Trong phòng quản lí camera của khách sạn, Âu Dương Quân ngồi trên chiếc ghế xoay thoải mái, mắt nhìn chăm chú vào màn hình.
Cửa phòng mở ra, Vũ bước vào báo cáo với anh:
- Tôi đã hỏi xem tất cả thuộc hạ bên ngoài nhưng không ai thấy có bất kì người ngoại quốc nào. Tất cả nhân viên, người phục vụ, công nhân vệ sinh tôi cũng đã kiểm tra qua nhưng không có người nào khả nghi, họ cũng bảo trong khách sạn không có nhân viên là người nước ngoài.
Âu Dương Quân sờ sờ cằm suy nghĩ.
Hắn là ai mà lại có khả năng đột nhập vào địa bàn của anh nhưng không hề bị phát hiện?
- Quan sát kĩ tất cả camera!
- Vâng!
Phong tuân lệnh tiếp tục nhìn vào màn hình.
Đột nhiên, một màn hình bên góc phải tối đen. Âu Dương Quân thấy điều bất thường liền ngồi thẳng dậy. Phong quay lại nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Nơi đó là khu vực hành lang dẫn vào phòng Thanh Y!
Âu Dương Quân sắc mặt tối sầm đứng dậy định chạy đến phòng cô thì màn hình vừa tắt đó lại sáng bình thường. Anh đứng yên lặng quan sát.
- Không có điều gì xảy ra! Có lẽ là do trục trặc kĩ thuật!- Phong nói.
Vũ vẫn đứng đằng sau bây giờ mới lên tiếng:
- Không đúng! Có điều kì lạ ở đây!
Anh vừa nói vừa tiến vào ngồi một chiếc ghế bên cạnh Phong. Bấy lâu tiếp xúc với Họa Lam, anh đã học được không ít thủ thuật về lĩnh vực này. Sau một hồi gõ gõ bàn phím, anh quay lại nói với Âu Dương Quân:
- Anh Quân, những hình ảnh này đều đã qua xử lí, đây chỉ là những đoạn hình được kẻ nào đó cố ý cho lặp lại mà thôi! Hệ thống camera dường như đã không còn hoạt động nên những gì chúng ta vừa xem không phải là thật.
Để chứng minh lời nói của mình, Vũ liên lạc với đàn em bảo đến dãy hành lang của Thanh Y kiểm tra.
- Đã đến vị trí chưa?- Vũ hỏi.
“Vâng, bọn em đang đứng trước phòng của cô ấy và đang nhìn về phía camera!”
Nghe bọn đàn em trả lời, lại nhìn vào màn hình thấy không hề có gì ngoài hành lang trống không, Âu Dương Quân quát lớn:
- Phá cửa!
Sau khi nghe âm thanh sắc lạnh từ thiết bị trên tai truyền đến, bọn đàn em giật mình liền đạp mạnh cửa phòng Thanh Y mà xông vào.
“Anh Quân, trong phòng không có ai!”
- Khốn kiếp!
Âu Dương Quân tức giận tung nắm đấm vào tường. Có kẻ dám bắt người trước mắt anh!
- Anh Quân, xem này!
Theo lời Phong, Âu Dương Quân nhìn về phía anh chỉ. Tất cả hệ thống màn hình đều đồng loạt xuất hiện một cảnh duy nhất: tầng hầm.
Khung cảnh tối đen như mực chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi nào đó mơ hồ dọi đến. Giữa căn hầm là hình ảnh một cô gái bị trói ngồi, gục đầu xuống.
- Thanh Y!
Vừa thấy cố, Âu Dương Quân gân xanh trên mặt nổi hết lên.
Nhưng nhìn kĩ đằng sau cô thì phát hiện trong phòng không chỉ có mình cô mà còn thêm kẻ thứ hai.
- Anh Quân, là hắn?
Phong mười phần đã khẳng định.
Hắn mặc trên người toàn một màu đen, hòa lẫn vào màu không gian tối tăm xung quanh. Nhìn hắn, Phong bất giác có cảm giác hắn mờ ảo như ma quỷ, như chỉ cần một cái chớp mắt là sẽ biến mất ngay.
