Đời Không Phải Mơ

Chương 17




Chương 17: Chúng ta gặp mặt nhé?

***

Gió nhẹ hây hây, hành lang ngày thứ bảy lại trống trơn. Tôi ngồi vào chỗ, tay cầm lấy tờ giấy màu vàng - cái có thể coi là tin nhắn của tôi với người bạn bí ẩn kia.

"Ồ, cậu trông có vẻ nữ tính nhỉ?" Đây là ngày thứ bảy chúng tôi trao đổi như vậy nhưng tôi lại chẳng buồn hỏi tên anh bạn kia và cậu ta cũng vậy, chúng tôi có lẽ chẳng biết tên của nhau.

Nữ tính sao? Tôi có nữ tính sao?

Ừm, có lẽ là có đi, ít ra tôi vẫn nữ tính hơn Giang Đình theo nhận định của tụi con trai. Mặc dù chẳng thể tin tưởng cho lắm nhưng không sao, cứ cho là như vậy đi.

"Có lẽ. Cậu có thích coi phim không? Phim hoạt hình và phim truyền hình ấy." Tôi ghi lên tờ giấy, sau đó, tôi gấp chúng lại rồi cất vào hộc bàn.

Gió lại thổi, rèm cửa phòng học lớp tôi lại tung bay và đập thẳng vào mặt tôi. Ừm, hôi thật, lần cuối cùng mấy cái rèm cửa này được giặt là khi nào nhỉ? Tháng trước? Cuối học kì vừa rồi? Hay là đầu năm nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm nhưng chúng hôi thật, mặc dù không bốc mùi nhưng tôi là một con cuồng sạch sẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ thích đống rèm này được.

***

"Phim kiểu Hàn Quốc sướt mướt hoặc Trung Quốc cổ trang tung bay ấy hả? Nếu là vậy thì không đâu, nhưng phim hoạt hình thì có đấy, mình thích anime chiếu rạp." Đây là câu trả lời của anh chàng không biết tên kia với tôi, tôi phải công nhận rằng nét chữ của anh ta đẹp thật, ít nhất là đẹp hơn chữ mèo cào của anh bạn lớp phó và Vĩnh Kỳ - chữ của hai người này xấu tệ hại.

Anime chiếu rạp sao? Hm...Tôi chống cằm nhìn xung quanh. Bây giờ là 15 phút đầu giờ ngày thứ hai, Giang Đình đang quay chong chóng với đống kế hoạch đầu tháng của nhà trường đưa ra cho lớp, cậu bạn lớp phó - Huy đang chuẩn bị nổi điên với cái lớp ồn như vỡ chợ, còn Vĩnh Kỳ và Lâm đã rủ nhau đi đâu đó, để lại tôi và nhỏ Hòa ở một góc.

Hòa quay xuống nhìn tôi, hai mắt chớp chớp. Khóe môi tôi giựt giựt, nhìn nhỏ thật kì cục...

-An này, lát kiểm tra 15 phút Sinh đó, bà học bài chưa? - Hòa thở dài, nhỏ chống tay lên bàn tôi rồi lắc đầu chán nản, chẳng mảy may chú ý đến Huy đang gào thét ở bên trên.

15 phút Sinh! Cô bảo khi nào chứ? Con nhỏ Diệp Hòa này có khi nào nhớ lộn sang môn khác không? Tôi hốt hoảng nhìn Hòa rồi cuống cuồng lục đống vở của mình ra, tìm lấy cuốn sổ ghi chú của mình.

Một dòng bút đỏ đập vào mắt tôi, đỏ chói và khiến tôi trợn mắt:

**Ghi chú đặc biệt: Ngày 1/4 - tuần sau, Hòa bảo sẽ lừa mình 1 vố! Cẩn thận với con nhỏ!

A, được lắm, bạn nhỏ Diệp Hòa nhà tôi hôm nay được lắm, nhân lúc quên mất lại đi lừa tôi! A, tức chết mất, sao lại quên hôm nay là ngày cá tháng tư chứ?

-Tiểu muội Diệp Hòa à... - Tôi rít lên, trông tôi lúc này có lẽ giống như bà la sát, có lẽ vậy.

-Hi hi, thôi, thằng quỷ lùn kia đang nhìn tui rồi! - Nói rồi nhỏ nhanh nhảu quay lên, làm dáng như mình đang siêng năng, chăm chỉ lắm mà học bài, bộ dạng thật đúng có tư chất làm diễn viên quần chúng!

Tôi thở hắt ra một cái, Huy mà Hòa chê lùn thì tôi ra cái dạng gì đây? Giang Đình sẽ thành tiểu, tiểu, tiểu cô nương à? Cậu bạn lớp phó lớp tôi cao khoảng 1m70 đấy! Con nhỏ Hòa chỉ biết nhìn nó mà đánh giá người khác thôi! (Nhưng cũng tại nhỏ là con chân dài, cao tận 1m72!!)

