Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 349




Đúng như dự tính, đến cuối tháng mười hai hôn lễ thật sự đã diễn ra.

Khúc Yên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương xinh đẹp tới ngọt ngào, chuyên gia trang điểm cô tỉ mỉ, tạo kiểu tóc búi cao cho cô cảm thấy thoải mái nhất.

Chuyên viên trang điểm gật đầu hài lòng, cười nhìn cô:’‘Rất đẹp rồi ạ. Bà Thẩm.’’

Khúc Yên mỉm cười nhìn Selena, năm cô mười sáu tuổi là lần đầu tiên chị ấy trang điểm cho cô để tham dự sự kiện cùng Ôn Thành Uy.

Cho đến bây giờ chỉ mới lần thứ hai, nhưng đã cách biệt sáu năm liền.

Cô nhìn Selena:’‘Chị, loại phấn này giữ lâu không ạ?’’

Selena cất lại dụng cụ trang điểm, gật đầu:’‘Là Ông Thẩm chuyển một số tiền để chị mua sản phẩm tốt nhất cho em. Làm sao không giữ lâu cho được.’’

Khúc Yên nhìn bản thân mình được trang điểm tinh sảo, thật mong anh sẽ thấy mình sớm hơn.

Khúc Yên mấy tháng vừa rồi rất bận, bay từ Mỹ và Trung liên tục. Cũng không có dịp mặc váy cưới hôn lễ cho anh xem. Cho tới bây giờ anh vẫn chưa được thấy cô trong bộ váy cưới lộng lẫy này.

Tô Nhiên Nhiên từ ngoài mở cửa bước vào trong phòng, lấy một đôi giày để bằng mình vừa đem tới, ngồi xuống cẩn thận vén váy cưới mang giày vào cho cô.

‘‘Có khó chịu chỗ nào không? Cô dâu xinh thế này thật sự rất có cảm giác muốn phạm tội đó a.’’ Tô Nhiên Nhiên cười trêu ghẹo.

Khúc Yên bật cười, lắc lắc đầu:’‘Không khó chịu, nhưng váy có chút nặng.’’

Tô Nhiên Nhiên cũng đoán được câu trả lời này, vờ như giận cô:’‘Làm sao không nặng? Hơn 170 viên kim cương tự nhiên, khi nãy tớ nhấc váy cho cậu đã cảm nhận được sức nặng của tiền rồi.’’


Nhan Tịch Nghi từ ngoài lao nhanh vào trong phòng, thở hổn hển nhìn cô, cô ấy vừa trở về từ nước ngoài, vừa vào phòng đã ngơ ngẩn nhìn Khúc Yên. Sau đó viền mắt đỏ hồng.

‘‘Không thể nào, cậu kết hôn bỏ tớ như thế mà đành sao?’’

Khúc Yên xém chút nữa không nhận ra Nhan Tịch Nghi, sau đó nhìn cô ấy bật cười. Đêm qua sau khi cô tâm sự cùng cha mẹ thì cô ấy có gọi cho cô, không biết tại sao lại khóc rất thê thảm, nói rằng trước đó cô ấy thật sự có cảm giác muốn yêu đương với Khúc Yên.

Nghe thế nào cũng giống như là đang thổ lộ tình cảm vậy.

‘‘Tớ kết hôn. Ngược lại không thấy ai vui vẻ?’’

Tô Nhiên Nhiên mắt cũng hơi đỏ:’‘Tớ thật ra trước đó cũng rất thích cậu.’’ Ánh mắt cô ấy chân thành lại nghiêm túc, cười yếu ớt:’‘Thật sự lúc đó thấy cậu chia tay tớ rất vui, nhưng nhìn cậu khóc tớ lại thật sự vui không nổi.’’

Khúc Yên thoáng chốc căng cứng người, nhìn hai người bạn thân cấp ba của mình.

Người vừa thổ lộ xong liền khóc.

Người thì mắt đỏ hoe như sắp khóc kiên định nhìn cô.

Khúc Yên xém chút nữa còn hoài nghi rằng, cô đối xử tốt với họ là đang trêu chọc tình cảm của họ sao?

Tuổi hai mươi hai cô lên xe hoa.

Trước cánh cổng Ôn Gia, lần lượt hai mươi hai con xe Rolls Royce Ghost ứng với số tuổi của cô đậu sát bên đường.

Dẫn đầu là ông bà ngoại Khúc đi ra khỏi dinh thự, theo sau là Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh. Tiếp đó là Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên đi ở phía sau.


