Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 208




Nhưng Dương Dương Noãn Noãn rốt cuộc là con ruột của anh ta, chắc sẽ không muốn người khác làm bố của bọn trẻ đâu?

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh đèn trên phòng phẫu thuật bỗng nhiên tắt đi, cửa của phòng phẫu thuật từ bên trong mở ra, bác sĩ từ bên trong bước ra, hộ lý đẩy Mẫn Lệ trên chiếc giường bệnh, nhìn sắc mặt trắng bệch, một tiểu tử lớn như thế này, bỗng nhiên yếu ớt đi

Bác sĩ đi đến trước mặt bọn họ, lấy bỏ khẩu trang xuống nói, “Đường thiếu, Mẫn thiếu không có trở ngại lớn, cánh tay bị khâu vài mũi, ở lại trong bệnh viện quan sát 3 ngày, nếu như không có bị trấn thương sọ não thì có thể xuất viện rồi”

“Cảm ơn bác sĩ” Đường Sóc một bên đi theo giường bệnh, một bên lấy điện thoại ra

Bên khác, Cảnh Thần Hạo rời đi sớm một bước sau khi dập điện thoại từ Đường Sóc gọi đến, đèn ở trong phòng vẫn đang sáng

Nhưng anh vẫn móc chìa khóa lấy được từ trong tay của Lâm Trí Hiểu ra mở cửa, trong lòng nghĩ Nhiễm Nhiễm chắc đang chờ đợi anh?

Nhưng mà khi anh hoài niệm hy vọng như thế mở cánh cửa, đèn trong phòng khách chiếu sáng, nhưng lại không hề có một bóng người, trong căn nhà rất yên tĩnh

Anh hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên cười, đóng cánh cửa đi vao trong, đi đến cánh cửa phòng của Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy bên trên dán một tờ ghi nhớ màu xanh nhạt

“Em muốn đợi anh, nhưng mà con gái anh buồn ngủ rồi, em ngủ cùng với con bé rồi, anh ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon”

Anh giựt mạnh tờ giấy xuống xé nát, nhìn dòng chữ ở trên tờ giấy đều có thể tưởng tượng ra giọng điệu của cô khi nói những lời này, hoàn toàn không có ý ray rứt, khi viết những chữ này chắc miệng đều nhếch mép cao cao

Câu đầu tiên chỉ là dỗ dành anh mà thôi, anh đã ở đây 2 ngày rồi, đến một góc chiếc áo cũng chưa có động đến

Tờ giấy ghi nhớ ở trong tay bị vo thành cục, đi hai bước vứt vào trong thùng rác bên bàn, sau đó từ từ hướng về phía cầu thang đi đến

Anh chỉ là đi xem bọn họ ngủ hay chưa, đối với anh mà nói, thời gian buổi tối 9 giờ vẫn còn khá sớm

Bùi Nhiễm Nhiễm ngủ có chút không yên ổn, cứ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, trong lòng có chút hoảng loạn, luôn cảm thấy có chuyện gì đó nghẹn trong lồng ngực

Trong màn đêm, cô mơ mơ hồ hồ đẩy Noãn Noãn vào trong góc, ngay sau đó động tác của cô cứng nhắc ở giữa không trung, cô làm sao cảm thấy trong phòng có người

Lâm Trí Hiểu cậu trong nhà hù mà sao? Tại sao không có nói cho tớ à?

Cô nhắm chặt mắt, từ từ kéo chiếc chăn chùm qua đầu, cả người cuộn tròn trong chiếc chăn

Cô co rúm cả người, thầm nói với bản thân không có quỷ, bỗng nhiên ở eo bị véo một cái, cô ý thức mở trừng đôi mắt ra, miệng mím thật chặt, không thể bởi vì sợ hãi mà phát ra tiếng

Nhưng mà quỷ làm sao mà rảnh dữ vậy?

Cảnh Thần Hạo

Khi bàn tay ác ma lại lần nữa muốn giơ ra hướng về cô lần nữa, cô phủ đầu trước từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng trong phòng tối om, nhưng phạm vi động tác của cô khá lớn, trong phút chốc hai người đều ngừng cử động

“Cảnh Thần Hạo, anh làm gì vậy?” cô lôi kéo góc chăn, nhỏ tiếng hỏi

“Mẫn Lệ gặp tai nạn xe rồi, anh vừa từ bệnh viện trở về” anh tiến sát lại gần cô hơn, trên người mùi nước khử trùng phảng phất tràn vào trong mũi của cô

Cô vừa nghe thấy vậy, lật bỏ chăn xuống khỏi giường, cẩn thận nhẹ nhàng đắp góc chăn lên người Noãn Noãn, sau đó đứng đối diện cơ thế với anh, “ra ngoài nói chuyện”

Đang yên đang lành, làm sao lại xảy ra tai nạn rồi?

Hai người một trước một sau đi ra ngoài cửa, Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mới đóng cánh cửa lại, từ phía sau lưng bị người ôm lấy

Khuôn mặt mỹ lệ của cô phút chốc trở nên cứng đờ, đứng ở hành lang âm lượng cũng lớn không ít, “anh đừng muốn nói với em, anh bịa ra một lời nói dối, chính là muốn lừa em ra ngoài chứ?”

Vậy thì không phải quá đáng giận rồi sao!