"Hm...cậu có vẻ nhạt thật. Thực ra thì anime cũng hay, chỉ là phim Hàn Quốc quay rất đẹp và phim Trung Quốc cổ trang nhìn ảo mộng, hay tuyệt đấy." Tôi cúi đầu xuống, vớ lấy cây bút rồi ghi lên tờ giấy. Tiếp đó, tôi phủi tay, nhét tờ giấy vào hộc bàn rồi quay qua nói chuyện với Chí Dũng ngồi bên tổ 2.

Giang Đình bước vào lớp, tôi liếm môi, chuẩn bị gà bay chó sủa rồi cho mà xem!

"Bốp! Bốp!" Tiếng vở đập lên đầu ai đó vang lên. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, tội nghiệp, thật tội nghiệp...

-Đây có được coi là hành vi bạo lực học đường không nhỉ? - Lục Trung đưa tay lên xoa xoa đầu, miệng lẩm bẩm nhưng tôi ngồi tận bàn cuối cũng có thể nghe được. Aiss, Lục Trung tội nghiệp, tôi thầm chắp tay cầu nguyện cho cậu ta. Một giây sau đó, tôi liền quyết định cầu nguyện cho cả Thái Bảo, cậu ta chuẩn bị lên thớt ấy chứ!

Giang Đình liếc Lục Trung một cái, cậu ta liền im bặt. Chí Dũng và tôi liếc nhau, Giang Đình thật uy lực a...

Lúc này, Lâm và Vĩnh Kỳ đã về lớp, hai đứa nó đi vào lại thêm một trận gà bay chó sủa, loạn hết cả lên.

***

-Này, có phải tụi mình nhường đám con trai nhiều quá nên tụi nó được nước làm tới không? - Cái Hoài đăm chiêu nói, cái bút trong tay nhỏ cứ quay quay không ngừng.

Mỹ Dung và cái Thảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi nhìn nhau cười khì khì, ánh mắt thật gian xảo. Giang Đình nhìn hai đứa nó bằng ánh mắt hỗn độn - đủ thứ loại cảm xúc, Còn tôi thì thì phải chổng mông lên giúp cái Ly hoàn thành đống sổ gì đấy.

-Bà lại xàm xí cái gì vậy? - Hòa chép miệng, tay cầm lấy một cái khăn và bình xịt kính, con nhỏ lơ đãng lau lau cửa sổ lớp. Mới đầu, kính cửa sổ không bẩn cho lắm, thế nhưng con nhỏ lau lau một hồi thì tất cả đều dơ. Tôi nuốt nước bọt nhìn lớp trưởng, con nhỏ kiểu gì cũng ca cho Hòa một bài chừng 15 phút chứ chẳng chơi!

-Xàm xí cái gì mà xàm xí, tui là tui nói thật mà! - Hoài dừng xoay bút, con nhỏ chu môi lên. Hòa quay đầu lại nhìn Hoài, tay vẫn lau lau cửa sổ:" Tụi con trai mà dám làm tới với Giang Đình mới lạ ý!"

Mỹ Dung gật gật đầu, tay lén đưa ngón cái lên ra sau lưng với Trà My, con nhỏ cũng ra vẻ mặt như muốn nói với Hòa: Chính xác 100% luôn!

Tôi gật gù, ném đống sổ sách của Ly qua một bên, trong lòng đồng tình với tiểu muội Diệp Hòa như lũ bạn.

Đúng a, tụi con trai sợ Giang Đình thấy mà ớn! Giang Đình dữ nhất lớp! Giang Đình chính hiệu bà la sát a! Nhưng mà mặt Giang Đình cũng đen thui rồi a! Con nhỏ Hòa sắp lên thớt rồi!

-Bà vừa nói gì cơ? Nhắc lại tui nghe cái. - Giang Đình gần như là rít lên, tôi nhìn nhỏ với Hòa một cái, sau đó lại nhìn nhỏ Ly và cái Thảo đang lơ đễnh xì xào một cái. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ tiếp tục ghi sổ giúp cái Ly, bởi Giang Đình mà nổi điên lên thì chẳng vui chút nào.

-Ay da...Giang Đình à... - Hòa cười cười, tay ngừng lau kính. Giang Đình đi tới, đứng trước mặt Hòa, tay nhỏ giựt lấy cái khăn trong tay Hòa.

Với vẻ mặt chán chường, Giang Đình cắn môi như thể không biết nói sao với con nhỏ hậu đậu trước mặt:" Hòa ơi là Hòa!! Tui chán bà ghê á! Bà nghĩ làm sao mà cửa sổ lớp từ hơi bẩn thôi mà bà lau nó ra bầy hầy luôn vậy? Đã lau khăn dơ rồi thì đi giặt đi, lại còn lấy nó lau tiếp. Mà bà lau thì phải lau cho sạch chứ, người ta lau cửa lớp vừa lau vừa nói chuyện mà vẫn sạch, còn bà thì nhìn thử coi. Trời ạ, tui phát mệt với cái lớp này luôn!!..."

Tôi nhẹ nhàng lấy tai nghe ra, bật lên loa to nhất rồi cúi đầu ghi sổ cho Ly. Ai da, lần này thì Giang Đình giận cá chém thớt thật rồi.

