Đông Ấm

Chương 7: Gần như là yêu




Kể từ sau sự việc ở quán bar, Thượng San San rất ít khi ở ký túc xá. Tuy rằng An Yến rất tức giận sau khi biết chân tướng sự việc, nhưng rồi cô cũng kệ.

An Yến kéo tấm rèm ra, tia nắng ban mai tràn vào trong phòng ngủ, chiếu xuống mặt bàn. Cô cười nhẹ, thầm nghĩ: Có lẽ, cô và Vu Minh thật sự không có duyên với nhau. Vì vậy cô chẳng cần phải oán giận chuyện đó làm gì.

An Yến cầm chiếc điện thoại đang rung lên, nhìn lướt qua tin nhắn Wechat, cô lập tức sửng sốt, sau đó nhanh chóng mặc áo khoác lông và đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài. Cô nghiêng đầu thấy Tiền Ngọc Huyên còn đang nói chuyện, vì vậy đã bước đi thật nhẹ nhàng.

An Yến chạy chậm xuống bên dưới, nhìn thấy Ổ Giang đang đứng gần ký túc xá nữ. Rất nhiều nữ sinh đi ra ngoài nhìn thấy cậu, mặt mũi đỏ bừng, ngại ngùng nói thầm điều gì đó với nhau. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, kiểm tra xem tóc mái của mình có bị rối không trước màn hình, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn mới bước đến về phía cậu. Trong mắt Ổ Giang ánh lên nụ cười, thấy cô đến gần, cậu đưa cho cô hộp sữa đậu nành còn nóng trong tay.

An Yến mím môi, cầm lấy sữa đậu nành, cái chạm ấm áp này như sưởi ấm cả mùa đông. Hai người sóng vai cùng đi tới lớp học.

Tiền Ngọc Huyên ở trên tầng, nhìn bóng lưng hai người đi bên cạnh nhau, trong mắt không có một tia cảm xúc nào.

***

Gần cuối năm, mọi người đều bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, nhưng có một hoạt động khác mà ai cũng mong chờ, đó là tiệc mừng năm mới.

Trong giờ học tự chọn, cô giáo tiếng Nhật cười hiền hậu, nói với các bạn trong lớp: “Bữa tiệc mừng năm mới năm nay, ban lãnh đạo trường đã cho chúng ta cơ hội tham gia một tiết mục. Đây cũng là lần đầu tiên cô dạy môn tự chọn là tiếng Nhật mà có được cơ hội tốt như vậy, không biết các bạn lớp mình có ai thấy hứng thú không nhỉ?”

Mọi người đang bận đến phát điên vì đủ loại bài thi rồi, ai mà có thời gian chuẩn bị một tiết mục hát tiếng nước ngoài chứ?

“Thưa cô!” Một giọng nói trầm thấp thong thả vang lên trong lớp học im ắng. Mọi người đều sổi nổi nhìn lại, Ổ Giang đang hơi giơ tay, cười nói tiếp: “Không phải chuyện này nên giao cho lớp trưởng chuẩn bị sao ạ?”

Lớp trưởng An Yến ngồi bên cạnh cậu đột nhiên giật thót một cái, một tay ôm lấy trán, cảm giác như mình sắp phát điên lên rồi. Giáo viên tiếng Nhật hài lòng gật đầu: “An Yến, vậy cô giao việc đó cho em nhé. Dù là em hay các bạn khác có nguyện vọng tham gia thì cô cũng đều giao cho em.”



Các bạn học khác vui đến nỗi muốn đứng dậy vỗ tay tập thể!

An Yến căng não gật gật đầu, miệng cười méo xệch. Chờ đến khi giáo viên quay đầu lại chuẩn bị cho bài học, cô mới trừng mắt với Ổ Giang, duỗi tay chọc chọc vào cậu: “Cậu làm gì vậy! Tại sao lại bắt tớ ôm việc này chứ? Tớ rảnh rỗi lắm sao?”

Ố Giang trêu chọc: “Vừa hay, cậu có thể hát bài hát kia cho tớ được không?”

Ánh mắt của An Yến lập tức ảm đạm, cô bất lực nói: “Ổ Giang, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ… Đã không còn hát nữa rồi, cũng không hát lại bài hát đó nữa. Hay là lát nữa tớ nói tên cho cậu, cậu lên mạng tự nghe đi nhé.”

