Đời Này Không Đổi

Chương 28






Câu nói của mẹ anh thành công đạp đổ xuống sự kiêu ngạo của tôi vào lúc này, đồng tử trong nháy mắt co rút, ngón tay đặt nơi vạt áo cũng siết chặt. Bà ta nói như thế là ý gì? Không lẽ bà ta thật sự nhìn ra người kia là Vỹ, cho nên mới phủ đầu cảnh cáo tôi. Nếu thật sự như vậy, tôi phải làm sao đây? Chối bỏ, hay thừa nhận, hay là… coi như không hề nghe thấy. Không được, cách nào cũng không ổn, nhất là khi mối quan hệ của tôi với anh đang chưa được vững chãi. Sự thật anh không phải là con của bố, anh muốn tự mình nói ra nên tôi tôn trọng anh, tôi không thể vì một phút bốc đồng hay tức tối này mà làm mọi thứ rùm beng lên được. Thêm nữa thời gian này anh cũng đang rất bận, công việc bên L&A dồn dập như thế, tôi không muốn anh phải phân tâm vào cái việc này.

Nghĩ đến điều ấy, tôi hít vào một hơi thật sâu, lấy lại trạng thái bình thường, gật đầu đồng ý đáp trả bà ta.

– Bà nói đúng. Anh ta là anh trai của tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ điều ấy.

– Con ghi nhớ là tốt. Nhưng bên cạnh việc ghi nhớ, con đừng để bản thân mình làm chuyện gì hoang đường.

Bà ta vẫn không hề buông xuống cuộc nói chuyện, tay rút lấy tấm ảnh của tôi cầm lên nhìn thật lâu, đồng tử càng lúc càng lạnh. Lúc đó, tôi còn cứ tưởng là bà ta sẽ vạch trần tôi, hoặc là chạy đi kể với bố tôi, để ông tặng cho tôi mấy cái bạt tai giống như trước chẳng hạn. Nhưng mà mọi thứ đều không phải như thế. Bà ta trả lại tôi tấm ảnh, nhẹ nhàng nói.

– Nếu đã thích ai rồi, thì đưa họ về nhà ra mắt bố với dì. Chúng ta thật sự muốn coi tìm được bến đỗ hạnh phúc.

– Được.

Tôi không phản bác, nhặt lại tấm ảnh cất vào ví, sau đấy quay người đi vào nhà tắm tắm qua một lượt. Trở ra đồng hồ đã chỉ 7 giờ hơn, tôi vừa đi vừa lau tóc nên không chú ý, tới khi trán đụng phải lồng ngực to lớn, bản thân mới giật mình ngẩng đầu lên. Người đó là Vỹ. Anh dường như mới trở về, trên người vẫn là bộ tây trang sang trọng, mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất nơi cánh mũi không hề hắc mà ngược lại còn rất thơm, càng ngửi càng muốn trầm luân sâu hơn nữa. Gương mặt lạnh lùng cũng kéo lên một nụ cười nhẹ để lộ hai bên núm đồng tiền cực sâu, anh đưa tay giúp tôi lau tóc, vừa lau vừa nhẹ nhàng nói.

– Em mới đổi dầu gội à.

Mặc dù đang ở nhà, hành động thân mật này bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, nhưng tôi vẫn không thể cưỡng lại được sự mê hoặc của Vỹ, vì thế bản thân cứ để mặc anh giúp mình, hỏi.

– Có thích không?

– Rất thơm.

– Vậy em sẽ mua để ở bên nhà 1 chai. Anh cũng có thể dùng.

– Được.

Lau xong, Vỹ còn định lấy máy sấy ra giúp tôi. Thật lòng từ lúc ở bên nhau, tôi luôn muốn được đón nhận sự yêu chiều của anh, có điều những thứ ấy sẽ thoải mái hơn nếu chúng tôi ở bên cạnh nhau. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể ngậm ngùi từ chối, bảo với anh.

– Anh về từ bao giờ thế? Sao tự dưng về đây?

– Vừa mới xong. Sao thế? Không thích à?

– Không phải. Em không thấy anh gọi điện cho em.

– Vì biết em ở đây, nên không gọi nữa.

