Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 141




"Xem ra đúng là người phụ nữ của Cố Thâm, rất chung tình với hắn."

Vệ Hoằng nói.

Nước mắt Mộ Dung Tuyết đã thấm ướt cả miếng vải băng mắt, hai lần rồi. Lần trước là rơi vào tay bọn khủng bố, lần này là rơi vào tay bọn bắt cóc, cả hai lần tính mạng của cô đều không một ai quan tâm hay để ý tới...

Vệ Hoằng làm sao biết được cô không phải là Hàn Kỳ Âm, càng không phải là người phụ nữ của Cố Thâm. Thì lấy đâu ra người cứu cô chứ?

Mộ Dung Tuyết không nói thêm gì nữa. Vệ Hoằng hôm nay mục đích chính là muốn ép Cố Thâm, còn từ miệng Mộ Dung Tuyết mà moi được thông tin gì của hắn thì ông ta cũng không hi vọng lắm.

Gắn bom vào người cô rồi, ông ta lại hỏi Cố Thâm đã trả lời chưa. A Kiếm nói hắn chưa trả lời, Vệ Hoằng cười haha công kích cô

"Uổng công cô chung tình với hắn, trong khi hắn lại bỏ mặc để cô chết."

Mộ Dung Tuyết im lặng.

Vệ Hoằng nhìn cô một lúc rồi đứng dậy

"Khi nào hắn trả lời, báo lại cho ta. Còn nữa, tạm thời chưa động vào nó."

Hai tên A Kiếm và A Thủ vâng một tiếng.

Mộ Dung Tuyết cảm nhận được Vệ Hoằng đã rời đi, hai tên còn lại cũng ra ngoài cửa đứng canh gác, cô tựa người vào tường, trên người đang là bom hẹn giờ nên chẳng dám cựa quậy. Vệ Hoằng đúng là độc ác, ông ta gắn bom thì cô chạy hay không chạy kết quả vẫn là chết.

Hóa ra thế giới của bọn họ chính là như thế, chém giết lẫn nhau.

Ban đầu Mộ Dung Tuyết đúng là rất sợ hãi, nhưng hiện tại cô không còn sợ nữa mà chỉ có nỗi bình thản. Có lẽ là đã biết mình đằng nào cũng chết nên cô chấp nhận, thì ra chết cũng không đáng sợ như cô nghĩ.

Một số chỉ nuối tiếc duy nhất một điều là trước lúc chết lại không gặp được Mạc Tư Huyền.

Không biết anh có ăn bánh không? Hay là sẽ vứt nó đi? Mộ Dung Tuyết nghĩ khả năng thứ hai sẽ cao hơn cả.

Khóe môi Mộ Dung Tuyết nhếch lên cười tự giễu, phải chấp nhận thôi. Mình làm mình chịu, ai bảo người cô yêu lại là anh chứ....cô có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, có nhan sắc, có tiền, có trí tuệ. nhưng lại không thể có được người mà mình yêu.

*

*

*

Trong lúc đó, Mạc Tư Huyền đã nhận được thông tin từ Vệ Hoằng, vừa nhìn thấy cô gái trong clip mà anh đã nhận ra cô gái đó là Mộ Dung Tuyết. Một đoạn ghi âm nữa được gửi qua, giọng nói đã được xử lí không rõ là đàn ông hay đàn bà

"Cố Thâm. Người phụ nữ của mày đang ở trong tay tao, muốn cứu cô ta thì đem công nghệ chế tạo vũ khí mà mày đang nghiên cứu ra đây."

Lí do mà Mạc Tư Huyền chần chừ không muốn thông báo cho Cố Thâm bởi vì anh biết chắc chắn hắn sẽ bỏ mặc Mộ Dung Tuyết chết.

"Tư Huyền."

Cố Thâm gọi mấy lần anh mới trả lời.

"Chú đang suy nghĩ chuyện gì?"

Hắn tinh ý phát hiện ra.

"Lão đại..."

Mạc Tư Huyền định nói lại thôi, biểu cảm khó xử lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt anh.

"Chuyện gì?"

Cố Thâm buông tập tài liệu trên tay xuống

"Chú muốn gì cứ nói."

"Lão đại, chuyện này..."

Mạc Tư Huyền nhớ đến dáng vẻ Mộ Dung Tuyết bị trói chặt nằm trên đất, đang phân vân thì ipad trên tay anh ta lại nhận thêm được một clip nữa được gửi tới, lần này trên người cô còn được gài thêm bom hẹn giờ.

Mạc Tư Huyền xem xong, siết chặt lấy ipad trong tay. Cố Thâm lạnh lùng giật lấy ipad trên tay anh, mi tâm nhíu lại, thanh âm trầm xuống

"Cái gì đây?"

"Là Mộ Dung Tuyết. Có thể bọn chúng đã nhầm lẫn với cả Hàn Kỳ Âm..."

Cố Thâm mở file ghi âm, hay lắm...lại dám có người uy hiếp hắn. Nhưng mà dục tốc bất đạt, bắt người lại bắt lầm, nếu thực sự bọn chúng mà bắt Hàn Kỳ Âm thì hắn sẽ san phẳng chỗ đó, không cần biết đám người kia là ai.

"Nam Huyền Dạ? "

Cố Thâm hỏi.

"Có lẽ...là không phải ạ."

"Thế chú định giải quyết thế nào?"

Hắn vào ngay trọng tâm, hàm ý sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Đúng như Mạc Tư Huyền nghĩ, nếu Mộ gia mà biết Mộ Dung Tuyết mà trước đó còn ở Cố gia thì cũng chẳng thể làm gì được. Cô ta có chân tự đến thì cũng có chân tự đi, hơi đâu mà hắn để tâm.

Người duy nhất bây giờ để tâm đến Mộ Dung Tuyết là Mạc Tư Huyền. Anh không thích cô nhưng không đến nỗi bỏ mặc cô chết, Cố Thâm đã biết còn không tỏ thái độ gì thì đồng nghĩa là anh ta được tự ý quyết định.

Cố Thâm nhận ra vẻ khó xử của Mạc Tư Huyền, từ lúc hắn yêu Hàn Kỳ Âm, hắn đã không muốn cô phải chịu đau đớn, thiệt thòi như hồi trước. Đến chính bản thân hắn cũng không hiểu những điều đó nghĩa là gì, có lẽ đấy là bản chất của tình yêu, muốn bảo bọc, che chở cho người con gái mình yêu.

"Tư Huyền, đừng để sau này bản thân chú phải hối hận. Nếu cần, tôi sẽ điều người."

Hắn chậm rãi nói, một người tàn nhẫn và máu lạnh như hắn còn hiểu được giá trị của tình yêu thì đối với Mạc Tư Huyền thì đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Mạc Tư Huyền nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, bên trong đã có quyết định

"Lão đại. Thuộc hạ sẽ quay trở lại."

Nói xong, anh rời đi nhanh chóng, anh cởi bỏ chiếc áo khoác nghiêm túc trên người, chỉ còn lại áo sơ mi bên trong. Mạc Tư Huyền xắn tay áo lên, lộ ra vết sẹo nơi cánh tay, đó là lí do mà anh thường xuyên mặc áo khoác để che đi.

Nhưng bây giờ, không còn cần phải che giấu nữa...

p/s: Giờ này k biết có ai còn thức k nhỉ, Lim đang viết mà phim hay quá nên giờ mới xong đc 2 chap cho mn...

mai Lim bù nhé???