“Lâm Nhất, đây là Thiên Linh Cầu dùng để khảo nghiệm căn cốt, ngươi chỉ cần truyền linh nguyên vào là được. Nếu là Phàm thể thì quả cầu sẽ không sáng, chỉ cần quả cầu phát sáng thì căn cốt sẽ là Linh thể, ánh sáng càng rực rỡ thì phẩm cấp của Linh thể càng cao, cao nhất là cửu phẩm”.
Hân Nghiên kéo tay Lâm Nhất, nhẹ giọng giải thích.
Trong lòng Lâm Nhất cảm động, hắn nở nụ cười: “Hân Nghiên tỷ, tỷ đã bao giờ nghĩ nếu ta thật sự là phế thể thì tỷ sẽ bị coi là trò cười trước mặt tất cả mọi người chưa?”
Giờ phút này, đội ngũ xếp hàng dài như trường long đều đang đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Vương Diễm không mang ý tốt, chỉ chờ Hân Nghiên trở thành trò cười.
Mà Vương Ninh thì liên tục chế nhạo, cho dù rời đi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
“Không được nói như vậy, ngươi là do ta đưa tới, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi đến cùng”.
Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất rồi nói một cách nghiêm túc.
Thật ra cô ta rất thích Lâm Nhất, loại thích này không phải thích kiểu nam nữ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhất cô ta đã cảm thấy ánh mắt của thiếu niên này vô cùng trong sáng, nhất là ánh mắt nhìn cô ta sạch sẽ không một chút tạp chất. Bao năm nay loại người nào Hân Nghiên cũng đã gặp, biết rằng ánh mắt thế này hiếm có thế nào.
Mọi người đều nói mắng chửi người không vạch trần khuyết điểm, trong lòng mỗi người đều có chuyện quá khứ đau buồn, là những vết sẹo ẩn sâu trong lòng.
Trước đại điện, hiện giờ Lâm Nhất coi như đã bị Vương Ninh không chút nể nang vạch trần vết sẹo năm xưa.
Dưới con mắt của mọi người, nếu là người khác e là đã suy sụp rồi.
Nhưng vẻ mặt Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, hắn càng như vậy càng khiến Hân Nghiên đau lòng.
Bởi vì cô ta là người đưa Lâm Nhất tới.
“Thật ra Vương Ninh nói không sai, căn cốt của ta thật sự không tốt. Ta vốn định trước khi đến Đế Đô sẽ nắm vững kiếm ý hoàn chỉnh, như vậy có lẽ Kiếm Các sẽ coi ta là trường hợp đặc biệt mà nhượng bộ một lần. Bây giờ xem ra có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, Hân Nghiên tỷ đừng cưỡng cầu”.
Lâm Nhất đã nhìn ra được Vương Diễm cố ý để hắn kiểm tra, muốn chụp cho Hân Nghiên cái mũ ‘mắt nhìn người không tốt’ này.
Hân Nghiên cười không tán đồng: “Ngươi chưa bao giờ khảo nghiệm căn cốt đúng không?”
“Ừm”.
“Vậy thì thử đi, ta không sợ người khác nghĩ gì về mình, ta chỉ không muốn ngươi phải nuối tiếc thôi”.
Hân Nghiên không cho Lâm Nhất cơ hội từ chối, đặt tay hắn lên Thiên Linh Cầu rồi bảo: “Cố lên”.
Đối mặt với ý tốt của đối phương, nếu Lâm Nhất còn từ chối thì thật sự không hay lắm.
Vậy thì kiểm tra đi, hắn cũng muốn biết mình có tư chất thế nào!
Hắn nhẩm niệm, Tử Diên Kiếm Quyết trong cơ thể bắt đầu di chuyển, từng làn linh nguyên màu tím thông qua bàn tay truyền vào Thiên Linh Cầu.
Ào!
Linh nguyên nhỏ giọt như bùn rơi xuống biển, sau đó biến mất không còn tăm tích trong Thiên Linh Cầu, không có bất kỳ phản ứng nào.
Là vì linh nguyên quá ít sao?
Cho dù là Phàm thể cũng không đến mức không có phản ứng gì, ít nhất cũng sẽ chấn động một chút.
Suy nghĩ một chút, hắn điều khiển Tử Diên Hoa đang cháy trong cơ thể lặng lẽ mở ra một cánh hoa.
Linh nguyên Tiên Thiên trút vào Thiên Linh Cầu ngày càng nhiều hơn, nhưng quả cầu pha lê vẫn không sáng.
“Đúng là phế thể thật…”
“Dã tâm thật lớn! Kẻ bị loại lúc trước ít nhất cũng là Linh thể nhất phẩm, làm gì có phế thể nào dám chạy tới Lăng Tiêu Kiếm Các báo danh!”
Thấy Thiên Linh Cầu mãi không sáng, mọi người phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.
