Vào một buổi chiều, trời giăng mây mịt mùng.
Tôi đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ bên cạnh tôi vẫn trống.
Thật may, những ngày này Triết vẫn ở đó bên cạnh tôi.
Không có gì vui vẻ diễn ra sau ngày Nhất Kha biết chuyện cả.
Đến thời tiết cũng chẳng mấy tốt đẹp gì.
Tiếng trống ra chơi vang lên.
Tim tôi lại đập nhanh, đôi mắt lại dõi ra bên ngoài cửa ra vào như đợi chờ ai đó sẽ chạy ào vào lớp như hôm nào.
Cứ như thế, mỗi lần trống đánh ra chơi, lại một lần mong chờ rồi lại một lần ôm thất vọng.
Ngoài cửa, tiếng xì xào của lũ con gái vang lên "Cậu ấy nghỉ học thật hả?" "Ôi không, cậu ấy cũng đi nữa thì lấy ai để ngắm đây chứ".
Tôi nghe thoáng qua nhưng rồi thả suy nghĩ đi qua nơi khác.
Sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, tôi đi xe đạp về nhà.
Anh Win trưa nay cũng không thấy về.
Căn nhà vắng lặng như tờ khiến tôi bất giác thở dài.
Tôi đã từng có ý định đi đến một nơi khác để quên hết những gì đã xảy ra.
Nhưng vì Triết và Nhất Kha vẫn đang ở lại đây chịu bao nhiêu đau đớn.
Tôi không thể chỉ vì bản thân mình được an yên mà bỏ mặc tụi nó được.
Dạo này, kết quả học tập của tôi giảm sút đáng kể khiến cô chú cũng lo lắng.
Hôm trước, tôi lại còn bị mời phụ huynh vì những ngày đi học luôn bị ghi tên vào sổ đầu bài.
Chú Sỹ ngán ngẩm nhìn tôi rồi nói:
- Chú mong là con không phải để cô chú đi họp phụ huynh vì những lý do như vậy nữa.
Tính ra mọi chuyện đã rẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác rồi còn gì.
Năm mười hai của tôi sao đầy giông tố.
Đến mức, tôi còn chẳng nghĩ nhiều về việc thi Đại học nữa rồi.
Tôi vào nhà, nấu nhanh gói mì tôm ăn cho qua bữa.
Rồi sau đó, lên phòng nằm ngủ.
Chưa kịp nhắm mắt, thì có người gõ cửa phòng.
Sau đó anh Win bước vào.
Không để tôi kịp nói gì, anh đã đưa một hộp quà cho tôi.
Anh bảo:
- Nhất Kha nhờ anh đưa cho em.
Tôi bật dậy như lò xo:
- Nhất Kha? Anh gặp cậu ấy à? Sao cậu ấy không đến gặp em
Anh Win lắc đầu:.
Đam Mỹ Cổ Đại
- Anh không gặp.
Anh Bo bảo Nhất Kha đến CLB rồi nhờ gửi cái này cho em.
Tôi cầm lấy hộp quà từ tay anh Win, có chút hụt hẫng rồi ngồi vào bàn học.
Anh Win thấy vậy không nói gì rồi ra ngoài.
Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền và một lá thư.
Tôi bóc lá thư ra đọc.
Mỗi câu chữ như cắt đứt từng thớ thịt của tôi.
Nước mắt vỡ vụn, tôi lao nhanh ra khỏi nhà và chạy thật nhanh thật nhanh.
Chuông cửa nhà Nhất Kha như muốn vỡ ra khi bị tôi nhấn liên tục.
Người ra mở cửa là mẹ cậu ấy, thấy tôi nước mắt nhạt nhòa.
Cô ấy hiểu ngay tôi đang muốn gì.
Cô nắm lấy tay tôi:
- Xin con hãy để thằng bé đi.
Ở lại đây, nó sẽ không thể sống được đâu.
Tôi đẩy cô để có thể vào trong nhà, vừa đẩy vừa gọi lớn:
- Nhất Kha, cậu ra đây.
Nhất Kha
- Thằng bé đi rồi, đã bay sang Anh rồi.