Ổ Giang không nói gì, xụ mặt quay đầu nhìn giáo viên đang giảng bài. Cậu ghi chú lại, trầm giọng nói: “Nếu không phải là cậu hát thì nó còn ý nghĩa gì nữa.”

An Yến biết cậu đang tức giận, nhưng… Cô không muốn nhớ lại đoạn hồi ức kia.

Sau khi tan học, An Yến thấy Ổ Giang định phớt lờ mình nên đã hậm hực thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng khi cô vừa mới bước ra khỏi phòng học, tay trái của cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy. An Yến bị giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Ổ Giang đứng ở bên cạnh.

“Sao, sao vậy?”

“Đi thôi, tớ sẽ đưa cậu tới một nơi.” Ổ Giang nắm chặt cổ tay cô, mặc dù cách lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

An Yến không kịp phản ứng, cô vô thức giãy dụa, rồi lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ổ Giang. Cậu hơi cúi người xuống nhìn cô: “Sao? Sợ tớ bắt cóc cậu à?”

***


An Yến đi theo Ổ Giang lên taxi, xe càng lúc càng chạy xa hơn, nếu không phải vì biết Ổ Giang là ai, có lẽ cô đã nghĩ người này thực sự muốn bắt cóc mình.

Xe taxi chạy gần bốn mươi phút, cuối cùng dừng ở lối vào của một ngôi làng. Ổ Giang xuống xe trước rồi mở cửa xe để An Yến ra ngoài, sau đó cúi đầu nói với tài xế: “Cảm ơn chú, lát nữa cháu sẽ thanh toán qua Wechat cho chú.”

Xe taxi chậm rãi rời đi, An Yến liếc mắt nhìn Ổ Giang: “Chúng ta, tới nơi nào vậy?”

“Nơi này sao.” Ổ Giang lại vươn tay nắm lấy cổ tay An Yến, cúi đầu nhìn cô rồi cười nói: “Nhà tớ.”

An Yến được Ổ Giang nắm tay đi trên con đường mòn trong thôn. Cửa hàng nhỏ ở trong thôn có rất nhiều, người qua kẻ lại cũng không ít, đặc biệt náo nhiệt. Bà chủ cửa hàng bán cá cầm con cá đang giãy dụa trên tay, thân thiết chào hỏi Ổ Giang khi nhìn thấy cậu: “Tiểu Giang đó sao! Sao lại về sớm vậy!”

“Dì Triệu, hôm nay con không có lớp nên về sớm.” Ổ Giang cũng lễ phép đáp lại. Cô đi bên cạnh cậu, nhìn bộ quần áo màu đen sạch sẽ cùng với cặp sách trắng tinh của cậu, hình tượng của cậu ở trường hoàn toàn không thích hợp với nơi này. An Yến còn tưởng Ổ Giang phải là kiểu công tử sống trong lâu đài lộng lẫy cơ.

Nhưng bây giờ cậu đang đi dạo trong ngôi làng này, nơi có mùi tanh của cá và đất bùn.

Ổ Giang đẩy cánh cổng sắt lớn của ngôi nhà, dẫn An Yến vào trong sân. Khoảng sân không nhỏ, một bên trồng rau và hoa, một bên là dụng cụ và mấy cái hộp chất đống, sạch sẽ lại tràn ngập cảm giác ấm cúng.

Một người đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra, mặt mũi của ông ấy rất giống Ổ Giang. Ổ Giang gọi một tiếng ba, ba của Ổ Giang đáp lại, sau đó lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy An Yến: “Ồ, bạn gái của Ổ Giang sao?”

Vì sợ để lại ấn tượng không tốt với ba của Ổ Giang nên An Yến đã vội vàng chào hỏi: “Con chào chú, con tên là An Yến.”

Ba của Ổ Giang đáp lại đầy ẩn ý, ​​sau đó nhìn sang Ổ Giang, trao đổi ánh mắt với cậu. Ổ Giang bất lực giải thích: “Là bạn học của con.”


“Ha ha ha, bạn học sao, bạn học cũng tốt mà. Bạn học An hôm nay ở lại ăn cơm nhé? Ăn cơm xong chú sẽ đưa hai đứa về.” Ba của Ổ Giang cười sảng khoái, mời bọn họ ở lại ăn cơm.

