Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 7




Bữa tối Trạm Vi Dương thoạt nhìn không muốn ăn uống gì, bà nội lo lắng, hỏi cậu: "Dương Dương có phải không thoải mái không?"

"Không phải," Trạm Vi Dương lắc đầu, cúi đầu ăn hai miếng cơm, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng uể oải, ỉu xìu.

Ăn xong bữa tối, Trạm Vi Dương đi ra ngoài nhà, đào một cái hố nhỏ ở bồn hoa chôn thư tình đã bị đốt thành tro tàn ở bên trong. Sau đó cầm xẻng nhỏ đi rửa bên hồ bơi, rửa sạch rồi để ở nơi có thể tiếp xúc với một chút ánh nắng ở bên cạnh hồ bơi rồi mới xoay người trở về phòng.

Bùi Khánh đã không ở phòng khách tầng một nữa.

Bà nội ngồi ở trên sô pha đang xem TV, trong phòng bếp có tiếng nước, là dì La rửa chén sau khi ăn xong.

Trạm Vi Dương một thân đầy mồ hôi, cậu đi đến trước tủ lạnh lớn trong phòng ăn, ở ngăn đá tủ lạnh lấy ra một cây kem, vừa định xé giấy gói lại do dự, lại cầm thêm một cái, tay xách theo gói giấy, mang hai cây kem cùng lên tầng hai.

Phòng ngủ của Bùi Khánh ở cách vách Trạm Vi Dương, ban đầu nó là một căn phòng trống ở trong nhà.

Trạm Vi Dương đi đến trước cửa phòng Bùi Khánh, thấy cửa phòng khép hờ để lại một khe hở, cậu gõ cửa nhưng không nghe được bên trong có tiếng động, liền duỗi tay đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.

Đèn và điều hòa trong phòng vẫn đang mở, nhưng không có ai.

Trạm Vi Dương quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm, thấy phòng cửa phòng tắm đóng chặt, nghe kỹ mới có thể nghe được một chút động tĩnh, nghĩ thầm Bùi Khánh hẳn là đang tắm rửa, vì thế cậu tính toán đi về phòng mình trước.

Đi được hai bước, Trạm Vi Dương nhấc que kem đang cầm lên xem một lượt, sau đó xoay người quay lại phòng Bùi Khánh, cậu đẩy cửa phòng ra đi vào, đặt kem ở trên tủ đầu giường.

Bởi vì vốn là phòng dành cho khách nên gian phòng này không có tủ, chỉ có một chiếc giường đôi, hai chiếc tủ đầu giường đã được kê sẵn vào tường và một cái tủ quần áo.

Nhưng mà có một cửa sổ lồi trong phòng, trên cửa sổ đặt mấy quyển sách, còn có một cái bàn nhỏ có thể đặt ở trên giường, phía trên để một cái notebook.

Phòng này và phòng của Trạm Vi Dương là cùng một hướng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ dưới lầu, vừa lúc đang bị nắng chiều rọi, lúc này cửa sổ còn có ánh mặt trời chiếu vào.

Trạm Vi Dương sau khi đặt kem xuống, dùng ngón tay cách vỏ giấy chọc chọc, cảm thấy kem có hơi mềm, vội vàng đem cây kem của mình mở ra, nâng cây kem lên, ngẩng đầu cắn một miếng ở góc dưới.

Chờ cậu cúi đầu xuống, đã thấy Bùi Khánh đứng ở cửa phòng.

Trạm Vi Dương đột nhiên có chút khẩn trương, cậu chỉ vào cây kem trên đầu giường, nói: "Khánh ca, ăn kem đi."

Bùi Khánh cũng không đặc biệt ngạc nhiên bởi vì thấy Trạm Vi Dương, anh mới vừa tắm xong, thân trên để trần phía dưới mặc một cái quần đùi. Nghe thấy Trạm Vi Dương nói, anh cười một tiếng: "Cảm ơn", sau đó liền đóng cửa bước vào.

Trạm Vi Dương đang phân vân không biết có nên đi ra ngoài không, kem trên tay lại nhỏ xuống, cậu vội vàng dùng miệng ngậm lấy.

Mà Bùi Khánh cũng đã mở tủ quần áo ra, đưa lưng về phía cậu, bắt đầu mặc quần áo.

Trạm Vi Dương một bên cầm kem một bên nhìn trộm Bùi Khánh.

