Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 961




Đề thi anh ngữ đã đặt trước mặt cô, bút cũng chuẩn bị đây đủ!

Cô âm thầm tiếp tục làm đề, nghe đề nghe, đề nghe này tại sao cảm giác như là giọng nói của Dương Dương và chị Noãn Noãn thế?

Anh ngữ của họ đúng là tiêu chuẩn quá mức!

Làm xong đề thi anh ngữ, cô đã đói đến xỉu rồi!

Bút trên tay thả xuống, cô cả người nằm lên người anh, dùng giọng điệu mềm mại gọi anh, “Dương Dương…”

“Đừng có dùng giọng nói như thế hối lộ giám khảo.” Khuôn mặt Cảnh Bùi Dương nghiêm túc, cô vừa nhõng nhẽo, anh liền hận không thấu muốn đem những thứ cô muốn đều đặt trước mặt cô.

“Em không có, em dùng là cơ thể, không phải giọng nói!” Cô cười di chuyển với phía anh, tay nhỏ kéo lấy áo sơ mi của anh, “Dương Dương, đề toán của em được mấy điểm?”

“Mấy điểm? Nếu em dám thi mấy điểm, xem anh làm sao thu thập cái mông nhỏ của em!”

“Không phải, em chỉ là khoa trương một chút thôi!” Ánh mắt cô di chuyển, tuy rằng những câu dài cuối cùng chưa làm, nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc được mấy điểm!

“68 điểm.” Âm thanh Cảnh Bùi Dương bình tĩnh, như là dấu hiệu của giông bão trước lúc sắp tới.

“Vẫn là không tệ, nâng cao hơn sao với ngày xưa, hơn nữa, em nói, Dương Dương, nếu anh không ngồi kế bên em, em sẽ không phân tâm, có thể em sẽ làm được nhiều hơn! Câu dài đằng sau, làm sao cũng được mấy điểm chứ! Nói không chừng em có thể lên đến 70 mấy điểm!” Cô bẩm sinh khá lạc quan, “Tổng hợp lại mà nói, vẫn là tiến bộ rồi!”

Cảnh Bùi Dương nghĩ đến cô sáng sớm đã sinh bệnh rồi, cũng không muốn trách phạt cô.

Đặt đề thi xuống, nắm lấy tay nhỏ cô, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

“Em sắp đói chết rồi! Dương Dương muôn năm!” Cô vội vàng đứng dậy, đi theo anh cùng nhau rời khỏi!

Sau bữa ăn, cô bị kéo đi ra ngoài tản bộ, nhưng Dương Dương sẽ không chỉ để cô tản bộ không đâu!

Ở trên đường bắt cô trả từ vựng tiếng anh, còn có những môn khác nữa.

Sẽ không để cô rảnh rỗi.

Về đến phòng, vốn dĩ có thể nghỉ ngơi, nhưng Dương Dương để cô tắm ra xong liền bắt cô làm lại những câu sai và những câu dài phía sau chưa làm, còn anh thì sửa đề thi anh ngữ cho cô.

Mật Nguyệt tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, cổ áo đầm ngủ có chút lớn, đèn bàn trên bàn ấm áp rọi vào làn da trắng tinh của cô.

Cô gần như là gặp phải câu khó, khuôn mặt khẽ nhếch, đôi mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt đáng yêu khiến trái tim sắt đá của anh tan chảy rồi!

“Dương Dương…” Cô đột nhiên gọi anh một tiếng.

Cảnh Bùi Dương tập trung nhìn và sắc mặt nhỏ nhắn của cô có chút không tự nhiên, có cảm giác như là bị ép vào đường cùng.

Người con gái của anh đã lớn rồi.

Anh chăm chú nhìn cô từ một em bé ôm bình sữa, giờ đã lớn thành một đứa con gái 18 tuổi.

Âm thanh mềm mại truyền đến, “Em không biết làm…”

“Không biết thì bỏ qua trước, cái nào biết làm trước.” Anh cưỡng ép bản thân phải điềm tĩnh, phải điềm tĩnh!

“Uhm!” Cô lại tiếp tục làm đề!

Cảnh Bùi Dương cũng không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục sửa đề thi.

Trong phòng hai người im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút xoẹt xoẹt viết trên đề thi.

Sau một hồi lâu, Cảnh Bùi Dương mới ngừng bút, nhìn thấy động tác cau mày của cô, “Mật Nguyệt…”

“Dương Dương!” Cô lập tức ngẩng đầu, “Em không biết làm nữa!”

Anh đưa đề thi anh ngữ cho cô, khen ngợi cô, “Anh ngữ thi không tồi.”

“Thật sao?” Cô tò mò nhìn lên điểm số, “Wow, không ngờ lại có 130 mấy!”

“Dương Dương, anh không có sửa nhầm chứ?” Cô kích động ôm lấy anh, hôn một cái mạnh lên má của anh, “Em lợi hại quá! Dương Dương lợi hại quá!”

Cảnh Bùi Dương bị cô hôn đến khuôn mặt đỏ bừng, “Uhm, Mật Nguyệt rất lợi hại.”

