Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 8




Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương thư tình viết cho ai, Trạm Vi Dương không chịu nói, anh tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, chỉ cười nhìn Trạm Vi Dương nói: " Là lần đầu yêu đương sao?"

Trạm Vi Dương trả lời anh: "Không phải yêu đương."

"Hả?" Bùi Khánh có vẻ hơi khó hiểu.

Trạm Vi Dương ảo não, cuối cùng vẫn nói: "Em nhờ người đưa thư tình giao cho hắn, hắn trực tiếp ném."

Bùi Khánh nhớ tới cái phong thư hồng nhạt bị Trạm Vi Dương thiêu hủy kia, anh duỗi tay đem màn hình laptop kéo xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Là cô gái vóc dáng cao cao, lớn lên rất đẹp, thành tích rất tốt kia sao?"

Trạm Vi Dương do dự một chút, không phủ nhận, gật đầu.

Bùi Khánh hỏi: "Cô ấy ném nó trước mặt em? Như vậy không phải mất lịch sự sao?"

Trạm Vi Dương nói: "Không có, em nhờ người giúp em đưa cho hắn, hắn không biết là em viết."

Bùi Khánh gật đầu, nói: "Là như vậy à."

Trạm Vi Dương xoay người đối mặt Bùi Khánh, hỏi anh: "Khánh ca, anh nói em nên làm cái gì?"

Bùi Khánh khoanh tay trước ngực, "Cô ấy không nhận thư tình, vậy gặp mặt nói đi."

Trạm Vi Dương cau mày, "Nếu hắn không nhận lời thì sao bây giờ?"

Bùi Khánh kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ cô ấy từ chối trước mặt em, em cũng không muốn từ bỏ?"

Trạm Vi Dương rối rắm lâm vào trầm tư.

Giọng nói trong đầu lúc này đột ngột vang lên: "Trạng thái yêu đương tăng âm, trừ 2 điểm."

Trạm Vi Dương sửng sốt, bắt lấy cánh tay Bùi Khánh, nói: "Em sẽ không bỏ cuộc!"

Bùi Khánh cúi đầu xem cái tay của cậu đang nắm chặt tay mình.

Trạm Vi Dương giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu cảm thấy Bùi Khánh là người thông minh, am hiểu cách ở chung cùng người khác, cậu tin tưởng Bùi Khánh có thể cho cậu kiến nghị tốt, liền hỏi: "Anh có thể dạy em phải làm thế nào không?"

Bùi Khánh vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ôn hòa nói: "Đừng lo lắng."

Thật ra anh muốn bảo Trạm Vi Dương buông tay, nhưng mà Trạm Vi Dương lại gắt gao nắm lấy anh không chịu thả. Anh chỉ có thể tiếp tục nói: "Dương Dương em có biết bây giờ em đang học năm hai trung học, là thời điểm mấu chốt để học không?"

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh lại nói: "Cho nên anh rất không tán thành việc em hiện tại yêu đương."

Trạm Vi Dương hiểu ý của Bùi Khánh, cậu cảm thấy mình có khổ lại không thể nói, cũng không phải cậu muốn yêu đương, cậu ngơ ngẩn thì thầm: "Em phải làm sao bây giờ?"

"Không nghĩ tới cô ấy, có lẽ qua một hai tuần sẽ ổn."

Qua một hai tuần, Trạm Vi Dương bắt đầu ở trong lòng tính nhẩm một ngày hai điểm, hai tuần phải trừ bao nhiêu điểm...

Sau đó cậu nói: "Không được."

Bùi Khánh trầm mặc nhìn cậu, một lát sau đứng lên, duỗi tay lấy đi laptop trên bàn, "Anh cảm thấy trạng thái của em không tốt, em nghĩ kỹ lại, bây giờ làm như vậy có đúng hay không." Nói xong, anh đẩy ghế dựa đi ra bên ngoài.

Trạm Vi Dương nhìn bóng lưng anh gọi: "Khánh ca."

Bùi Khánh không để ý đến cậu.

Trạm Vi Dương thấy Bùi Khánh rời khỏi phòng, cậu đứng lên đuổi theo tới cửa, chỉ dám thò nửa người ra nhìn Bùi Khánh về mình phòng, lại nhỏ giọng gọi: "Khánh ca?"

Bùi Khánh vẫn không trả lời, mở cửa phòng mình đi vào, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.

Mãi cho đến nằm ở trên giường, Trạm Vi Dương trong lòng vẫn lộn xộn, cậu nghe thấy giọng nữ kia vang lên, báo lại điểm số hằng ngày của mình: "Điểm của người dùng hôm nay: 46 điểm."

Cậu tức khắc càng nản lòng.

Kết quả là Trạm Vi Dương mất ngủ, bị trừ điểm chỉ là vị trí thứ hai, chủ yếu là vì Bùi Khánh không cao hứng. Cậu cảm thấy mình nên đi xin lỗi Bùi Khánh.

Nghĩ đến đêm khuya, Trạm Vi Dương rốt cuộc hạ quyết tâm, cậu từ trên giường bò dậy, mặc áo ngủ đi dép lê, nhẹ nhàng mở cửa đi về phía phòng của Bùi Khánh.

Bùi Khánh đóng cửa phòng lại nhưng là không khóa trái từ bên trong.

Trạm Vi Dương nhẹ tay vặn then cửa, trước nhìn thoáng qua thăm dò.

Trong phòng không có ánh đèn, Bùi Khánh đã ngủ, có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ. Ánh sáng của đèn đường từ cửa sổ xuyên qua bức màn chiếu vào, chiếu ra toàn bộ hình dáng căn phòng, bao gồm người nằm ở trên giường cũng mơ hồ có thể thấy được.