Mà thôi, cũng là do giọt nước tràn ly cả, ai biểu cái Hòa nó ngốc quá làm chi! Cả hai tuần nay lớp trưởng đã muốn khóc rồi thế mà...Chậc...

***

-An này. - Giang Đình vỗ vai tôi khi hai đứa đang chuẩn bị đi về nhà.

-Hửm? Có chuyện gì hả? - Tôi dừng chân lại, tay cầm lấy cây dù và chuẩn bị bật nó ra.

Ngoài trời đã đổ mưa, mưa rơi tí tách nhẹ hạt. Mây đen đã kéo đến phủ cả một khoảng trời thật rộng. Tôi và Giang Đình cùng đám bạn sau tiết 4 tự học đã ra về rời rạc từng đứa một.

-Hôm nay qua nhà tui đi, ngủ lại rồi mai đi học. - Giang Đình cười cười, nhỏ bây giờ sao lại hiền hiền thế này?

-Ok, nhưng mà phải bảo mẹ đã. - Tôi đưa tay lên làm ra động tác đồng ý rồi lôi điện thoại ra, báo cáo với mẹ rồi mới bật dù đi về với Giang Đình.

Giang Đình là lớp trưởng lớp tôi, dữ dằn đến nỗi cái khối tôi hầu như ai cũng biết. Tôi gặp Giang Đình từ hồi hè vừa rồi tại một bể bơi cách thành phố này khá xa, con nhỏ nhìn vậy mà thân hình đẹp hết mức: mông và ngực đầy đặn, eo khá nhỏ, chỉ là đùi và chân hơi to một chút nhưng cả thân hình nhỏ cộng với khuôn mặt thì phải gọi là perfect!

Giang Đình rất dữ nhưng cũng rất nhây, mỗi lần con nhỏ mà lên cơn thì chẳng có ai bằng con nhỏ cả. Ấy vậy mà chớ nghĩ Giang Đình thuộc kiểu con gái vừa xinh vừa dữ thành ra chảnh "cún" hay khô khan gì đấy, nữ tính trong nhỏ có đầy nhưng chỉ là con nhỏ Giang Đình này không có nhu mì, hay tỏ ra dễ thương, nhẹ nhàng,... thôi.

Hôm nay, Giang Đình rủ tôi về nhà con nhỏ chắc hẳn là có chuyện gì đó đây...

8 giờ 30 phút tối, tôi và Giang Đình ngồi trong phòng nhỏ, hai đứa đều đang "tự kỉ" cho đến khi Giang Đình ngồi xuống giường, kéo tôi lại.

-Này An, nếu có một người làm quen với bà mà hai người không biết mặt nhau thì sao đây?

Tôi giật nảy mình, Giang Đình là biết chuyện của tôi với cậu bạn kì lạ kia rồi sao?

-A thì cứ làm quen đại thôi... - Tôi gãi gãi đầu, con nhỏ này hôm nay kì quặc thật nha. Nếu bình thường thì nhỏ đã thở phì ra một cái, mặt cực kì gian bảo:" An nha~" Rồi trêu tôi đến ngượng mới thôi.

-Vậy nếu là bà thì bà có muốn gặp mặt người ta không? - Giang Đình dường như mới đi vào vấn đề chính, con nhỏ háo hức chờ đợi tôi trả lời.

Gặp mặt sao? Tôi và cậu bạn kia thì sao nhỉ?

Trăng hôm nay thật sáng mặc dù hồi chiều vừa có mưa. Khu xóm nhà Giang Đình thật yên tĩnh...

***

"Cậu không tò mò mình như thế nào à?" Đấy là nội dung tờ giấy mà tôi nhận được vào ngày hôm sau. Tò mò về cậu ta sao? Tôi thì nên tò mò gì đây? Tên cũng không biết nữa đấy!

"Mình nên tò mò về cái gì?" Tôi khịt mũi, ngẫm nghĩ một lúc rốt cục cũng ném tờ giấy vào hộc bàn.

Aiss, tự dưng gợi trí tò mò của người khác làm cái gì thế?!

Tôi ra ngoài hành lang hóng gió một chút rồi lại vào lớp, trời hôm nay gió mạnh quá, cứ táp thẳng vào mặt mà phát ngợp!

Một tờ giấy trả lời đã có, tôi chép miệng, nhanh thật đấy.

"Gì cũng được, mà cậu không tò mò mình nhìn như thế nào à?"

Tôi khịt mũi, hình dáng cậu ta sao? Có lẽ cũng được, tôi đoán thế. Nhưng mà cậu ta nhìn như thế nào nhỉ? Có đẹp trai như Vĩnh Kì không? Hay là nhìn "bác học" kiểu như Huy đây? Chẳng lẽ lại phá phá như Thái Bảo? Cơ mà cũng có thể là trầm tính như Minh Duy mà? Aiss, thiệt tình, cậu ta rốt cục là như thế nào đây?

"Hm...cũng có. Hay là..."

Một ý nghĩ xoẹt qua đầu tôi: Hay là chúng ta gặp mặt nhé? Cậu bạn ẩn danh không biết mặt gì đó à...

***