“Đêm nay có thể ngủ một giấc được rồi!” Cô dang cánh tay ra, “Dương Dương…”

“Anh giảng môn toán xong rồi, thì có thể đi ngủ!”

“Vâng ạ!’ Vẻ mặt cô tràn đầy sự mong đợi nhìn anh, anh ngữ thi không tệ, cô có lòng tin rồi!

Lúc giảng đề, Mật Nguyệt rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc của cô ảnh hưởng nghiêm trọng đến Cảnh Bùi Dương!

Sự tiếp cận của cô, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng trên người cô, mùi hương sữa tắm bay đến mũi anh…

Đối với anh mà nói, quả thật là sự đày đọa ngọt ngào!

Khăng khăng Mật Nguyệt còn không biết, càng tiến càng gần anh hơn!

Anh âm thầm di chuyển cơ thể, tiếp tục giảng đề.

Sau khi giảng đề toán xong, anh thu lại đề thi, rời khỏi phòng cô giống như là trốn chạy vậy.

Mật Nguyệt ngồi trên ghế nhìn thấy hình bóng của anh, tại sao cảm giác Dương Dương vừa nãy có cảm giác như là bỏ của chạy lấy người thế?

Có thể là ảo giác của cô thôi!

Dương Dương làm sao có thể như vậy được!

Sự kiên định của anh luôn luôn rất tốt!

Cô vui vẻ nằm lên giường ngủ thiếp đi!

Ngày thứ hai, nhìn thấy Cảnh Bùi Dương tinh thần tỉnh táo, đêm hôm qua quả nhiên là sự ảo giác của cô.

Ngày tháng như vậy vẫn đang tiếp diễn, trước một ngày thi cao trung, được nghỉ phép nửa ngày.

Cô tưởng rằng sẽ ở nhà làm đề thi, không nghĩ đến sáng sớm Cảnh Bùi Dương đã dẫn cô đi hóng gió.

Đeo kính đen, kèm theo đội nón, ngồi trong chiếc xe đua, luồng gió nóng của mùa hạ thổi bay tóc của cô, Dương Dương ngồi kế bên, cuộc đời của con người đẹp nhất chính là khoảnh khắc này.

“Buổi chiều phải đi phòng thi và chỗ ngồi, thả lỏng chút, cố gắng là được, đại học Hành Chí thi được thì thi, không được thì chúng ta lựa chọn trường khác!” Cảnh Bùi Dương ở bên cạnh khẽ cười, tâm trạng của cô tốt, anh sẽ không tồi.

“Em nhất định sẽ thi đậu, tuy rằng môn toán không được mấy, nhưng thành tích những môn khác cũng rất tốt đấy! Hơn nữa môn toán dưới sự chỉ dạy của Dương Dương, tiến bộ không ít! Em nhất định làm được!” Cô cười ti tít nhìn vào anh, vì Dương Dương, cũng vì bản thân, cô nhất định phải cố lên!

“Nói không chừng, đề thi lần này rất đơn giản đấy!”

“Cũng đúng.”

Bữa trưa ở bên bờ biển ăn bữa tiệc hải sản, Cảnh Bùi Dương mới dẫn cô đến trường.

Nhìn vào phòng học không cần tốn nhiều thời gian, chỉ là giáo viên không ngừng nói chuyện, buổi chiều còn phải đi chụp hình tốt nghiệp, tốn thời gian hơi lâu.

Biết Dương Dương ở bên ngoài đợi, cho nên rất nhanh cô liền ra về, không có chụp hình thêm với các bạn cùng lớp.

Đều là cùng một thành phố, cho nên vẫn có cơ hội gặp mặt.

“Dương Dương!” Cô mở cửa xe ngồi vào, “Chúng ta về thôi!”

“Em như thế như là đã thi xong vậy!” Ánh mắt anh nhìn lên đồng phục của cô, như thế quả thật rất cám dỗ người khác…

Ở trong trường may mà không có tên nào dám ý đồ xấu với Mật Nguyệt của anh, nếu không…

“Cũng na ná nhau thôi! Hai ngày là thi xong rồi!” Cô cười ti tít nói.

Thi cao trung đúng là tên yêu tinh đày đọa người!

Thời gian hai ngày, Cảnh Bùi Dương còn hồi họp hơn là Mật Nguyệt.

Lúc kì thi cao trung kết thúc, Cảnh Bùi Dương đi đón cô, vẫn chưa đi đến tòa nhà của trường học, liền nhìn thấy toàn là sách vở, đề thi bay tứ tung.

Trên bãi đất lớn, một màu trắng tinh.

Hành lang lầu năm, anh nhìn thấy Mật Nguyệt và Trần Tranh ở bên nhau, đang ôm đề thi, vứt một cái vèo xuống!

Thói quen xấu này không biết là ai dạy họ thật!

Nhưng nhìn thấy cô nương nhà mình trên mặt treo nụ cười hạnh phúc, học sinh cấp ba toàn trường đều như thế, anh cũng không có gì để nói.

Mật Nguyệt trên lầu tinh mắt nhìn anh, chống cằm lên, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh.

Dương Dương nhà cô đẹp trai quá!

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc ngắn gọn gàng, sóng mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm…

Trái tim thiếu nữ của cô!

Tan chảy mất rồi!