Bùi Khánh dáng người rất tốt, đường cong cơ bắp cánh tay đến bả vai, đúng là chuyển đổi hoàn hảo từ thiếu niên đến thanh niên. Eo thoạt nhìn hẹp gầy nhưng rắn chắc hữu lực, phần eo ở giữa trũng xuống, từ eo đến mông có độ cung xinh đẹp. Anh còn có một đôi chân thon dài thẳng tắp, thân hình đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Trong lúc Bùi Khánh mặc quần áo, Trạm Vi Dương lo lắng kem bị chảy, chủ động giúp anh mở giấy gói ra, chờ anh mặc quần áo xong liền đưa tới trước mặt hắn.

Bùi Khánh cúi đầu, ngậm lấy kem trước, sau đó mới đưa tay nhận lấy, anh hút lấy phần nước chảy bên trên, nói: "Cảm ơn."

Trạm Vi Dương nói: "Em đi về trước."

Bùi Khánh nói: "Ngồi xuống một lát đi."

Trạm Vi Dương không nghe ra là Bùi Khánh thuận miệng một câu khách khí, cậu sửng sốt một chút rồi đi về phía bên cạnh cửa sổ, khoanh chân dựa cửa sổ ngồi xuống.

Bùi Khánh cũng ngồi xuống mép giường cùng ăn kem với Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương trầm mặc.

Bùi Khánh đành phải hỏi: "Hôm nay bài tập có nhiều không?"

Trạm Vi Dương lắc đầu, bài tập buổi chiều hôm nay cũng đã nộp, buổi tối giáo viên yêu cầu cậu xem trước nội dung của chương trình học ngày mai, cậu còn mang theo một quyển sách bài tập trở về, tập tài liệu này không phải nộp, nhưng mỗi tuần giáo viên sẽ kiểm tra ngẫu nhiên, cậu dành chút thời gian để hoàn thành các câu hỏi trong tuần.

Bùi Khánh nói: "Vậy em có muốn đi tắm trước không? Tắm rửa xong anh sẽ đi bồi em đọc sách."

Trạm Vi Dương gật đầu: "Được ạ."

Bùi Khánh rất nhanh đem cây kem kia ăn hết, Trạm Vi Dương theo thói quen đem mặt ngoài cây kem liếm đến bằng phẳng.

Cậu thấy Bùi Khánh ăn xong rồi, vội vàng đưa tay ra cho Bùi Khánh.

Bùi Khánh rũ mắt nhìn, lòng bàn tay Trạm Vi Dương trắng nõn sạch sẽ, làn da non mịn, thực ra anh không rõ Trạm Vi Dương có ý gì, nhưng anh theo bản năng đưa que gỗ nhỏ trong tay vào tay Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương thuận lý thành chương mà tiếp nhận lấy, giúp anh ném vào thùng rác ở góc phòng, cuối cùng đem miếng kem cuối cùng trên que gỗ nhỏ cắm một ngụm vào trong miệng, vừa ra ngoài vừa mơ hồ nói: "Em đi tắm rửa."

Bùi Khánh đáp: "Được, mau đi đi."

Trạm Vi Dương hai tay dính nhớp, cậu đi rửa sạch tay trước rồi mới trở lại phòng tìm quần áo để thay, sau đó đi vào phòng tắm.

Trong phòng vệ sinh còn có Bùi Khánh vừa rồi tắm rửa lưu lại nồng đậm hơi nước.

Phòng tắm tầng hai không có bồn tắm chỉ có vòi sen, vách kính của phòng tắm vòi sen dính đầy bọt nước. Trạm Vi Dương đem quần áo ở bên ngoài cởi toàn bộ mới đi chân trần vào phòng tắm, đóng cửa kính lại, trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi hương sữa tắm, cùng hương vị vừa rồi trên người Bùi Khánh giống nhau như đúc.

Cậu mở vòi hoa sen lên, cả người dán ở góc phòng tắm, chờ đến khi nước không lạnh nữa mới đứng dưới cột nước, nhắm mắt lại vừa tắm rửa vừa nghĩ mặc dù Bùi Khánh không thật sự là anh họ của cậu, nhưng mà đối với cậu thật sự rất tốt, so với Trạm Vi Quang còn còn tốt hơn.

Khó trách bọn họ đều thích Bùi Khánh, cậu cũng thích Bùi Khánh.

Tắm rửa xong, Trạm Vi Dương mặc quần lót, mở cửa phòng tắm nhìn xung quanh không thấy ai mới chạy một mạch về phòng thay quần áo.

Mặc xong quần áo rồi, cậu ngồi xuống trước bàn học, nghiêng đầu thấy chiếc ghế tối hôm qua Bùi Khánh đẩy tới vẫn còn đặt ở bên cạnh, nhưng Bùi Khánh vẫn chưa qua đây. Cậu lấy ra, đặt trên mặt bàn, bút cũng cầm ở trong tay, vẫn là không chờ được Bùi Khánh đến.

