tủm tỉm uống trà.

A Đình kịp thời đưa ra đáp án: “Ân, chính là Dật Trần.”

“Ai?!!!!!!!!!!” Ninh Trí Viễn chụp bàn dựng lên, cúi đầu nhìn một chút ảnh chụp tiểu Dật Trần ngại ngùng thẹn thùng lại có chút đáng yêu, quay đầu lại nhìn An Dật Trần đang bình thản ngồi ở ghế, Ninh Trí Viễn có chút bi phẫn quay đầu lắc lắc người A Đình: “… Này không có khoa học!! An Dật Trần hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể từ một người ngại ngùng nhút nhát biến thành như bây giờ hả!! Này cũng không phải là tính cách thay đổi, đây là đột biến gien rồi đi!!!”

A Đình bị lắc có chút choáng váng, bất đắc dĩ kéo tay Ninh Trí Viễn “… Chính đệ ấy thay đổi, tôi cũng không có biện pháp ah~.”

Ninh Trí Viễn nhất thời không náo loạn nữa, quay đầu nhìn thoáng qua An Dật Trần, buồn bực mà thở dài.

Không nhìn đến Ninh Trí Viễn cảm thấy mất mát, Đồ Tô lật sang trang khác. Album từ A Đình cùng An Dật Trần hai người biến thành ba người. Trong đó có tấm ảnh vốn là A Đình cùng An Dật Trần canh giữ một cái nôi, bên trong là một tiểu hài tử đang ngủ. Đồ Tô ngẩn người, tinh tế thoạt nhìn đã xác nhận hoàn lại nghiêng đầu hướng A Đình tìm đáp án, chứng kiến hắn gật đầu liền lập tức nở nụ cười: “… Sư huynh khi còn bé hảo đáng yêu oh…”

Lăng Việt nhìn chính mình trong nôi cái gì cũng không có mặc, có chút thẹn thùng mà gãi gãi đầu “… Đồ Tô khi còn bé cũng rất đáng yêu nha…”

Sau đó vài trang đều là ảnh chụp ba người, chờ chứng kiến xuất hiện bốn người Trần Tam Lục liền chạy đến.

“… Lược Thương anh khi còn bé nhân tiện rất thích súng ah~…”

Khi còn bé Thôi Lược Thương vừa nhìn đã thấy rất nghịch ngợm, hơn nữa từ nhỏ đã bắt đầu ôm vào trong ngực món đồ chơi cơ bản đều là súng. Lớn có, nhỏ có, đủ loại kiểu dáng đủ mọi màu sắc, lật vài trang nữa, chỉ cần Thôi Lược Thương trong tay có món đồ chơi, nhân tiện nhất định là súng lục. Trần Tam Lục nhìn thấy không nhịn được nở nụ cười.

Còn có ảnh chụp Thôi Lược Thương cưỡi ở trên vai A Đình, cầm trong tay cây súng lục đồ chơi cười ha ha, một cái răng mới nhú dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt đẹp mắt. Trên mặt đất là An Dật Trần cùng Lăng Việt đại khái là bị bắt diễn người xấu, ảnh chụp đều là một bộ dáng thống khổ bị súng bắn ngã xuống đất.

“… Ảnh chụp của anh ít quá ah~.” Lâm Hạo chống mặt nghiêng đầu nhìn Trần Quân Bình. Người kia ân một tiếng, cười cười “… Anh sinh ra hơi muộn. Hơn nữa tốt nghiệp tiểu học xong đã phải đi HongKong đọc trung học và đại học rồi, ảnh chụp đều ở phần sau ah~…”

Trần Quân Bình đang nói, Ninh Trí Viễn ở một bên lật album qua trang mới, sau đó la lên một tiếng chỉ vào ảnh chụp hỏi A Đình: “Này chuyện gì xảy ra hả?”

Mọi người nhanh chóng nhìn xem chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ảnh chụp thượng trừ ra A Đình, bốn người kia đều khóc lóc, Thôi Lược Thương ngồi dưới đất ôm chặt chân A Đình, Trần Quân Bình hình như vừa mới tập đi được A Đình ẵm trong lòng cũng khóc đỏ mắt. Lăng Việt cùng An Dật Trần một người nắm một tay A Đình, cũng mặt đầy nước mắt. Cả ảnh chụp chỉ có A Đình một bộ dáng bình thản.

