“Có người từng nói với tôi rằng có thứ không thể đợi. Nhưng tôi chẳng thể nhớ ra thứ ấy rốt cục là gì, cũng chẳng thể nhớ ai đã nói với tôi như thế. Và rồi thời gian cứ trôi đi, tôi quên bẵng thắc mắc cũ kỹ ấy, bỏ mặc thanh xuân lãng phí vì những sai lầm. Đến khi tần ngần đứng dưới tán hoàng mai rực rỡ trước sân nhà tôi như kẻ si dại nhận ra rằng thật sự có nhiều thứ vốn dĩ không thể đợi.”
Nhấn nút lưu trên góc trái màn hình, tôi vội vã làm vài thao tác trước khi tắt máy. Thế là hoàn thành một bài viết ngắn. Gặp laptop lại, thở dài một hơi, móc điện thoại ra bấm số gọi cho cô em gái thân yêu. Nó nhấc máy từ giây đầu tiên tôi gọi, luôn miệng: A lô! Chị Mai Cô, khuya rồi không ngủ, gọi em làm gì? Mai em còn có bài thuyết trình trước lớp nữa đó. Tôi ho mấy tiếng đáp lời em gái:
À... Chị chỉ muốn biết em ngủ chưa để... Hai chị em nói chuyện một chút vậy mà. Em đang bận học hả, Mai Kha? Em đừng thức khuya quá nhé. Thuyết trình cũng không có phức tạp lắm. Em cứ tưởng tượng như đang cầm micro hát ấy. Người ở dưới cũng chẳng nghe gì đâu...