Dốc Tình: Thượng Tướng, Xin Buông Tha Vợ Ngốc!

Chương 28: Nôn nao đón vợ con




Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Tử Ngai có hứng muốn ra ngoài đi dạo, sẵn dịp mang đồ ăn đến chỗ làm của Bối Nhuận Dư. Ngày thường không có nhiệm vụ lớn, thì anh vẫn sẽ ngồi ở văn phòng để xử lý giấy tờ.

Buổi trưa anh cũng rất ít ăn cơm ở nhà, đa phần là ăn ở ngoài, nhưng bữa nay, Tử Ngai sẽ đích thân mang đồ ăn thơm ngon đến cho chồng.

Điền Điền đã sớm tự mình thay quần áo. Cái cánh tay, hai chân nhỏ nhắn nhưng rất linh hoạt. Còn Tử Ngai thì đóng hộp sẵn thức ăn cho Bối Nhuận Dư.

TỬ Ngai ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi trắng, quần tây đen đóng thùng. Còn Điền Điền thì mặc cosplay trang phục quân đội của con nít.

Hai mẹ con sửa soạn xong liền đi nhanh. Trên đường tới chỗ làm của Bối Nhuận Dư, Tử Ngai liên tục dặn dò con trai phải thật ngoan ngoãn, không nên quấy rầy đến cha nhiều.

Điền Điền rất hiểu chuyện, cho dù Tử Ngai không dặn dò thì cậu cũng biết phải làm như thế nào mới tốt.

Sau khi ổn thoả hết mọi thứ, cô theo cách anh từng hướng dẫn mà bắt xe, và đưa tờ giấy địa chỉ chỗ làm cho tài xế. Đây cũng là do Bối Nhuận Dư chuẩn bị trước cho cô.

Mà anh chỉ bảo cô thích thì tới, còn không thì cô cứ quyết định đi và làm những điều mình thích. Bởi vậy cho nên hôm nay cô muốn tạo cho anh một bất ngờ lớn.

Lúc đứng trước cổng lớn, có hai anh mặc quần phục chỉnh tế đứng canh gác, Tử Ngai nhớ tới lời dặn của anh, nên rút trong túi ra một tờ giấy nhỏ, và xưng hô với hai người canh gác mình là vợ của Thượng tướng Bối Nhuận Dư.

Hai người kia nhìn tờ giấy lệnh đặc cách của Tử Ngai, một người trong số đó là Tiểu Trương chạy vội vào phòng bảo vệ sau lưng, và gọi điện thoại kết nối tới văn phòng của Bối Nhuận Dư.



- Alo.

- Thưa sếp, có chị dâu tới tìm sếp ạ.

Bối Nhuận Dư nghe xong liền giật mình, lòng bồi hồi nhiều cảm xúc, đặc biệt chính là nôn nóng. Anh vội ra lệnh mau cho Tử Ngai vào bên trong.

Tiểu Trương vừa gọi điện cho Bối Nhuận Dư kia rất biết lấy lòng cấp trên, anh ta cúi thấp đầu mời Tử Ngai và đứa bé đáng yêu Điền Điền đi vào. Anh ta còn đi theo bên cạnh che dù cho hai mẹ con Tử Ngai, trời nắng thế này còn đi đưa cơm cho sếp lớn, xem ra tình cảm của hai người rất mặn nồng.

Nghĩ vậy, Tiểu Trương càng đặc biệt lấy lòng Tử Ngai nhiều hơn, mong là cô sẽ nhìn ra điểm tốt của anh và báo cáo với Thượng tướng Bối, cơ hội thăng chức như tìm đến tận tay.

Ở phía xa, Tống Hy dõi mắt nhìn theo bóng lưng đang di chuyển của Tử Ngai, cô là cấp dưới của Bối Nhuận Dư, năm năm trước cũng là cô ấy được Bối Nhuận Dư giao cho nhiệm vụ đến đón Tử Ngai về thành phố.

Sau nhiều năm gặp lại, vóc dáng của Tử Ngai thay đổi ít nhiều, cho nên Tống Hy không nhận ra người phụ nữ cùng đứa trẻ kia là ai. Thấy có một đồng nghiệp đi ngang qua mình, Tống Hy tò mò kéo lại rồi hỏi:

- Này, hai người kia là ai thế?

- Nghe đồn là vợ con của Thượng tướng Bối đó.

- Cái gì!



Tống Hy như nghe thấy một tin sốc. Rõ ràng người phụ nữ đó giờ mà Bối Nhuận Dư mong nhớ là người phụ nữ đã chết dưới đống đá lở - Tử Ngai. Vì sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người phụ nữ khác, đã thế còn có con lớn chừng này.

Nhận thức được một tin giật gân, Tống Hy vội đuổi theo hướng Tử Ngai và Điền Điền vừa đi khuất. Vẻ mặt của Tống Hy đầy sự bất ngờ.

Tống Hy đến gần phòng làm việc của Bối Nhuận Dư thì liền núp đi. Đồng tử giãn ra, cố gắng căng mắt nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia. Cô đã từng thấy khuôn mặt của Tử Ngai, ngoại trừ đen nhẻm thì chẳng có gì đặc biệt. Còn người phụ nữ đáng chuẩn bị bước vào phòng của Bối Nhuận Dư thì lại có nước da hồng hào, khuôn mặt căng mịn, hai má đầy thịt không hề gầy gò.

Trong lòng có nhiều phán đoán kỳ lạ, Tống Hy không biết rốt cuộc ở đâu ra xuất hiện một người xa lạ thế này. Vậy còn người phụ nữ tên Tử Ngai kia thì sao? Chẳng lẽ Bối Nhuận Dư là kẻ lăng nhăng, sau khi nghe tin Tử Ngai mất, là bắt đầu rục rịch với người đàn bà khác à?

Tống Hy không dám tin điều đó. Bàn tay siết chặt, khớp tay nhô lên rõ xương, màu sắc trắng bệch. Môi Tống Hy bị cắn đến đỏ lên, tựa như sựt ra máu. Hồi sau cô mới bình tĩnh trở lại, và xoay lưng rời khỏi chỗ này.

Cùng lúc đó, Tử Ngai và Điền Điềm bước vào phòng của Bối Nhuận Dư, cô vội thốt lên thành tiếng:

- Ta da.... Bọn em tới rồi đây!

Tự dưng đón tiếp cô là một khoảng trống vắng, chẳng có ai ở trong phòng cả. Đầu Tử Ngai đầy dấu chấm hỏi. Chồng của cô đi đâu mất tiêu rồi?

Ai mà ngờ được, Bối Nhuận Dư vừa biết tin Tử Ngai và Điền Điền tới thăm mình, anh liền vội vàng chạy ra ngoài đón tiếp hai mẹ con cô. Và cũng vì quá nôn nóng, cho nên anh đi bằng đường tắt, bởi thế nên suốt chặng đường từ văn phòng ra ngoài cổng, cả ba người đều không có chạm mặt nhau.

Bối Nhuận Dư ra ngoài cổng thì trống vắng vợ yêu và con trai cưng. Anh tặc lưỡi một cái rồi dùng hết tốc độ bình sinh chạy vội lại vào văn phòng. Dáng vẻ hấp tấp nào có giống với chức vụ Thượng tướng của mình đâu chứ!