Trạm Vi Dương lén lút đi đến mép giường cong lưng, nỗ lực dưới ánh sáng tối tăm muốn thấy rõ mặt Bùi Khánh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, không có cách nào thấy rõ anh có phải nhắm mắt lại hay không.

Cậu nghĩ mình không nên quấy rầy Bùi Khánh ngủ, hoặc là nên rời đi thì tốt hơn.

Trạm Vi Dương đang định đứng thẳng thân thể đột nhiên mất đi cân bằng ngã về phía trước, cậu vội vàng duỗi tay chống đỡ chính mình, cái tay kia vừa lúc đè trên ngực Bùi Khánh.

Bùi Khánh lập tức mở to mắt, trong bóng đêm ánh mắt sáng rực, rồi nắm lấy cổ tay Trạm Vi Dương.

Anh nắm quá dùng sức, Trạm Vi Dương đau đến kêu nhẹ một tiếng.

Bùi Khánh lúc này mới ý thức được người trước mặt là Trạm Vi Dương, anh buông tay ra, gọi: "Dương Dương?"

Trạm Vi Dương vội vàng thu tay lại, dùng tay trái xoa xoa cổ tay phải của mình.

Bùi Khánh ngồi dậy, giơ tay bật đèn bàn, chau mày, hỏi: "Đã muộn thế này em đang làm cái gì?"

Trạm Vi Dương một bên xoa cổ tay mình, một bên nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh chưa từng thử qua ngủ đến nửa đêm bị người ta dùng tay ở ngực ấn tỉnh, anh ngồi ở đầu giường, tận lực làm ngữ khí của mình nghe tới ôn hòa một chút, hỏi: "Làm sao vậy, Dương Dương?"

Trạm Vi Dương nói: "Thực xin lỗi."

Bùi Khánh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, như thể tự hỏi trong chốc lát, mới nói: "Em không có lỗi với anh."

Trạm Vi Dương nói: "Nhưng anh không vui."

Bùi Khánh nhìn cậu: "Em không phải cũng thường chọc Trạm Vi Quang không vui sao?" Anh cũng chưa từng thấy Trạm Vi Dương khẩn trương xin lỗi Trạm Vi Quang.

Trạm Vi Dương nói: "Trạm Vi Quang mỗi ngày đều ở không vui, em lần đầu tiên thấy anh không vui."

Bùi Khánh hơi trầm mặc một lát, mới nói: "Anh không phải không vui."

Trạm Vi Dương nói: "Anh có, vừa rồi em gọi anh, anh cũng không để ý tới em."

Bùi Khánh rất buồn ngủ, anh cố nén không ngáp, nói với Trạm Vi Dương: "Không phải anh không vui, anh chỉ là quan tâm em, sợ em để tâm vào chuyện vụn vặt."

Trạm Vi Dương nghe xong, một lúc sau mới hỏi: "Cái gì rúc vào sừng trâu?"

Bùi Khánh ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Anh sợ nếu cô gái kia từ chối, em một hai phải miễn cưỡng."

Trạm Vi Dương nói: "Em cũng không có cách nào."

Bùi Khánh không biết nên nói cái gì, anh muốn khuyên Trạm Vi Dương trở về ngủ, thời gian thật sự đã quá muộn, anh thật sự nhịn không được muốn nhắm mắt.

Trạm Vi Dương lúc này trực tiếp ngồi xuống mép giường anh, giống như hamster nhỏ hai tay chống ở mép giường, ngửa đầu nhìn anh, bộ dáng muốn nói chuyện dài: "Khánh ca, em có việc muốn nói với anh."

Bùi Khánh nhắm mắt lại, anh muốn nằm xuống, nhưng anh lại không có cách làm Trạm Vi Dương vẫn luôn ngồi xổm mép giường của mình rời đi, chỉ có thể nói: "Em muốn tâm sự cùng anh sao?"

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh nói: "Hay là em đem gối đầu và chăn lấy lại đây đi, chúng ta nằm xuống nói chuyện?"

Trạm Vi Dương nhẹ nhàng "A" một tiếng, cảm thấy kiến nghị Bùi Khánh rất tốt, cậu vội vàng nói: "Được ạ." Lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài.

Bùi Khánh đổ người xuống, lấy tay che mắt. Một lúc sau, Trạm Vi Dương cầm chăn và gối đầu tiến vào, anh đứng dậy giúp cậu đem gối đầu đặt cẩn thận, mới nằm xuống duỗi tay tắt đèn bàn, trong bóng đêm nhắm mắt lại, thanh âm mơ hồ không rõ nói: "Em nói đi."

Trạm Vi Dương nói: "Nhưng mà em không thể nói với anh."

Bùi Khánh không nói gì.

Trạm Vi Dương đợi một hồi, vươn tay nhẹ nhàng đẩy Bùi Khánh: "Khánh ca, anh ngủ rồi à?"

Bùi Khánh nói: " Anh không có."

Trạm Vi Dương tiếp tục nói: "Anh đừng không vui, em sẽ học tập thật tốt."

Bùi Khánh nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc: "Ừm --"

Trạm Vi Dương nói: "Chờ em theo đuổi được hắn thì tốt rồi, sau đó em sẽ chuyên tâm học tập chuẩn bị thi đại học."

Bùi Khánh nói: "Ừm..."

Trạm Vi Dương nói: "Khánh ca, anh thật sự rất tốt."

Bùi Khánh không có đáp lại.

Trạm Vi Dương nghiêng người đối mặt với Bùi Khánh, tâm tình đã nhẹ nhàng không ít, cậu nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."