Trạm Vi Dương đứng dậy, đi đến phòng Bùi Khánh, gõ cửa, gọi: "Khánh ca?"

Bùi Khánh nói: "Mời vào."

Trạm Vi Dương đẩy cửa thò đầu vào, thấy Bùi Khánh ngồi ở mép giường, bàn nhỏ đặt ở trên giường đang xem máy tính, cậu nói: "Khánh ca, em tắm xong rồi."

Bùi Khánh ngước mắt lên nhìn cậu, rồi thu hồi tầm mắt đồng thời hỏi một câu: "Tắm rửa sạch sẽ rồi?"

Trạm Vi Dương ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Tắm sạch rồi."

Bùi Khánh đang xem một cuốn văn học tiếng Anh, đúng lúc tập trung lực chú ý, anh lơ đãng hỏi: "Thật không?"

Trạm Vi Dương do dự một lúc, đẩy cửa ra tiến vào, đi đến bên giường của Bùi Khánh, nói: "Thật mà."

Bùi Khánh thuận miệng đáp: "Được."

Trạm Vi Dương đứng ở bên cạnh đợi anh.

Cậu chờ đến khi Bùi Khánh đọc xong toàn bộ bài báo, giơ tay lên đóng màn hình laptop, mới ngẩng đầu nói với Trạm Vi Dương: "Đi thôi, anh cùng em học bài."

Tối nay, Bùi Khánh trực tiếp mang laptop của mình sang phòng Trạm Vi Dương, ngồi bên cạnh cậu ấy trước bàn học, trước tiên để Trạm Vi Dương tự mình đọc sách, sau đó có cái gì không hiểu có thể hỏi anh.

Trạm Vi Dương trước tiên đọc nội dung mà giáo viên sẽ kiểm tra vào ngày mai một lần, sau đó lại lấy sách bài tập ra làm bài. Bùi Khánh ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện với cậu, làm xong hai câu hỏi liền bắt đầu thất thần, quay đầu nhìn trộm màn hình máy tính của Bùi Khánh.

Bài báo trên toàn bằng tiếng Anh, từ đơn cậu nhận ra còn hạn chế.

Bùi Khánh đọc xong tất cả những thứ anh muốn xem tối nay, mới phân ra tâm cùng Trạm Vi Dương nói chuyện, anh hỏi: "Giáo viên của em giao bài tập thư tình vẫn chưa viết xong, hôm nay chúng ta tiếp tục viết?"

Trạm Vi Dương đột nhiên dựng thẳng lưng.

Bùi Khánh ngữ khí nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Bài tập tốt hơn là vẫn không cần trì hoãn, đặc biệt là khi viết văn, giữa chừng không thể tạm dừng quá lâu, nếu không suy nghĩ sẽ đoạn, hiện tại tiếp tục viết."

Trạm Vi Dương siết chặt bút, cậu nhấp môi, nói: "Em viết xong rồi."

"Thật không?" Bùi Khánh nói, "Để anh xem."

Trạm Vi Dương nói: "Đã giao cho giáo viên rồi."

Bùi Khánh ngữ khí vẫn bình tĩnh, "Vậy được, giáo viên sửa lại rồi đưa cho anh xem, ngày mai có thể lấy được không?"

Trạm Vi Dương có chút hoảng sợ nhìn anh.

Bùi Khánh tựa lưng vào ghế ngồi, một tay tùy ý đặt ở mặt bàn, hắn cười hỏi Trạm Vi Dương: "Làm sao vậy, Dương Dương?"

Trạm Vi Dương không nói chuyện.

Bùi Khánh nói: "Đừng sợ. Anh đáp ứng với cậu sẽ theo dõi việc tự học của em, giúp em làm bài tập về nhà. Anh chỉ muốn làm tốt nhất có thể, bằng không sẽ thấy có lỗi với lời dặn dò của cậu. Bài văn viết được hay không đều không quan trọng, mấu chốt là chúng ta phải biết cải thiện như thế nào, em nói có đúng không?"

Trạm Vi Dương trong lòng rối rắm đến lợi hại.

Bùi Khánh nâng tay lên, ôn nhu mà sờ đầu của cậu, nói: "Viết không tốt ca ca cũng sẽ không trách cứ em."

Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy cực kỳ áy náy, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đó không phải là bài tập."

Bùi Khánh cúi người lại ngần: "Em nói gì?"

Trạm Vi Dương nói: "Thư tình không phải bài tập giáo viên giao, là em muốn viết cho người khác."

Bùi Khánh vẻ mặt bừng tỉnh, "Ồ, viết cho ai?"

Trạm Vi Dương lắc đầu, im lặng.