Ở trên bục cao của đại điện, Vương Diễm cười bảo: “Xem ra đúng như đệ nói, tiểu tử này thật sự là phế thể”.
“Có thể giả được sao! Nếu không phải phế thể thì đã không phải làm Kiếm Nô hai năm”, Vương Ninh nở nụ cười trào phúng.
“Tốt lắm! Nữ nhân này luôn đối đầu với ta trong tông môn, lần này cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của ả”.
Vương Diễm cười nham hiểm: “Chỉ cần khẳng định tiểu tử này là phế thế thì ta có thể kiện cô ta một phen, ít nhất cũng phải giam cô ta một tháng! Không biết nhìn người, gây ra trò cười lớn như vậy đừng hòng có người nói thay”.
“Huynh à, không thể giữ tiểu tử này lại được…”, Vương Ninh nhắc nhở.
“Hắn đã giết bao nhiêu người tông tộc Vương Thị của chúng ta khi ở Thanh Dương Giới, sao có thể để hắn sống được? Chờ hắn bị đuổi rồi đệ cứ hành hạ tuỳ thích, muốn làm thế nào thì tuỳ”, Vương Diễm hờ hững lên tiếng, hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện nhỏ này.
Bùm!
Nhưng đúng lúc này, Thiên Linh Cầu trên bệ đá đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng tím vô cùng mạnh.
Lâm Nhất hơi giật mình, cảm giác nơi sâu nhất trong lục đại khiếu huyệt quanh trái tim có một luồng khí hoà vào linh nguyên rồi trút vào Thiên Linh Cầu.
Thiên Linh Cầu đã biến thành màu tím, phóng ra một vòng sáng rực rỡ chói mắt.
Một vòng sáng tượng trưng cho Linh thể nhất phẩm!
“Không phải phế thể!”
“Quả cầu bị ánh sáng nhuộm thành màu tím đậm rồi, linh nguyên Tiên Thiên của tiểu tử này cô đọng thật đấy”.
“Nhưng cũng chỉ là nhất phẩm thôi, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các”.
Bùm!
Thiên Linh Cầu lại toả ra một vòng sáng nữa, ánh sáng tím lúc này đã đậm đến mức chói mắt.
Lâm Nhất chỉ cảm thấy thất đại Tiên Thiên khiếu huyệt đều có luồng khí lần lượt rót vào Thiên Linh Cầu.
Thất Khiếu Linh Lung đan!
Đột nhiên hắn hiểu ra, là Thất Khiếu Linh Lung đan mà Tô Hàm Nguyệt đưa cho hắn. Căn cốt của hắn đã được thay đổi sau khi luyện hoá thành công viên linh đan đó và sinh ra biến hoá về chất.
Vì nó ẩn rất sâu trong thân thể, chính bản thân hắn cũng không biết, hắn còn tưởng căn cốt của mình không tốt.
Dưới con mắt của bao người, Thiên Linh Cầu tản ra từng vòng sáng, cho đến khi bảy luồng khí đều trút hết vào trong.
Bảy vòng sáng hiện lên rồi mới dừng lại.
Đồng thời, Tử Diên Hoa ở đan điền của hắn cũng nở rộ.
Thiên Linh Cầu màu tím càng thêm chói mắt.
Phối hợp với bảy vòng sáng chói lọi rực rỡ như làn sóng gợn khắp bốn phương, cảnh tượng như ảo như mộng.
“Linh thể thất phẩm!”
“Chết tiệt, sao lại thế!”
Trên bục cao, hai huynh đệ Vương Ninh ngây người tại chỗ, vừa nãy Vương Ninh còn thề thốt khẳng định Lâm Nhất là phế thể, lúc này đã hoàn toàn sững sờ.
Từng vòng sáng như từng cái tát giáng mạnh lên mặt Vương Ninh.
Đùng!
Khi Tử Diên Hoa cháy rực trong đan điền hoàn toàn nở hết ba mươi cánh, Thiên Linh Cầu đột nhiên nổ tung.
Rất nhiều thiếu niên có mặt đều sợ hãi, ngồi xổm xuống theo phản xạ tự nhiên.
Bán Bộ kiếm ý mạnh mẽ từ cơ thể Lâm Nhất tràn ra không kiểm soát được.
Tiếng kiếm xung quanh không ngừng va chạm, âm thanh vang lên không ngớt.
Lâm Nhất với làn tóc dài loà xoà, khuôn mặt tuấn tú điển trai lúc này vênh lên, cực kỳ tự tin.
Trên bục cao, sắc mặt Vương Ninh tái nhợt, hắn ta biết mình đã gây ra hoạ lớn.
Vẻ mặt của đám Lịch Khiếu Thiên lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Lâm Nhất lúc trước càng thú vị hơn, ai cũng không tin được, cực kỳ hối hận.
Chỉ có Lý Vô Ưu và Hân Nghiên là ý cười nồng đậm.