“Anh có đáng ghét đến thế sao?” Cảnh Thần Hạo vùi đầu trong chiếc cổ của cô, cánh tay ôm lấy vòng eo của cô từ từ dùng sức

Anh chỉ là muốn ôm lấy cô mà thôi

Cô đưa tay ra tóm lấy cánh tay của anh, thử gỡ ra, nhưng không có kết quả, “em tin rằng anh có thể làm ra loại chuyện như thế”

Bỗng nhiên cơ thế của cô quay lại, mặt đối mặt với anh, ngước mắt lên nhìn hàm ý anh có lời thì nhanh nói

Khuôn mặt tuấn tú trước mặt thì lại tiến sát lại gần cô, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, đôi mắt cô bỗng phút chốc căng lớn, cơ thể bất giác tiến lại gần anh

Bọn họ không phải là ra ngoài thảo luận chuyện Mẫn Lệ bị tai nạn sao? Làm sao lại hôn rồi?

Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh, cánh cửa sổ bên ngoài ban công không có đóng, bỗng một cơn gió thổi qua, cô càng tiến sát lại gần anh ấy hơn, đôi tay cũng ôm lấy vòng eo của anh ấy

Chính tại lúc hai người lãng quên mọi thứ, phía sau lưng bọn họ truyền đến một tiếng gọi, “mami....”

Cô lập tức đẩy người này ra, mím môi trợn mắt với anh ta, cô về sau trước mặt bọn trẻ còn có hình tượng gì nữa?

Cảnh Thần Hạo càng thêm phần vô tội, anh cũng không biết Dương Dương sẽ đột nhiên xuất hiện

Thực tế như thế này cũng khá tốt, để anh biết được bọn họ là yêu thật sự, anh thật sự là một người tốt, tuyệt đối là thế

Cô cúi đầu nhìn Bùi Dương khuôn mặt nhỏ bé trầm nặng đang đứng ở trước cửa ra vào, “Dương Dương, con làm sao lại dậy rồi? Muốn uống nước sao? Mami giúp con lấy”

Bùi Dương lắc lắc đầu, đôi mắt đen tuyền ở trên người hai người họ đảo qua đảo lại, “con đi vệ sinh, ở đây gió lớn, không nên ở đây tiếp tục”

Lúc rời đi còn liếc nhìn Cảnh Thần Hạo một cái, dường như đang oán trách anh không biết chừng mực, ở ngay tại hành lang đi lại bắt đầu ân ân ái ái

Nhìn thấy cậu bé ngoảnh người đi vào trong phòng vệ sinh, cơ thể của Bùi Nhiễm Nhiễm giống như bị đông cứng lại, ai muốn tiếp tục à!

Cô quay người nhìn về phía người khởi xướng trước mặt, bị anh ta hôn đến mức đôi môi đỏ có chút sưng, “đi ngủ thôi”

“Cùng nhau?” anh nhếch mép lên nhìn cô

“Em từ chối?” cô rõ ràng đang ngủ yên lành, nếu như không phải là anh nói Mẫn Lệ bị tai nạn, cô cơ bản thì sẽ không từ trên giường thức dậy

Anh quyết đoán lên trước một bước, ôm lấy vòng eo của cô, giọng nói đầy gợi cảm thì thào bên tai cô, “con trai nói tiếp tục”

“Anh cẩn thận thằng bé sắp từ trong phòng vệ sinh đi ra rồi đó” sắc mặt bình thản của cô có chút đỏ hồng, tôn trên khuôn mặt trắng nõn của cô nhìn lại càng thêm ngon miệng

“Em nói đúng” anh cúi người xuống, bế cô lên đi xuống dưới tầng

Bùi Nhiễm Nhiễm phút chốc giật minh kinh hãi, đôi tay đập nhẹ mấy cái lên trước ngực của anh, “anh thả em xuống, sáng sớm mai Noãn Noãn thức dậy, em không ở bên cạnh con bé, con bé sẽ khóc đó”

“Em không ở bên anh, anh mới khóc đó” ở trước khi anh đến, Dương Dương Noãn Noãn đều là tự mình ngủ, anh vừa đến thì lại muốn cô ấy ngủ cùng, làm sao có thể?

Cô bỗng chốc có hứng thú, đưa tay lên đỡ lấy cằm của anh, “anh khóc cho em xem nào?”

“Ừm...”vấn đề này có chút nghiêm trọng, anh đã rất lâu không khóc rồi

Nước mắt là cái quái gì?

Cảnh Thần Hạo trầm tư một giây, cúi mắt xuống nhìn cô nói, “đợi chút khiến em khóc”

“Anh thả em ra, thả em ra!” cô thật sự một chút cũng không muốn khóc, càng không muốn làm cái gì, chỉ muốn ngủ yên ổn thôi

Nhưng xem ra, tối hôm nay ý niệm này chắc chỉ có thể là mơ tưởng rồi!

Sớm biết thì cô đã không muốn hiếu kỳ như thế rồi, ngày mai hỏi lại tình hình của Mẫn Lệ cũng có thể à! Dù sao thì cô cũng không phải là bác sĩ!

Thật sự hối hận lúc đầu à!

Thực chất Dương Dương Noãn Noãn trước đó rất sớm bọn trẻ đã ngủ rồi, vì vậy cô một chút cũng không lo lắng, nhưng mà sau khi nghĩ tới Cảnh Thần Hạo có tiền lệ này rồi, sau này cô đến biện pháp này đều không thể sử dụng rồi

Hôm qua còn vui mừng có chủ ý tốt như thế này cơ chứ!

Suy đi tính lại, cô chỉ đạt được một đáp án, chính là khi cô đi ngủ cần phải khóa cửa lại