Ào ào ào!
Mảnh vỡ pha lê của Thiên Linh Cầu rơi xuống như mưa, tung toé khắp mặt đất.
Nhìn bệ đá trống rỗng, Lâm Nhất tỉnh táo lại vội vàng ngưng tụ kiếm thế ngút trời vào cơ thể, Tử Diên Hoa trong đan điền lặng lẽ khép lại.
“Không ngờ Thiên Linh Cầu lại vỡ!”
“Linh nguyên của tiểu tử này cô đặc nhường nào chứ, đến Thiên Linh Cầu cũng bị áp đảo mà vỡ rồi”.
“Sợ rằng không chỉ có vậy, công pháp tu luyện của hắn rất có thể là kiếm quyết!”
Có rất nhiều loại công pháp, nhiều vô số kể như bầu trời đầy sao. Nhưng có một loại trong số đó chỉ kiếm khách mới có thể tu luyện, đó là kiếm quyết dành riêng cho kiếm khách.
Công pháp này vừa hiếm lại vừa quý, dù là kiếm quyết cảnh giới Tiên Thiên cũng khiến mọi người phải tranh cướp lẫn nhau.
Linh nguyên mà kiếm quyết sinh ra ngoài sắc bén, ưu điểm lớn nhất là phù hợp với kiếm pháp.
Kiếm pháp cũng vậy, nếu được thi triển bằng kiếm quyết thì ít nhất có thể tăng thêm hai phần uy lực.
Linh nguyên bình thường cho dù tu luyện cường đại đến đâu cũng không thể sắc bén được như thế.
Khiến Thiên Linh Cầu vỡ vụn là điều vô cùng khó.
Các thiếu niên tới đăng ký hoàn hồn lại từ trong sự sợ hãi, bọn họ lần lượt đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất.
Hai huynh đệ nhà Vương Diễm trên bục cao không quan tâm Lâm Nhất luyện công pháp nào, cũng chẳng quan tâm đến Thiên Linh Cầu đã vỡ vụn.
Điều họ quan tâm là trước khi Thiên Linh Cầu vỡ nó đã sáng lên bảy vòng ánh sáng.
Một vòng sáng là một phẩm, bảy vòng sáng là Linh thể thất phẩm!
Lâm Nhất không chỉ không phải phế thể mà còn là Linh thể thất phẩm, sự tương phản như vậy hiển nhiên là điều hai người không ngờ tới.
“Vương Diễm, bây giờ huynh còn gì muốn nói nữa không?”
Hân Nghiên dẫn Lâm Nhất trở lại bục cao, nhìn vẻ mặt khó coi của Vương Diễm rồi lạnh lùng chế nhạo.
Vương Diễm cắn chặt môi, vẻ mặt bực bội, sự thật đã bày ra trước mắt, hắn ta cũng không còn gì để nói.
“Căn cốt đã được kiểm định, nhưng võ hồn vẫn chưa kiểm định mà!”
Hắn ta còn chưa lên tiếng, Vương Ninh đang tái mặt bên cạnh đã trầm giọng bảo, hắn ta vẫn không cam tâm cứ thế bỏ qua cho Lâm Nhất: “Hắn từng giao đấu với người khác ở Thanh Dương Giới, nhưng lại chưa từng sử dụng võ hồn, chưa biết chừng sẽ là phế võ hồn…”
Lời này vừa dứt, trên mặt rất nhiều trưởng lão đều bất giác hiện lên vẻ khinh bỉ, chán ghét.
Lúc trước hắn ta cứ khăng khăng rằng Lâm Nhất là Kiếm Nô, vu khống hắn là phế thể, nhưng kết quả hắn lại là Linh thể thất phẩm!
Sự thật đã bày ra trước mặt, không mau đi xin lỗi người ta.
Còn ở đó nói lung tung, sẽ chẳng ai còn tin hắn ta nữa.
“Đủ rồi!”