A Đình nhìn nghiêng đầu suy nghĩ một chút “… Oh, hình như là lúc tôi ra viện…”

Năm ấy vốn là A Đình vừa mới liên lụy đến xã hội đen, nguyên nhân đúng là do An Dật Trần.

Tiểu Dật Trần khi còn bé đúng là người y như trong ảnh, bộ dáng hiền lành dù bị khi dễ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, có đôi khi bị khi dễ đến không thể chịu được mới dám len lén tìm A Đình kể lại một chút. Sau đó A Đình phải đi khắp trường thị uy An Dật Trần là còn có đại ca, còn khi dễ người của hắn đều phải hiểu rõ, lúc này mới tránh được phát sinh thêm chuyện.

Nhưng dù trong trường không ai khi dễ, không có nghĩa là bên ngoài cũng không có ai khi dễ.

Lúc tan học về nhà tiểu Dật Trần bởi vì chạy quá nhanh không ngờ đụng vào hai người, trong tay ôm cây kem cũng hất hết vào họ.

Lúc ấy hắn còn chưa phản ứng lại kịp đã bị túm lên, chờ phát hiện chính mình đã lơ lửng trên không liền ‘oa’ một tiếng khóc lên. Sau đó may mắn A Đình đi học về sau bắt gặp.

A Đình cũng không ngại ngần xông lên đánh một trận, sau đó ôm lấy tiểu Dật Trần nhanh chân bỏ chạy.

Ai cũng không nghĩ một lần bình thường đánh nhau, nhưng lại làm cho hai người nọ hoàn toàn nhớ kỹ A Đình. Sau đó mấy năm đều đến tìm hắn, mỗi lần đều đánh nhau, nhưng A Đình cũng vẫn chạy trốn, nên không chịu đả thương nặng.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua kéo dài đến khi bọn đệ đệ lục tục sinh ra, rốt cục có một ngày A Đình bị xếp đặt đẩy vào góc chết.

“… Trên đầu khâu ba mũi, xương sườn cũng gãy rồi…” A Đình ngẩng đầu chỉ chỉ vết thương trên trán, sau đó chỉ chỉ xương sườn, quay đầu thấy Khương Hi Vũ một bộ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhanh chóng đem người ôm đến trong lòng “Ngốc tử, bày ra vẻ mặt gì vậy. Anh không phải còn sống đây sao?”

Chờ người ta đi ngang qua phát hiện A Đình nằm đó, hắn đã mất máu quá nhiều hôn mê rồi. Đưa đi bệnh viện xong, thầy thuốc nói thật sự là thập tử nhất sinh, nếu trễ một vài phút nữa là cứu không được rồi.

Tiểu Dật Trần cũng biết là chính mình sai lầm mới thành ra đại ca bây giờ như vậy, hắn nhân tiện khóc sưng mắt, chờ A Đình từ phòng giải phẩu được đẩy ra liền ngày đêm canh chừng ở bên giường, như thế nào cũng không muốn rời.

Ngày thứ hai giữa trưa A Đình tỉnh lại đã thấy tiểu Dật Trần khóc sưng hai mắt ghé vào bên giường hắn ngủ say. Lăng Việt ôm Thôi Lược Thương tại salon cách đó không xa cũng đang ngủ say. Nhân tiện ngay cả tiểu Quân Bình vừa mới tròn một tuổi cũng nằm trên giường cạnh hắn, đắp cái chăn nhỏ đang ngủ say.

A Đình nhìn cảnh tượng này không nhịn được cười ra tiếng. Đại khái không khó đoán được vốn là Dật Trần không muốn đi, sau đó Lăng Việt cùng Lược Thương cũng cùng nhau chỉ là ham vui muốn theo Dật Trần, còn Quân Bình đại khái vốn là cảm giác được các ca ca cũng ở chỗ này cho nên cũng vừa khóc vừa nháo không chịu về nhà.

Nhìn kỹ nhân tiện phát hiện tiểu Quân Bình bàn tay còn nắm chặt tấm chăn của A Đình.

Tiểu Dật Trần nghe tiếng mẹ đi mua cháo về làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy A Đình đang cười, nhất thời cao hứng nhào tới: “Đại ca tỉnh dậy rồi —— “

“AH ah ah aah An Dật Trần!!!!”