Vỹ nói xong, anh cũng cúi xuống dán môi mình lên môi tôi, dây dưa qua lại. Ban đầu chỉ là mơn chớn, nhưng về sau anh dùng lực, từng chút từng chút khuấy đảo khoang miệng tôi, như muốn rút cạn hơi thở tôi, khiến cho tôi không ngồi vững nổi chỉ còn cách đưa tay túm lấy áo anh để giữ thăng bằng. Phải cho đến khi 2 phút trôi đi, người đàn ông ấy mới luyến tiếc rời môi mình khỏi môi của tôi, gục đầu xuống hõm cổ tôi, hơi thở dồn dập nóng hực. Anh đang kiềm chế.

– Tối nay đừng ở đây.

– Em biết rồi.

– Ngoan. Tôi về phòng trước.

– Anh đi đi.

Tôi cũng không giữ lại Vỹ, nhìn anh đi ra ngoài cũng đứng dậy sấy tóc cho khô rồi mở cửa đi xuống nhà. Quả nhiên là con trai về, sắc mặt của bố tôi trở nên tốt hẳn, thậm chí còn sẵn sàng sắn tay đi vào bếp cùng với mẹ của anh nấu nướng. Một lát ông lại hỏi có phải anh thích ăn món này không, rồi món kia không, cái sự quan tâm giống hệt như đối với tôi những năm trước đó. Trong kí ức của 1 đứa trẻ mấy tuổi, tôi không nhớ được gì nhiều, nhưng mà tôi không nhầm, thì mẹ tôi với ông cũng từng ôm nhau hạnh phúc như thế này, coi tôi là tất cả. Chỉ là không ngờ được rằng, đằng sau những hạnh phúc bóng bẩy ấy, là những chuyến đi sang Mỹ thăm tình nhân dưới danh nghĩa là đi công tác. Vậy mà mẹ con tôi lại tưởng ông bận rộn thật, nên dù nhớ đến mấy cũng không dám lấy điện thoại gọi cho. Nghĩ lại bây giờ mới thấy, những chuyện đó thật là đau lòng.

Bước vào phòng bếp, nhìn thấy bố tôi đang định bỏ hạt tiêu vào món bò sốt vang, tôi buột miệng nói.

– Anh trai không thích ăn hạt tiêu.

Khi nói xong câu ấy, tôi mới cảm thấy mình đúng là dại dột, muốn rút lại lời cũng không được. Thế rồi quả nhiên bố tôi với mẹ anh đồng loạt quay đầu sang nhìn, bà ta thì mím môi im lặng, còn bố tôi thì ngẩn người, hỏi tôi.

– Sao con biết anh con không thích ăn hạt tiêu?

– Mấy lần ngồi ăn cơm cùng với nhau, bố không để ý sao?

– Vậy à.. Đúng là bố lẩm cẩm thật. Vậy không cho nữa.

Bố tôi gật gù, cũng không tỏ ra thắc mắc quá nhiều trước những vấn đề này của tôi, tiếp tục đun nấu, chút chút lại cười nói với người đàn bà kia làm cho tôi thật sự chướng mắt.

Đến bữa, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm. Vỹ ngồi bên cạnh tôi, rất tự nhiên gắp cho tôi miếng bò kho ngon nhất, không nói nhiều nhưng nhìn từng cử chỉ hành động cũng biết anh đối với tôi không hề chán ghét. Một màn ấy lọt vào mắt của bố tôi làm ông vô cùng hài lòng, gật đầu không ngớt. Thậm chí ông còn vui đến nỗi cùng cả nhà nâng rượu uống, sau đó nói.

– Bố chờ cái ngày nhà mình nhà mình cùng nhau đoàn tụ như thế này lâu lắm rồi. An, anh Vỹ con bao bọc con như thế, sau này con nhất định không được có thái độ giống như lần trước với anh con, nhớ chưa?

– Con biết rồi.

– Ừ. Vụ việc trên mạng rùm beng mấy ngày nay, để bố với anh con giải quyết. Con thu xếp nghỉ việc ở đài truyền hình, sau đó trở về Hoàng Long làm đi. Có gì không hiểu thì bảo anh con chỉ cho. Đừng rong chơi nữa.

– Con đã xử lý hết. Bố yên tâm.

– Ừ. Cái gì nên mạnh tay thì cứ mạnh tay, không cần thiết phải nhân nhượng.

– Vâng.

– Con cũng nên nghĩ đến việc họp báo công bố với mọi người về thân phận của con.