Tôi nắm chặt bàn tay mình lại.
Lắc đầu như không thể tin vào những gì mà tôi được nghe.
Cậu ấy đi rồi ư, bỏ lại tất cả và đi như vậy.
Không một lời từ biệt.
Thậm chí còn không gặp mặt nhau để chia tay.
Cậu ấy như vậy, cũng có khác gì Đạt.
Sao hai người lại đối xử với tôi như thế này.
Thật độc ác, thật nhẫn tâm.
Tôi bước từng bước nặng trĩu, lê lết hết con đường này đến con đường khác.
Nước mắt đã không còn rơi nữa.
Có lẽ, nó đã cạn dần rồi.
Dừng chân lại trước một hồ nước lớn.
Tôi thẫn thờ nhìn từng gợn sóng nhỏ ghé chạm vào thành hồ.
Không biết bằng cách nào đó, Triết biết vị trí nơi tôi đang đứng mà chạy đến.
Thấy tôi đứng tựa người vào thành hồ, cậu chạy lại và nói:
- Cậu đây rồi, tớ tìm cậu mãi.
Tớ nghe nói Nhất Kha nghỉ học rồi.
Chiều nay cậu ấy bay sang Anh đó.
Giờ mình ra sân bay vẫn còn kịp, nhanh lên.
Tôi không quay đầu lại nhìn Triết, chỉ nhỏ giọng:
- Là cậu ấy muốn đi, tụi mình muốn giữ cũng đâu thể được.
Triết tiến lại gần đứng cạnh bên tôi, nhìn sắc mặt không được tốt của tôi rồi quay đi hướng khác nói nhỏ:
- Vậy mình đến tiễn cậu ấy đi cũng được mà.
Tôi cười nhẹ:
- Vốn ly biệt một người đã đủ đau thương rồi.
Cậu bảo tớ tới tiễn biệt một người nữa để làm gì.
- Zin à!
Tôi quay lại nhìn Triết, đôi mắt đỏ hoe:
- Tớ với cậu, hai đứa mình cũng vậy đi.
Từ nay, đừng nhắc nhớ gì về nhau cả.
Coi như thời gian trước đây đều không tồn tại.
Coi như đó chỉ là một giấc mơ thật dài thôi.
Tỉnh giấc rồi tụi mình quên tất cả đi.
Tớ cũng mệt mỏi vì nhớ nhung kỷ niệm lắm rồi.
Triết thở một hơi thật dài, rồi gật đầu.
Cậu vỗ vào vai tôi như an ủi.
- Được rồi, chúng ta quên hết đi
Chúng tôi đứng đó theo đuổi những suy nghĩ riêng, không ai nói gì nữa cả.
Cái lạnh rét buốt thổi qua, Triết cởi áo khoác, khoác lên vai tôi.
Cả hai lại tiếp tục im lặng, một chiếc máy bay bay ngang qua chỗ chúng tôi.
Hai đứa đồng loạt ngước nhìn.
Tôi mím chặt môi mình, lòng thầm thì "Nhất Kha à, từ giờ xin đừng nhớ về nhau nữa nhé".
* * * ********************** ********************
"Zin à, tớ đây, Nhất Kha đây.
Hãy tha lỗi cho tớ vì những lời tớ sắp nói với cậu bây giờ.
Xin lỗi cậu vì tớ chỉ là một thằng chết nhát, không dám nhìn thẳng vào sự thật để có thể ngẩng mặt mà bước tiếp.
Vì thế, tớ đành phải trốn chạy.
Tớ biết, việc này khiến cậu tổn thương như thế nào nhưng xin cậu đừng khóc.
Đừng rơi nước mắt vì một kẻ như tớ.
Tớ muốn thoát khỏi nơi này để có thể sống tiếp cuộc đời của mình.
Ở lại đây, tớ dường như bị chết ngạt bởi nhớ nhung, bởi kỷ niệm, bởi dằn vặt.
Vì vậy, xin cậu hãy để tớ chạy trốn.
Xin hãy tha lỗi cho tớ, khi vết thương của chúng ta đã lành.
Đợi đến mùa phượng nở, tớ lại đến tìm cậu.".