- Cho người bao vây căn phòng đó!
Âu Dương Quân ra lệnh, Phong liền quay người nhanh chóng rời đi thực hiện. Vừa lúc đó trên màn hình, tên áo đen đưa lên một tờ giấy viết bằng màu dạ quang phát sáng trong đêm: “Đừng vô ích! Ta muốn gặp cậu, một mình cậu hãy đến đây!”
Vũ kinh ngạc nhìn Âu Dương Quân sắc mặt lạnh tanh.
Tên đó còn có thể gắn máy ghi âm ngay trong phòng này, nên hắn mới biết anh cho người đến đó?
Không hề do dự, Âu Dương Quân trả lời:
- Được!
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên dòng chữ: “Tốt lắm! Vậy tôi cho cậu 60 giây. Nếu sang giây 61 mà cậu chưa đến, tôi sẽ mang người đi!”
Âu Dương Quân không chần chừ lao ngay ra ban công tầng hai. Anh một tay nắm lấy lan can làm điểm tựa lực rồi tung người nhảy xuống và đáp đất nhanh chóng. Sau đó, anh liền đứng bật dậy chạy tốc độ xuống tầng hầm. Bọn thuộc hạ thấy anh như tên lửa phóng đến liền tránh dạt sang hai bên nhường đường.
Anh đã từng tiếp xúc qua kẻ lạ mặt này, hắn quả không đơn giản thậm chí còn có thể xem là xuất sắc. Hắn thân thủ nhanh nhẹn, hành động dứt khoát, khả năng không thể lường trước được. Hơn nữa, Thanh Y còn bảo đó là người quen của cô nên hẳn mục đích của hắn không phải hại cô mà chỉ là dụ anh đến. Vì thế, anh hôm nay nhất định phải đến xem tên này bày trò.
Dưới tầng hầm, tên áo đen từ từ đưa tay nhìn đồng hồ. Kim dài vừa nhích sang giây 59 thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trong bóng tối mù mịt, hắn giương môi nở nụ cười.
“Rắc! Rắc!”
Âm thanh lên đạn của hắn vang lên rõ ràng trong không gian yên ắng. Hắn tiến đến mở cửa.
Cánh cửa vừa hé ra một khoảng nhỏ, một nòng súng đen ngòm lạnh lẽo đã gí ngay vào mi tâm kẻ đối diện. Người bị uy hiếp không phải chỉ có mình Âu Dương Quân mà còn cả tên áo đen. Hắn cũng bị anh nhắm súng vào đầu. Hai người đối súng một lúc lâu thì tên áo đen mới lên tiếng:
- Ha ha, khá lắm!
Hắn không hề tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ mà ngược lại còn cười ha hả, bước giật lùi vào trong. Mặt hắn trùm lên một chiếc mặt nạ đen chỉ chừa lại đôi mắt lộ rõ sự tinh anh.
Âu Dương Quân vừa bước vào đã đưa tay đóng lại cánh cửa sắt nặng nề luôn tiện khóa chốt cửa. Lần này anh nhất định không để hắn lần nữa trốn mất.
- Ông là ai?- Âu Dương Quân hỏi bằng tiếng Anh.
- Muốn biết tôi là ai còn phải xem cậu có đủ khả năng cùng tư cách để biết không?
Hắn trả lời trơn tru bằng tiếng Việt.
Nghe vậy, Âu Dương Quân hừ lạnh. Anh hướng về cô gái đang bị trói giữa phòng rồi nhìn ông ta hỏi.
- Nói! Ông tại sao muốn bắt cô ấy đi?
- Nếu nó không muốn đi, ta cũng chẳng ép! Nhưng ta càng không thể dễ dàng để nó bên cạnh cậu. Vì vậy, nếu cậu muốn mang nó về thì hãy đến mà cướp!
- Hừ, vậy ông chống mắt lên mà xem tôi đưa cô ấy đi như thế nào!
Nói xong, Âu Dương Quân liền dùng tay đang cầm súng đánh mạnh vào cánh tay cũng đang giữ súng của kẻ trước mặt làm chệch hướng súng của hắn.