– Con sẽ suy nghĩ sau.

Về việc này Vỹ cũng đã nói với tôi rồi, nhưng lúc đó tôi lập tức từ chối. Bởi vì tôi nghĩ chúng tôi đang qua lại với nhau như thế này, bây giờ nếu tôi công bố thân phận của mình, thì từng nhất cử nhất động của tôi cũng sẽ bị người khác xăm xoi. Đến lúc ấy, mối quan hệ trong bóng tối của tôi với Vỹ sẽ bị phanh phui ra, mọi chuyện sẽ rắc rối lắm. Tôi muốn chờ mọi thứ được minh bạch, như vậy tình yêu và gia đình đều không bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến điều ấy, tôi định nói thêm với bố tôi mấy câu nữa thì bất chợt lúc này từ phòng khách, dì Lan dẫn một người phụ nữ đi vào. Cô ta tuổi khoảng tầm 29-30, trên người mặc chiếc váy trắng dài qua đầu gối, tay xách một giỏ hoa quả, nét mặt e thẹn giống như kiểu đang đi ra mắt nhà chồng vậy. Tôi thề là tôi không hề biết cô ta, tôi đoán là Vỹ cũng không vì anh không hề tỏ ra biểu cảm nào, bố tôi thì cũng vậy, bởi ông còn tưởng là bạn của tôi nữa. Cuối cùng, cả 3 đều chạy theo những suy nghĩ khó hiểu của mình thì bất chợt mẹ của anh đứng dậy, vẻ mặt hồ hỏi kéo tay cô ta lại, giới thiệu.

– Vào đây ngồi ăn cơm cùng cô luôn đi Phương Anh. Chúng ta cũng vừa mới ngồi thôi.



Phương Anh? Một cái tên rất hay? Nhưng có vẻ.. người này so với Vy và Linda cũng không kém phần. Gì chứ sao bây giờ càng nhìn mấy cái người mang vẻ mặt yếu ớt, tôi thật sự cảm thấy dị ứng vô cùng? Không lẽ bây giờ đang thịnh hành cái bộ mặt này sao?

Lướt mắt nhìn qua Phương Anh một cái rồi lại hạ xuống, tôi chẳng thèm quan tâm mẹ anh lôi cô ta đến đây làm trò mèo gì, tiếp tục cúi đầu ăn. Thế nhưng miếng thịt vừa đưa lên đến miệng, thì bà ta đã kéo ghế cho Phương Anh ngồi cạnh Vỹ, rồi rất tự nhiên nói tiếp.

– Phương Anh lần này về Việt Nam một mình, mẹ con bé có gửi gắm con bé cho mẹ, nên mẹ không thể không quan tâm được. Vỹ, công ty con không phải thiếu một trợ lý sao, con để Phương Anh làm được không?

Bảo sao tự dưng tìm đến tận nhà, lại còn đúng vào bữa ăn nữa, hoá ra tất cả đều là do mẹ anh bày trò ra. Tôi ngồi im lặng bên cạnh không hề nói 1 câu nào, cũng không tỏ ra biểu cảm nào, tuy nhiên tai vẫn không ngừng nghe ngóng. Và rồi, tôi nghe thấy Vỹ nói.

– Nếu muốn xin việc thì cứ trực tiếp mang CV đến, phỏng vấn thành công sẽ được nhận vào làm. Còn chuyện đi cửa sau, con không giúp được.

Nghe anh nói vậy, mẹ của anh nhíu mày không vui. Bà ta không hề kiêng nể gì mà trực tiếp phá tan đi bầu không khí của bữa ăn vốn tốt đẹp này.

– Việc làm là chuyện nhỏ, đính hôn mới là chuyện lớn. Vỹ, con còn nhớ mẹ với dì Trà ngày còn bên Mỹ đã hứa hôn cho hai đứa không? Bây giờ Phương Anh về rồi, con cũng nên đẩy nhanh tiến độ, trong năm nay tổ chức hôn lễ là vừa. Bố và mẹ rất mong chờ.

Hai từ “ hôn lễ” dội thẳng vào tai làm cho động tác đang cắt bít tết ảnh hưởng, con dao miết xuống nĩa kêu két một tiếng chói tai. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ của anh, chỉ thấy trong mắt bà ấy là sự hả hê vô cùng…

Bà ta đang cảnh cáo tôi…