Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 17




Tiếng la hét và cổ vũ như cơn thủy triều, làm cho thời gian như từng lát cắt hình ảnh quay ngược, trở lại sân khấu hoành tráng mang hơi thở của tuổi trẻ năm đó.

Trong vòng vây của âm thanh và ánh sáng, Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt theo phản xạ, mồ hôi ngưng tụ trước trán, khuôn mặt bạn bè dưới sân khấu một mảnh mờ ảo.

Kỳ thật cậu đã không nhớ rõ mình khi đó, mái tóc đen trên tấm áp phích ôn thuần nhu hòa hơn, hiện giờ ngược lại nhìn có vẻ hơi xa lạ.

Thường xuyên có những ngày tháng hạnh phúc, sẽ hiếm khi hoài niệm về quá khứ.

Tuy nhiên trong buổi tự làm mất mặt được cố ý sắp xếp ngày hôm nay, cậu cũng hiếm hoi sinh ra vài phần hoài niệm về tuổi trẻ.

Cùng với sự khẳng khái dung túng của nhóm bạn học cũ này.

Vui vẻ phóng khoáng tuyên bố tình trạng đã kết hôn xong, Trì Tuyết Diễm đứng giữa những bông hoa đầy trên mặt đất, buông giá đỡ micro ra, đang định bước xuống sân khấu, ánh mắt chợt dừng lại trong đám người phía dưới.

Cậu dường như nhìn thấy một bóng dáng lẽ ra không xuất hiện ở chỗ này.

Vì vậy, khán giả đang tiếp tục phấn khích nhận thấy sự thay đổi vi diệu trên nét mặt của người chơi đàn bass.

Lúc đầu có một chút ngạc nhiên trong nụ cười bất lực của cậu, rất nhanh chóng, đã được thay thế bằng một sự thản nhiên cố tình.

Sau đó, cậu rũ mắt xuống, cầm lại micro một lần nữa.

Bạn bè ngay lập tức im lặng, nghĩ rằng nhân vật chính của bữa tiệc độc thân tối nay vẫn còn điều gì đó muốn nói.

Có lẽ về mối tình vốn không mong đợi, có lẽ về tuổi trẻ đột nhiên dâng trào.

Nhưng Trì Tuyết Diễm chỉ chăm chú nhìn vào một nơi nào đó trong đám người, trên khuôn mặt tinh xảo dần dần hiện ra một nụ cười rất đẹp.

Cậu đứng trong ánh đèn spotlight chói mắt, đưa tay về phía một nơi mờ tối dưới sân khấu, nói thật to rõ: "Có phải anh đã quên mang hoa rồi không?"

Với câu hỏi bất thường này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.

Không biết từ khi nào, một vị khách lạ đã đi vào trong quán bar, lắng nghe âm nhạc đêm mùa hè cùng với bọn họ.

Trong quán bar yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn bóng dáng rạng rỡ trên sân khấu, quanh quẩn trong giọng nói dịu dàng là ý cười khiến người ta động lòng.

"Ừm, anh đã quên mang hoa hồng rồi."

Anh lại một lần nữa phối hợp đối đáp màn mở đầu chưa được diễn tập.

Ngay lập tức có người bừng tỉnh nhận ra danh tính của người lạ.

Đó là một nửa còn lại của người đánh đàn bass.

Anh ta trong trí tưởng tượng của bọn họ, người yêu của Trì Tuyết Diễm có thể có một dáng vẻ hoàn toàn khác.



Nhưng lại phù hợp một cách kỳ lạ.

Tô Dự - người đầu tiên nhận ra Hạ Kiều - sắp sửa nhảy dựng lên, không biết là hưng phấn đến mặt đỏ bừng, hay là bị men rượu hun đỏ, vươn cổ gào lên giữa đám người: "Hoa của chúng ta đâu?! Còn bó hoa nào nguyên vẹn hay không, cần hoa hồng đỏ ——"

"Đến đây đến đây! Có nè! Nhanh đưa qua đi!"

Cho nên người đàn ông đến trễ, rất nhanh đã thật sự có một bó hoa hồng được tài trợ một cách nhiệt tình.