Khúc Yên được mọi người giúp đỡ ngồi vào chiếc xe đầu tiên, sau đó từng con xe sang trọng đổ bên lề đường lái theo chiếc xe đầu tiên rời đi. Đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.

Khách sạn tổ chức hôn lễ là một mảnh đất tư nhân rất lớn, ông chủ của mảnh đất này không ai khác ngoài Thẩm Tây Thừa. Khúc Yên nhìn hàng tá người ra vào tấp nấp, nhiều tới mức cô choáng váng về độ hoành tráng này.

Toàn là những người cô từng thấy trên trang báo chí nhưng vẫn chưa đủ cơ hội để gặp đã quy tụ lại đây.

Hôn lễ của Thẩm Tây Thừa long trọng chưa từng có trong lịch sử.

Nhân dịp này có không ít nhân vật có máu mặt từ trong nước ra tới ngoài đến tham dự, bao gồm cả những lãnh đạo cấp cao cũng đều được hội tụ.

Xung quanh khách sạn là những bãi đất trống, bây giờ đã biến thành bãi đỗ máy bay tư nhân, số lượng nhiều tới mức không còn chỗ thừa một chỗ đậu, các loại xe sang trọng đều ra vào không ngừng nghỉ.

Xung quanh hai bên là những cánh nhà báo, đông đúc muốn che vào vị trí ngoài cùng.

Có rất nhiều người đều là nhân vật đứng đầu thành phố, hoặc cao cấp hơn nữa là chính phủ cũng đã có mặt tại đây, không chỉ người đứng đầu chính phủ ở Trung Quốc, đến cả nước ngoài cũng đã có mặt, tuy nhiên vẫn có một số khác đã gọi điện gửi quà thay cho sự vắng mặt của mình.

Quà cưới được gửi đến, người hầu của Thẩm Gia thật sự mỏi tay nhận không hết, cả một căn phòng trống thì bây giờ đã bị đóng quà cáp lấp đầy.

Chiếc xe dừng lại ở trong sân khách sạn, Ôn Thành Uy đi chiếc xe phía sau, ông bước xuống đi tới mở cửa xe của cô ra, cô nhìn động tác cởi áo vest của ông, sau đó lại trườn người vào trong xe khoác áo lên bả vai cô, bàn tay của Ôn Thành Uy sau đó cũng nâng lên, ông dìu cô bước ra khỏi chiếc xe, ngay khi cô xuất hiện, toàn bộ máy ảnh đều hướng tới chiếu lên người cô, làm cô trắng tới mức phát sáng, cô cùng ông bước vào trong cửa lớn của khách sạn, phía sau còn có người làm của Thẩm Gia đến để phụ trách nhấc tà váy dài của cô.

Đến cửa thang máy, Ôn Thành Uy bước vào thang máy ấn số tầng rồi báo cho cô số phòng cụ thể. Sau đó ông đứng ở cửa đợi cô vào trong. Mỉm cười nhìn Khúc Yên.

Đến khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô nhìn bản thân mình trong tấm gương của thang máy mạ vàng.


Hôm nay là ngay cưới của Khúc Yên. Trái tim cô không kiểm soát được mà loạn nhịp, bản thân mình trong tấm gương phản chiếu đẹp như một nữ hoàng, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ. Vừa sang trọng lại không kém phần thanh cao và sang trọng.

Cánh cửa thang máy mở ra Khúc Yên nhấc tà váy rồi từ từ bước ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng kinh diễm đẹp đến mê người trong hành lang vắng vẻ ấy.

Đến căn phòng theo lời Ôn Thành Uy nói thì cô mới biết đây là một phòng trống rất lớn. Cách bố trí không giống với căn phòng mà cô vừa đi qua, trước cửa chính là một tấm màn che, đuôi mắt xinh đẹp cong lên, nâng tay vén tấm rèm cửa bước vào.

Trong phòng, bóng lưng người đàn ông quen thuộc đập ngay vào mắt cô. Anh đang xoay người nhìn ra cửa sổ sát vách, bóng lưng thẳng tắp lại đ ĩnh đạc, mang cho người ta một chút cảm giác như một đế vương không thể hoà hợp với mọi người.

Khúc Yên bước đến giữa phòng, mỉm cười:’‘Xin chào Ông Thẩm, Bà Thẩm của ngài tới rồi.’’

Thoáng chốc, bóng lưng thẳng tắp ấy cứng đờ, mất vài giây sau anh mới chậm rãi xoay người lại, mong đợi nhìn Khúc Yên.

Ngay khoảng khắc chạm mắt, toàn bộ tế bào trong người anh dâng lên một cảm xúc không tên.

Xúc động có.

Kích động cũng có.

