Đổi Vợ

Chương 29: Người xấu




Thật vất vả mới gặp mặt nhau, Đinh Liên không nghĩ gây chuyện cùng Khương Diệp, bà nén xuống cảm xúc, hỏi Khương Diệp: “Có quà cho mẹ không?”

Khương Diệp lấy từ túi quà ra một chiếc hộp nhỏ nhất, đặt trước mặt Đinh Liên.

Đinh Liên mở ra đưa mắt nhìn, là một chuỗi vòng cổ.

Bà lấy ra đeo lên cổ, soi gương ngắm nghía, cảm thấy rất đẹp nên không tháo xuống.

“Đúng rồi, mẹ tìm thấy cái này.” Đinh Liên lấy ra một quyển sách từ trong ngăn kéo, đưa vào tay Khương Diệp: “Hơi mất công.”

Khương Diệp nhớ rõ quyển sách này, ông bà nội đi đến hiệu sách mua cho mình, họ chỉ biết cô thích đọc sách, nhưng không biết thích loại sách gì, hỏi ông chủ hiệu sách, mới chọn quyển: Sớm chiều hái hoa. Cô rất thích quyển sách này, còn dùng ảnh mình làm dấu trang, sau đó đã bị thất lạc trong những lúc Đinh Liên chuyển nhà, Khương Diệp nghĩ rằng sẽ không bao giờ tìm được, vậy mà không nghĩ đến Đinh Liên lại có thể tìm thấy nó.

“Cảm ơn.”

Khương Diệp lật sách ra nhìn, bên trong có mấy tấm ảnh, một cái là ảnh một mình cô, một cái là ảnh ông bà nội, còn một cái là ảnh cô và Đinh Liên, thật ra cô đã sớm trộm giữ một tấm ảnh của ba mình, sau đó bị Đinh Liên phát hiện lại dùng kéo cắt thành từng mảnh.

“Đi thôi.” Đinh Liên lại gọi quản gia đến, đưa túi quà cho ông, bảo đem đến đại sảnh.

Con cháu nhà họ Đỗ đông đủ, trước khi Đinh Liên gả vào cửa, Đỗ Vang đã cưới ba người vợ, người vợ thứ nhất không sinh được con, ông liền cưới người thứ hai, chỉ năm năm ngắn ngủn người vợ này đã sinh cho ông bốn đứa con, không biết có phải sinh sản nhiều quá mà gặp nạn, đã sớm qua đời, còn người vợ thứ ba là người trẻ tuổi xinh đẹp, không chịu nổi sự cô đơn, cặp kè với đàn ông bên ngoài, bị ông đánh một trận rất thảm.

Người vợ thứ tư, chính là Đinh Liên.

Nhắc đến cũng trùng hợp, Đỗ Vang cũng là đời chồng thứ tư của Đinh Liên.

Hôm nay không phải bữa cơm gia đình bình thường, mà là tiệc vui nhà họ Đỗ. — Nhà họ Đỗ lại có thêm một đứa cháu vừa mới sinh.

Cậu cả nhà họ Đỗ mới kết hôn ba năm trước, chậm chạp mãi không có con, Đỗ Vang gấp đến mức cho rằng con trai mình cùng con dâu đều mắc bệnh, cuối cùng năm nay cũng đã sinh con, còn chưa tròn một tháng, làm ông nội cũng nhịn không được tổ chức bữa tiệc gia đình, cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Bàn dài ngồi hơn hai mươi người, Đỗ Vang ngồi ở vị trí chủ trì, Đinh Liên ngồi xuống đầu bàn, Khương Diệp ngồi cạnh bà, đối diện là cậu hai nhà họ Đỗ, dáng vẻ anh ta vẫn chưa tỉnh rượu, nhìn chăm chú vào Khương Diệp.

Khương Diệp cũng không ngẩng đầu lên, quà đã tặng, cơm cũng đã ăn, giờ phút này cô chỉ muốn về nhà.

Một bữa cơm coi như cũng hài hòa, ngoài chuyện cô chỉ là người ngoài ra, mọi người nói chuyện phiếm vui vẻ, cô nhấp ngụm nước trái cây, đi vào toilet, lúc trở về chỗ phát hiện ra quyển sách trong túi mình đã biến mất.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, cậu hai nhà họ Đỗ không còn thấy đâu nữa.

Khương Diệp cũng không nói với Đinh Liên, tìm quản gia hỏi Đỗ Minh đi đâu, đi theo về hướng quản gia đã chỉ. Đỗ Minh đang đứng ở ven hồ, trong tay cầm quyển sách của cô, ba tấm ảnh chụp đang trôi nổi trên mặt nước.

Khương Diệp đi đến, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba tấm ảnh trên mặt hồ, không đi xuống nhặt.

“Aizzz, cô còn nhỏ? cũng xấu thật.”

Đỗ Minh cười, đúng thật anh ta đã uống quá nhiều rượu, sáng sớm đầu óc đã choáng váng, cơm nước xong đi ra ngoài hút điếu thuốc, lúc trở lại tự nhiên ngồi nhầm chỗ Khương Diệp, trong túi phồng lên, anh ta nghĩ có thể giấu gì đó, vừa mở ra đã thấy là một quyển sách, khiến anh ta bật cười. Vốn dĩ anh ta cầm sách định hỏi Khương Diệp, đã đến tuổi này còn đọc loại sách này, không ngờ tay run lên, liền thấy ảnh chụp bên trong.

Khương Diệp không nói lời nào.

Đỗ Minh ném sách xuống chân cô: “Chẳng có gì thú vị.”

Anh ta luôn cảm thấy, Khương Diệp vẫn là cô gái nhỏ dễ bắt nạt năm xưa.

Khương Diệp nhặt cuốn sách lên, vỗ vỗ tro bụi, quay đầu lại, đã thấy cậu cả nhà họ Đỗ, Đỗ Mạc đang đi đến, trên tay cầm một chiếc gậy trúc, vớt lên ba tấm ảnh trong hồ, vẩy cho hết nước rồi đặt lên một tảng đá.

“Chờ phơi khô, tôi tìm người phục hồi như cũ cho em.”

“Không cần.” Khương Diệp đưa tay lấy về ba tấm ảnh, tùy ý cho nước thấm ướt lòng bàn tay.

“Thật xin lỗi, tôi thay nó xin lỗi em.” Đỗ Mạc nói.

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Đừng làm bộ làm tịch, anh có thể ngăn anh ta lại, nhưng anh không làm.”

Mười ba tuổi năm ấy, Khương Diệp bị Đỗ Minh nhốt vào phòng, cũng là Đỗ Mạc mở cửa phòng thả người ra, cô rất bình tĩnh, bị nhốt trong phòng tối cũng không khóc, điểm này làm Đỗ Mạc rất kinh ngạc. Nhưng anh là anh cả, nên che chở em trai Đỗ Minh của mình, không nói cho mọi người biết Khương Diệp vô tội, cô mới là người bị bắt nạt.

Khương Diệp vẫn luôn nhớ rõ nụ cười của Đỗ Minh, cũng nhớ rõ ánh mắt của Đỗ Mạc.

Việc không liên quan đến mình, khoanh tay đứng nhìn.

Đúng vậy, bọn họ mới là người một nhà, mà cô, Khương Diệp có là gì đâu.

“Hai người là người nhà họ Đỗ.” Khương Diệp khẽ mỉm cười nói: “Tâm hồn đều thối nát rồi.”