Trong tiếng thét chói tai còn điên cuồng hơn lúc nãy, tối nay khán giả đặc biệt nhất tự giác cầm hoa lên sân khấu, đi về phía người đánh đàn bass ở ngay chỗ đèn spotlight chiếu xuống.

Tiếng hoan hô dậy sóng làm cho cảnh tượng này trở nên gần giống như một màn cầu hôn.

Giữa sân khấu chỉ còn lại hai bóng hình.

Trì Tuyết Diễm nhìn các thành viên ban nhạc đã kịp thời rút lui sang một bên, cũng không biết tại sao lại phát triển thành ra như vầy, đành phải chủ động giải thích: "Tôi nói đùa thôi."

Thật ra lúc nhìn thấy Hạ Kiều xuất hiện, cậu đã có một tích tắc mờ mịt bối rối.

Chuyện này không nằm trong kế hoạch.

Cậu vốn không có ý định để Hạ Kiều nhìn thấy mình lúc ở cùng với bạn bè, đứng trên sân khấu tuyên bố đã kết hôn.

Một bản thân mà mình chưa bao giờ lộ ra trước mặt Hạ Kiều.

Đó là điều nằm ngoài các quy tắc.

Vì vậy cậu dùng một trong những câu phô trương nhất, để che giấu chút thẹn thùng vi diệu trong lòng.

Hạ Kiều liền mỉm cười gật gật đầu: "Tôi biết."

Anh cũng đùa thôi.

Nhưng đã có một bó hoa hồng thực sự.

Trì Tuyết Diễm và anh đối mặt nhau một lát, nhìn thấy rõ ràng những cánh hoa tung bay đầy trời rơi trên vai anh.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng với những cánh hoa đỏ thắm, năm tháng đã qua cùng với hiện tại lấp lánh.

Khác với lời từ chối kềm chế năm đó, lần này, Trì Tuyết Diễm sau khi khựng lại vài giây, động tác tự nhiên đưa tay ôm lấy bó hoa.

Khoảnh khắc bó hoa rơi vào lòng, cậu khẽ cảm thán: "Hơi giống diễn tập đám cưới."

Cơn mưa hoa như giấc mơ, những khách mời nồng nhiệt nhất, bầu không khí tràn ngập tình yêu của nơi này.

Hạ Kiều đồng cảm sâu sắc: "Lãng mạn hơn buổi diễn tập một chút."

Nếu Thịnh Tiểu Nguyệt chứng kiến buổi tối như phim thần tượng hôm nay, thì nhất định sẽ đề xuất bố trí một sân khấu cùng kiểu này ở địa điểm tổ chức đám cưới.

Trì Tuyết Diễm nghe giọng điệu trầm ngâm của anh, lập tức đoán được ý nghĩ của anh, lập tức cũng cười rộ lên.

Cậu không hỏi, tại sao Hạ Kiều vốn đã hẹn gặp ngày mai lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Đêm khuya, vui chơi cuồng nhiệt với bạn bè, say rượu khó lường.

Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ chủ động tới đón người.

Dù sao cách đám cưới chỉ còn hơn một ngày, đây là công phu ngoài mặt cuối cùng.

Bởi vì sự xuất hiện của Hạ Kiều, buổi họp mặt đáng lẽ sắp kết thúc này, bỗng nhiên được truyền vào niềm vui mới.

Ví dụ như luật sư Tô vốn đã uống đến mơ mơ màng màng lập tức hồi quang phản chiếu, tinh thần phấn chấn túm lấy cặp đôi mới cưới không buông, nói năng lộn xộn cũng không quên bát quái.

"Tớ còn cho rằng cuối cùng cậu cũng bị tớ chơi cho một vố, kết quả rốt cuộc vẫn chưa chơi được cậu." Tầm mắt Tô Dự di chuyển qua lại giữa hai người, giọng điệu khá là không cam lòng, "Thế mà lại để cho cậu khoe khoang."

Trì Tuyết Diễm nhìn bộ dạng lắc lư cái đầu của luật sư Tô, liền cảm thấy hơi ngứa tay.

Cho nên cậu cũng không nói toạc ra sự xuất hiện Hạ Kiều chỉ là bất ngờ.