Ninh Trí Viễn nghẹn cười run cả người, cuối cùng thật sự không nhịn được phá lên cười “Ha ha ha ha ha An Dật Trần anh hảo tàn nhẫn, A Đình ca lúc ấy xương sườn bị gãy vừa băng lại, anh còn nhảy lên! Ha ha ha ha!”

An Dật Trần mặt không đổi sắc cười cười nhìn Ninh Trí Viễn, sau đó có chút đen mặt quay lại trừng mắt liếc A Đình. Người kia coi như không thấy dời đi tầm mắt.

“… A Đình, không có việc gì chứ?” Khương Hi Vũ nhìn chằm chằm A Đình, hỏi ra lo lắng của mình “… Khi đó A Đình…”

A Đình cười vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ “Có chuyện gì thì bây giờ ở chỗ này chính là người nào đây?”

Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, dù sao xương sườn vốn gãy rồi, vừa lại bị An Dật Trần đè, nên thời gian ra viện phải trì hoãn một tháng.

Ba tháng trong bệnh viện, A Đình mỗi ngày nhìn bốn đệ đệ phía sau tiếp nối phía trước mà chạy đến phòng bệnh ân cần hỏi thăm hắn. Hôm nay An Dật Trần lon ton chạy tới đưa cháo, ngày mai Lăng Việt lon ton chạy tới đưa canh gà, ngày mốt Thôi Lược Thương lon ton chạy tới đưa cây súng đồ chơi, ngày mốt nữa tiểu Quân Bình đang tập đi sau khi đi mệt lại đến giường hắn ngủ thiếp đi.

Ban đầu xem ra đều thuận lợi vui vẻ. Càng về sau càng không có kiên nhẫn.

Hôm nay Lăng Việt ghé vào bên giường giật nhẹ tay áo A Đình, ngẩng đầu hỏi “Đại ca theo đệ đi ra ngoài tản bộ có được hay không.” Ngày mốt Thôi Lược Thương ngồi vào trên giường túm túm mền A Đình, ngẩng đầu hỏi “Đại ca chúng ta đến cảnh sát bắt trộm có được hay không.” Trần Quân Bình thật ra dễ nhất, một bên hô đại ca đại ca đại ca sau đó từ bên giường bắt đầu bò lên người hắn.

Nhưng thật ra ít nhiều có An Dật Trần kịp thời đem tiểu Quân Bình ôm xuống giường đi, nếu không thật không biết A Đình rốt cuộc lúc nào mới có thể ra viện rồi. Về phần Lăng Việt cùng Thôi Lược Thương yêu cầu, cuối cùng hoàn thành cũng là An Dật Trần rồi.

Rốt cục có một ngày bốn người vừa lại theo thói quen vào bệnh viện thăm A Đình, mới vừa xuống xe nhân tiện thấy được A Đình đã thu dọn hành lí đứng ngay cửa chờ bọn hắn rồi. Bốn người ngẩn người, cùng nhau đi tới.

Sau đó không biết là ai bắt đầu khóc, một người lây một người, bốn người cũng bắt đầu khóc lên. Mẫu thân bọn họ ở phía sau cảm giác được rất vui, lập tức chạy ra xe đem camera đến.

“… Bất quá Thôi Lược Thương nhìn y chang con gấu túi ah~…” Lâm Hạo chỉ chỉ Thôi Lược Thương ngồi dưới đất ôm chân A Đình, đưa tới cho mọi người xem sau đó bật cười.

“Ai kêu cậu để ý!” Thôi Lược Thương có chút đỏ mặt phản bác nói.

Trong phòng khách nhất thời toàn tiếng cười.

Đột nhiên, Đồ Tô ngẩng đầu lên, sau đó mở miệng nói: “… Trên lầu có tiếng nước…”

“Hả? Có nước rồi sao?” Lăng Việt đứng dậy đi tới phòng bếp, nhẹ nhàng mở vòi, quả nhiên có nước chảy ra.

“… Nhưng trên lầu như thế nào có tiếng nước?” Trần Tam Lục nghiêng đầu hỏi.

Thôi Lược Thương ngẩn người, một phát buông Trần Tam Lục đang ôm trong lòng ra chạy lên lầu: “Là anh lúc sáng quên khoá vòi tắm!!!!”

Cả phòng khách nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được lần nữa bật cười.

“Ha ha ha ha ha… Thật sự là đủ rồi…”