An Yến định từ chối thì Ổ Giang ngăn cô lại: “Không sao đâu, cứ coi như đang ở nhà đi. Đi rửa rau với tớ, hôm nay sẽ trổ tài cho cậu xem.” Nói xong còn tiến lại gần cô, cười lớn.

Hai người ngồi xổm ở chỗ rửa tay để nhặt và rửa rau. An Yến đang nhặt hành lá thì nghe thấy Ổ Giang ở bên cạnh từ từ mở miệng: “Gia đình tớ trước đây rất giàu có, ba tớ đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn mẹ tớ là con nhà giàu đời thứ ba, hai người họ liên hôn vì công việc kinh doanh. Từ nhỏ tớ đã học đủ loại khóa học dành cho giới quý tộc, nên về cơ bản tớ biết tất cả các loại nhạc cụ. Tớ vẫn còn nhớ mẹ đã bắt tớ học piano từ khi còn nhỏ, sau đó khi bà ấy tái hôn, bà ấy muốn tớ đàn một bản nhạc trong hôn lễ, tớ đã đập vỡ cây đàn piano, rồi không bao giờ chơi nó nữa.”

“Vậy tại sao ba mẹ cậu lại ly hôn?”

“Bởi vì ba tớ phá sản, mẹ tớ quyết định ly hôn luôn, tớ được tòa phán cho mẹ. Từ cấp hai đến cấp ba, tớ không có khả năng tự nuôi bản thân mình. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tớ đã tìm tới ba và sống với ông ấy. Lúc mới đầu có hơi chật vật một chút, sau đó tớ cũng đi làm thêm, cuộc sống bây giờ của hai ba con cũng khá tốt. Ba tớ hiện tại cũng đang buôn bán nhỏ, dù không phải lớn lao như cái kia, nhưng tớ cảm thấy… Thoải mái hơn khi ở cùng với mẹ.”

An Yến quay đầu nhìn cậu, Ổ Giang cũng đang nhìn vào mắt cô. Trong mắt An Yến như có ánh sáng, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Vậy là tốt rồi! Cậu bây giờ… Thật sự rất tốt. Tâm trạng của cậu bây giờ đã tốt hơn, việc học cũng ổn, ba cậu cũng còn khỏe mạnh…”

Ổ Giang bất lực ngắt lời cô: “Vậy, cậu không định nói cho tớ biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tớ,” An Yến cười khổ rồi nói một cách cứng nhắc: “Mùa đông năm đó cậu rời đi, trước tết Nguyên Đán vài ngày, ba tớ và mẹ tớ đã ly hôn, bởi vì ông ấy yêu một du học sinh Nhật Bản, có lẽ giờ cũng đã đi di dân rồi, vì tớ chưa từng gặp lại ông ấy. Sau khi mẹ tớ tái hôn, cậu cũng biết đấy, con cái của người phụ nữ trong gia đình được tái cấu trúc lại bao giờ cũng yếu thế hơn. Tớ muốn mẹ tớ được hạnh phúc, nhưng hai đứa con của dượng đôi khi cũng làm khó tớ, tớ chỉ có thể chịu đựng.”

Cổ họng đau rát nhưng cô vẫn tiếp tục cười nói: “Bài hát đó là do ba tớ dạy tớ. Ông ấy đã hứa sẽ đến trường nghe tớ hát.”

Ổ Giang có chút do dự, sau đó cậu vươn tay ra xoa xoa đầu cô, trầm giọng an ủi: “An Yến, đã đến lúc nên thoát khỏi nó rồi. Hôm nay tớ đưa cậu về nhà là muốn cậu nhìn thấy, con người không thể cứ đằm chìm mãi trong quá khứ được, cậu phát thoát ra khỏi nó, bởi vì chỉ có thoát khỏi thì cậu mới tốt lên được.”

Ổ Giang nhìn An Yến đang ngồi xổm bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, một nụ cười tươi khó có thể nhìn thấy lộ ra: “Nếu cậu sẵn lòng hát bài hát đó một lần nữa, thì tớ cũng sẵn lòng chơi lại đàn piano vì cậu.”