Dù sao bọn họ phối hợp quá ăn ý, nói là trùng hợp chỉ sợ cũng chẳng ai tin.



Đối mặt với những bạn bè lần đầu tiên gặp mặt của Trì Tuyết Diễm, Hạ Kiều trước sau như một thể hiện tính cách tốt đẹp, trả lời lần lượt từng câu hỏi mang đầy vẻ tò mò.

Trì Tuyết Diễm thậm chí còn cảm thấy, anh đang nghiêm túc cố gắng nhớ kỹ tên của mỗi một người tự giới thiệu.

So sánh với bữa tiệc ra mắt phối hợp cùng Hạ Kiều lần trước, thái độ của cậu chẳng nghiêm túc mấy.

Nhưng không sao, người say rượu là lớn nhất.

Sau cơn hào hứng bởi buổi biểu diễn náo nhiệt và sự xuất hiện đột ngột của Hạ Kiều, Trì Tuyết Diễm có tửu lượng rất tốt cũng ít nhiều trở nên hơi hơi say.

Cậu ngồi nép trên ghế sô pha quán bar, bên tay phải là bó hoa hồng diễm lệ được đám đông góp tặng, bên tay trái là người yêu mới cưới quần áo chỉnh tề, trong mắt là những vì sao nhàn nhạt lấp lánh.

Một người bạn xấu xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn đang cố gắng vạch trần cậu, làm như thật nói với Hạ Kiều: "Tôi nói với anh, hôm nay là chúng tôi cố ý sắp xếp sân khấu này, tiểu Trì khẳng định không nói với anh, đó là buổi dạ hội chào đón người mới vào năm hai..."

Trì Tuyết Diễm nhíu mày, tiện tay cầm một cái gối tựa lên ném qua, cười mắng: "Nhiều chuyện."

Người bạn hi hi ha ha chạy đi lấy rượu và đồ ăn vặt, Hạ Kiều tiếp nhận lời còn chưa nói hết của người nọ, nhướng mày: "Dạ hội chào đón người mới vào năm hai?"

Trì Tuyết Diễm bình tĩnh lắc lắc đầu: "Không có gì, cùng biểu diễn một tiết mục mà thôi."

Thật ra Hạ Kiều đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì trong lần biểu diễn kia, anh không vạch trần sự che dấu của Trì Tuyết Diễm, thay vào đó nhẹ nhàng chuyển một ly nước ấm đến trước mặt đối phương.

Trì Tuyết Diễm uống một ngụm, lại nhíu mày: "Đây là nước hay rượu? Tại sao nóng vậy?"

Hạ Kiều bèn nhặt lại chiếc gối tựa hồi nãy bị cậu ném đi, đặt lại vào trong ngực cậu: "Cậu uống say rồi."

Đáng tiếc trong quán bar không có canh giải rượu, cũng không có hạt dẻ rang đường.

Trì Tuyết Diễm im lặng ôm lấy gối tựa, một lát sau, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi anh: "Anh có thấy tấm áp phích không?"

Hạ Kiều nhanh chóng chọn một câu trả lời thông minh: "Áp phích nào?"

Trì Tuyết Diễm lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì."

Cậu vẫn tỏ ra như bình thường, thoải mái phóng khoáng thể hiện mọi cảm xúc của mình.

Hạ Kiều hơi buồn cười một chút.

Nhưng Trì Tuyết Diễm đang lặng lẽ ôm gối, ngồi bên cạnh anh, ánh sáng mờ ảo của quán bar vờn quanh trên gương mặt trắng nõn.

Bọn họ đang cực kỳ gần nhau.

Với khoảng cách có thể nghe thấy nhịp thở của nhau, Trì Tuyết Diễm chợt nhớ ra điều gì đó, ghé lại gần hỏi: "Anh có kẹo không?"

Thừa hưởng thói quen ăn ngọt của ba mình, cậu là một nha sĩ thích kẹo.

Tất nhiên, vì bản năng nghề nghiệp, cậu sẽ giám sát cả gia đình đánh răng đàng hoàng.