Lạc Phong trưởng lão phụ trách tổng vẫn luôn im lặng, đột nhiên cất lời.
Khí thế cường hãn trên người bộc phát mãnh liệt, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc, cảm thấy rất áp lực.
Vẻ mặt Lạc Phong hơi tối lại, ông ta nhìn Vương Diễm: “Hắn là đệ đệ của ngươi?”
Vừa nói ông ta vừa vươn tay chỉ vào Vương Ninh.
Vương Diễm thầm than không ổn, gật đầu bất lực: “Vâng, là đệ đệ của ta, hắn vừa từ bên ngoài về nên không hiểu chuyện lắm, mong trưởng lão lượng thứ”.
“Ngươi định để ta trao danh ngạch hạt giống cho hắn?”
Vương Diễm nghẹn họng, không biết trả lời thế nào: “Ta…”
“Bảo hắn cút đi, ngoan ngoãn xếp hàng cho ta, không thông qua khảo hạch của giáo quan thì đừng hòng bước vào cửa của Lăng Tiêu Kiếm Các!”
Lạc Phong chỉ vào Vương Ninh, trầm giọng gằn từng chữ.
Như có tiếng sấm vang lên trong đầu Vương Ninh, hắn ta sững sờ tại chỗ.
Hắn ta không nghe nhầm chứ? Bảo hắn ta cút, hắn ta là dòng chính của Vương gia thuộc tứ đại tông tộc đấy.
“Huynh!”
Trong lòng vô cùng nhục nhả, Vương Ninh van nài.
“Còn không mau cút!”
Sắc mặt Vương Diễm u ám, hắn ta lạnh giọng quát, chẳng thèm để ý đến Vương Ninh.
Lạc Phong trưởng lão có tiếng là người dễ tính trong Kiếm Các, sẽ không làm khó vãn bối.
Bây giờ ông bắt Vương Ninh cút ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể nói là ông đã thật sự tức giận, hắn ta nào dám cầu xin thay Vương Ninh nữa.
“Ta cút…”
Vương Ninh cắn răng nói câu này rồi đi xuống, khi đi ngang qua Lâm Nhất còn hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Vương Ninh vừa đi, trên mặt Lạc Phong liền hiện lên ý cười, ông nói với Lâm Nhất: “Linh thể thất phẩm tuy không bằng Hân Nghiên và Vương Diễm, nhưng cũng thuộc vào hàng tư chất cao ở Lăng Tiêu Kiếm Các, nếu nhân tài xuất chúng thế này mà bị đuổi đi thì mới thật sự là trò cười cho thiên hạ”.
“Hân Nghiên, lần này ngươi chọn người tốt lắm, ta sẽ cho người mà ngươi chọn danh ngạch hạt giống”.
Hân Nghiên cười đáp: “Đa tạ trưởng lão”.
“Lạc trưởng lão, những người ta dẫn tới đều là tinh anh của thế gia. Sau vài lần tuyển chọn, ta mới dẫn họ tới đấy”.
Vương Diễm hơi lo lắng nói, nếu những người hắn ta dẫn tới không được danh ngạch hạt giống thì thật sự sẽ rất mất mặt.
“Được, lần này hai ngươi làm rất tốt, sau này ta sẽ ban thưởng. Dẫn họ đi đăng ký đi, ba ngày nữa tới báo danh, lấy thân phận danh ngạch hạt giống tham gia cuộc khảo nghiệm cuối cùng”.
“Đa tạ trưởng lão”.
Vương Diễm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Lâm Nhất.
Trong mắt hắn ta bất giác hiện lên tia nham hiểm, tiểu từ này đúng là một tai hoạ.
Vừa tới đế đô đã chuốc thù với mình, trước đây thấy hắn giả vờ cũng rất ra dáng, thì ra là heo đóng giả cọp, cố ý tới chơi mình.
Muốn đấu với ta thì cùng chờ xem!