Nam Huyền Dạ xót xa khôn tả, rời bỏ thế giới ngầm ư?
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, thế giới ngầm vừa nguy hiểm, nhưng cũng vừa bảo vệ anh. Nếu muốn thoát ra. chỉ có con đường chết.
"Bảo bối..." Anh hôn lên gò má cô, lưu luyến hít sâu một hơi, nói.
"Anh có thể bảo vệ được em. Nếu phải rời khỏi thế giới ngầm, những kẻ đang nhăm nhe sẽ không tha cho anh, chỉ có cách trở thành người mạnh nhất, mới có thể an toàn..."
Lời nói của anh, chất chứa nỗi khổ, và cả khao khát muốn bảo vệ cô, Thời Ninh đoán được câu trả lời khi cô nhìn vào mắt anh, nước mắt cô nóng hổi rơi xuống lại được anh lau đi. Cô nhìn những vết sẹo trên người anh, khẽ vuốt ve nó, kiên định nói:
"Nhưng Dạ...anh không thể đảm bảo rằng tương lai của chúng ta sẽ thực sự an toàn. Em yêu anh, em không muốn mất anh...Vậy nên...xin anh hãy để em bước vào thế giới của anh."
Thời Ninh đã từng nếm trải cảm giác mất anh, cô không muốn trải qua nó một lần nữa. Nam Huyền Dạ kinh ngạc, nâng khuôn mặt cô lên nhìn kĩ. sau cùng ngấu nghiến lấy đôi môi cô, cho đế khi cô thở hổn hển mới xúc động nói.
"Bảo bối...anh..." Nam Huyền Dạ không biết nên nói gì.
Thời Ninh áp mặt vào ngực anh, chỉ muốn ôm anh như thế này mãi, cô đã quyết định rồi. Bắt đầu kể từ khi cô yêu anh, cuộc sống của cô đã không còn đơn thuần như là một Thời Ninh bình thường nữa..
"Em không muốn anh gặp nguy hiểm, em không muốn để anh một mình. Bây giờ anh đi đâu, em sẽ theo đó. mãi mãi không xa rời..." Thời Ninh ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt sóng sánh yêu thương bộc bạch.
Nam Huyền Dạ xót xa, anh không muốn bảo bối phải bước vào thế giới này. Nhưng anh lại là một kẻ ích kỷ không thể nào lựa chọn được.
Trong mắt anh dường như ẩn chứa điều gì đó khó nói thành lời, Nam Huyền Dạ hôn lên vầng trán cô, dịu dàng nói:
"Bảo bối, anh yêu em rất nhiều..."
Hai người say mê quấn quýt lấy nhau không biết mệt mỏi, tựa như xa cách quá lâu. Thời Ninh mệt quá nên thiếp ngủ, nhưng anh chỉ hơi động đậy là cô tỉnh dậy, Nam Huyền Dạ vừa yêu thương vừa buồn cười.
"Anh tê tay..."
Thời Ninh mím môi, chủ động nằm sang phía bên kia, sau đó lại rúc vào trong lòng anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo anh. Nam Huyền Dạ bỗng nhiên được sủng có chút không quen, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô, lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
"Anh ra ngoài một chút."
Nam Huyền Dạ định nhổm người dậy. bảo bối trong lòng lại níu tay anh.
"Em đi cùng anh."
Đôi mắt long lanh trong suốt khiến trái tim anh mềm ra. Đợi cô mặc váy xong, mới mở cửa.
"Lão đại."
Hoắc Lãnh chạm phải ánh mắt cô, không tỏ thái độ gì.
Chuyện anh ta giấu không nói cho cô biết Nam Huyền Dạ là lão đại thế giới ngầm, có lẽ là không muốn cô lo lắng nhiều.
Thời Ninh cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa, bây giờ quan trong nhất là được ở bên Nam Huyền Dạ thôi.
"Em đi xem Tiểu Đình thế nào."
Cô thấy có mặt cô ở đây, hình như bọn họ không tiện nói chuyện cho lắm. Thời Ninh lấy cớ rời đi.
Bóng dáng cô đi khuất. Hoắc Lãnh bấy giờ mới lên tiếng:
"Lão đại, chuyện xử lý Ôn Hạo và Nam Yên Vũ đã xong, Kiều Minh Nguyệt bây giờ cũng không dám ho he."
"Xử lí nốt mấy đám chuột nhắt của các bang phái còn lại." Ánh mắt anh lóe lên sự tàn độc.
Hoắc Lãnh vâng lệnh rời đi.Nam Huyền Dạ suy nghĩ một lúc, gọi điện cho một người.
Tiểu Đình vẫn còn chưa tỉnh lại, cô dịu dàng vuốt ve mái tóc của con trai, Nam Huyền Dạ lúc này chợt đi vào, ôm lấy cô từ đằng sau, đặt cằm lên hõm vai cô.
Hai người yên lặng không nói, cảm nhận hơi ấm của nhau. Thời Ninh đan bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay lớn của anh, cô không thấy sắc mặt anh lúc này, khoảnh khắc anh đi vào, nhìn thấy cô và con trai, là khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời nhất của anh, cũng là thứ mà anh hằng mong bảo vệ.