Từ một nguyện ước, một giấc mơ giờ đã thật sự trở thành sự thật. Trong bốn năm nay, ngày sinh nhật, đêm giao thừa, những ngày lễ anh vào chùa thắp hương…Tất cả đều xứng đáng.

Viền mắt anh đỏ ngầu. Cảm thấy…thật sự rất muốn khóc.

Anh đã có bốn lần cảm nhận được cảm giác hạnh phúc này.

Một là đêm anh tỏ tình, khi cô gật đầu đồng ý. Anh đã vui sướng đến điên.

Hai là đêm giao thừa đầu tiên anh đón cùng cô. Cảm giác hạnh phúc đó đến giờ anh vẫn chưa nguôi ngoai được.

Ba là ngày cô tới làm tiệc nhỏ chúc mừng sinh nhật anh. Cô nhóc khi đó mười bảy tuổi, giọng nói ngọt ngào cầm bánh kem hát chúc mừng anh.


Và cuối cùng là khoảng khắc này. Khoảng khắc cô mặc váy cưới, trở thành cô dâu của anh.

Khúc Yên búi tóc lên cao, mặc trên người bộ váy cưới lỗng lẫy.

Giá thành của bộ váy cưới này không hề rẻ, gồm một trăm bảy mươi viên kim cương tự nhiên có độ tinh khiết cao đính trên váy cưới. Hai mươi mốt đá quý được sản xuất tại nước Pháp, phần cổ áo được đắp ren dệt pha lê Italy và được nhấn nhá bởi năm mươi ngàn viên đá swarovski ánh shimmer cao cấp nhập khẩu từ Austria. Đuôi cá dài năm mét được tạo bởi vải nhũ ánh kim cương và lưỡi nhũ đá bạc nhập khẩu tại Pháp tạo nên một sự bồng bềnh nhưng vẫn nhẹ nhàng tựa như làn mây vào lúc sương sớm, càng làm tăng thêm sự sang trọng và quý phái.

Giá trị của chiếc váy, mười sáu triệu tệ.

Anh nhìn cô gái đứng trước mắt mình, tiến tới đứng trước mặt cô, cực lực đè nén tâm tình, âm thanh thản nhiên nhưng có chút run rẩy nhẹ:’‘Bà Thẩm, nửa đời sau…cần em chỉ giáo.’’

Khúc Yên cong môi cười, gương mặt xinh đẹp đến cực hạng. Môi đẹp phát ra âm thanh ngọt ngào:’‘Ông Thẩm, em tuổi còn nhỏ, sau này vẫn là nhờ anh chỉ giáo.’’

Khúc Yên đưa tay ôm lấy gương mặt anh, xoa xoa đôi mắt đang phiếm hồng đó. Khúc Yên run rẩy hỏi:’‘Em làm vợ anh, anh vui không?’’

Anh nắm lấy bàn tay cô đang áp trên má mình, nhiệt độ lạnh lẽo do căng thẳng mà hình thành. Anh cố chấp gật đầu, khẩn khiết nhìn cô:’‘Có. Anh rất vui, rất hạnh phúc…’’

Khúc Yên cong môi cười, trong lòng cũng có chút xúc động. Hôn lên môi anh trấn an:’‘Vậy thì tốt. Em sợ anh đợi em tận bốn năm từ yêu sinh hận.’’

Anh không quan tâm trên người cô đính bao nhiêu kim cương. Ôm chặt Khúc Yên vào lòng:’‘Cả cuộc đời này, lấy được em chính là sự may mắn lớn nhất của anh.’’

Khúc Yên trên người đều dính kim cương, không nở làm anh đau nên chỉ dùng tay vuốt v e mặt anh. Cô cười hạnh phúc, đôi mắt đỏ ửng, thật sự khóc:’‘Em luôn cảm thấy…mình là người rất xui xẻo, sẽ không ai thật sự yêu em, nhưng cho đến hôm nay… em mới biết mình đã thật sự có đủ sự may mắn đó rồi.’’

Đúng vậy, gả cho anh là may mắn của cả đời cô.

Anh đưa tay cẩn thận lau đi nước mắt cô.

Anh cười khẽ, cụng nhẹ vào đầu cô, dịu dàng nhìn cô:’‘Anh cũng cảm ơn em đã thực hiện tâm nguyện của anh. Cảm ơn em rất nhiều.’’

Môi anh cong lên cười, trong đôi mắt den sâu thẳm lãnh đạm tràn ngập sự chân thành và hạnh phúc. Khí chất u ám lạnh lẽo ngày đó, đã bị cô dùng tình cảm sưởi ấm bào mòn hết thảy.