Hạ Kiều theo bản năng nhìn về phía quầy bar cách đó không xa, hình như có kẹo trong veo lấp lánh trong chiếc tô thủy tinh: "Tôi đi lấy."

Sau khi nhận được kẹo, chàng nha sĩ mệt mỏi suốt một ngày chìm trong hương vị ngọt ngào nồng đậm, vô tình ngủ thiếp đi một khoảng thời gian ngắn.

Lúc tỉnh lại, bên tai Trì Tuyết Diễm vẫn là ồn ào.

Hạ Kiều vẫn ngồi bên cạnh cậu.

Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc ẩn chứa sự kiên nhẫn tựa như vĩnh viễn không bao giờ dùng hết.

"Không phải bạn bè giới thiệu, cũng không phải gặp nhau tình cờ, chúng tôi là quen nhau do xem mắt."

Hạ Kiều đang tán gẫu với bạn bè của Trì Tuyết Diễm.

"Thật hay giả? Là dì Hàn sắp xếp xem mắt sao? Tôi cho rằng mỗi lần tiểu Trì đi đều là tùy tiện đối phó một chút chứ......"

Đây là lời nói đầy kinh ngạc, căn bản không giống luật sư Tô Dự ổn trọng đang say xỉn.

"Thật." Giọng nói của Hạ Kiều mang theo một tia hài hước bất đắc dĩ, "Em ấy quả thật có một chút ứng phó, nói cho đúng, thì không chỉ là một chút."

Chuyện này thật dễ tưởng tượng.



Mọi người gần như đồng loạt cười rộ lên.

"Cho nên sau buổi xem mắt rốt cuộc là ai chủ động!" Giọng nữ hoạt bát cố ý hạ giọng xuống một chút, "Nhân lúc tiểu Trì còn chưa tỉnh, anh lén nói cho chúng tôi biết, tôi nhất định sẽ giữ bí mật."

Đây là người bạn nữ trước kia vẫn luôn tò mò về đời sống tình cảm của cậu.

Nghe được câu hỏi này, Hạ Kiều làm như nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó xin lỗi nói: "Tôi cũng phải giữ bí mật."

Anh suy nghĩ một chút và nói thêm: "Nhưng hôm đó tôi đã không quên mang theo hoa."

Vào một đêm mùa hè đầy sóng gió, cả một chiếc xe chở đầy hoa.

Trong không khí nhất thời lan tràn tiếng la ó khiến người ta ê răng.

"Thôi rồi được rồi, chúng tôi biết đáp án rồi!"

"Đôi tình nhân xấu xa đáng ghét, xong rồi tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương..."

"Cậu có ngốc hay không, không phải là tình nhân, người ta đã đăng ký rồi được chưa!"

Cũng có người đặc biệt trịnh trọng nói: "Tân hôn hạnh phúc, xin chúc mừng."

...... Đây hình như người bạn đã thổ lộ với cậu rất lâu trước đây.

Hạ Kiều hoàn toàn không biết gì, nho nhã lễ độ nói cảm ơn.

Hàng lông mi dài mảnh lặng lẽ rung rung trong bóng tối, Trì Tuyết Diễm quyết định ngừng giả bộ ngủ.

Cậu không nhớ ra được cậu đã từ chối người bạn đó như thế nào.

Cậu đoán khả năng cao nhất, chắc là một câu đơn giản và thô lỗ: Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện yêu đương.

Ánh đèn mờ tối lẩn quẩn trên khuôn mặt, cùng lúc Trì Tuyết Diễm mở mắt ra, giọng nói dịu dàng của người bên cạnh cũng chảy vào bên tai.

"Muộn rồi, muốn về nhà không?"

Vì vậy cậu nghe lời buông chiếc gối tựa ra: "Được."

Hiện giờ, Trì Tuyết Diễm gần như đã chuẩn bị tốt tâm lý để nuốt lời.

Dưới tác dụng của rượu mạnh, có một tích tắc cậu quên mất quan hệ thật sự của nhau, như thể bọn họ thật sự là bạn đời đang yêu nhau nồng nhiệt.

Bạn đời lẽ ra nên hiểu biết nhau.

Hiểu biết tất cả mọi thứ về nhau.