Độc Sủng Y Phi

Chương 31




"Nào, mau nói đi. Chủ nhân ngươi hiện tại đang ở đâu?"

Nam nhân phía sau mắt chợt lóe, hắn điên cuồng trừng mắt nhìn tên đồng đội đầu heo không cho tên đó nói. Nhưng đồng đội của hắn ta lại không hề nhìn thấy, một hơi khai hết nội tình.

"Tên đầu heo kia, sao ngươi khai hết ra vậy?"

"Ta không biết những gì ta nói trái ngược với những gì ta nghĩ." Nói rồi quay về phía Hứa Tiểu Lan. "Rốt cuộc ngươi hạ thuốc gì vào chúng ta."

"Chỉ là một loại thuốc khiến người ta nói thật thôi."

"Hừ, ngươi cứ đắc ý đi, dù sao thì ngày chết của ngươi cũng sắp tới rồi." Nam nhân cầm chiết phiến hừ lạnh đắc ý nói tiếp:"Bây giờ trên bảng nhiệm vụ của Quỷ Sát đang treo thưởng lớn cho người lấy được đầu ngươi. Người của Quỷ Sát ngươi không đấu lại được đâu, còn bọn ta chỉ là tiễn ngươi sớm một bước thôi."

Hứa Tiểu Lan nghe vậy nhíu mày, trước giờ nàng chưa từng để mắt đến bảng nhiệm vụ của Quỷ Sát, kể cả nhiệm vụ có chỉ đích danh nàng đi làm nàng cũng không buồn để vào mắt. Nhưng lần này nhiệm vụ có liên quan đến nàng mà người trong Quỷ Sát vẫn chưa gửi thông báo tới. Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Lan lại nhớ tới phong thư được gửi tới hồi chiều nàng vẫn chưa buồn mở ra. Liền thuận tay kéo ngăn tủ lấy phong thư đó ra. Bên ngoài phong thư không ghi người gửi, nhưng bên trong lại là bì thư khác, bên trên có kí hiệu của Quỷ Sát - Thiên Dạ các.

"Ha... Nếu các ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất chuyện này." Nàng nhìn phong thư một hồi lâu, khi biết chủ nhân đứng đằng sau nhiệm vụ lần này khóe mắt liền lóe lên. "A Chiêu, ngươi về tổng bộ Quỷ Sát cho một vài người nhận nhiệm vụ này đi."

"Chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không thể. Và toàn bộ Quỷ Sát sẽ không có ai nhận nhiệm vụ này."

Hứa Tiểu Lan hai mắt sáng rực lên, nàng không quan tâm đến chuyện đó."Đây là lệnh của Các chủ, các ngươi dám làm trái. Các ngươi chỉ cần nhân cơ hội này lừa tiền là được rồi."



[Các chủ, Thiên Dạ các đâu có thiếu tiền.]

Hứa Tiểu Lan hưng phấn nhìn tờ giấy trên tay, trên tòe giấy ghi rõ người ủy thác của nhiệm vụ lần này không ai khác là Hứa Thanh Thanh. Nàng ta sẵn sàng chi rất nhiều tiền để thuê sát thủ của Quỷ Sát, để có số tiền lớn như vậy chắc chắn phải có sự nhúng tay của Trần thị. Nhớ lại cuộc sống trước kia bị cắt xén đủ thứ cùng với số của hồi môn kếch xù mà mẫu thân của nguyên chủ để lại trước khi lâm chung bị Trần thị nuốt hết. Hứa Tiểu Lan cười tà. Rốt cuộc nàng cũng biết Hứa Thanh Thanh lấy tiền ra để tạo một nhiệm vụ trên ám bảng.

Hai nam nhân quỳ dưới đất nghe cuộc nói chuyện của Hứa Tiểu Lan với A Chiêu liền đoán được thân phận của nàng. Đôi đồng tử mở to, há hốc miệng, bọn hắn không dám tin vào những gì mình nghe được. Đột nhiên, Hứa Tiểu Lan rót ly trà đổ vào miệng bọn hắn, theo phản xạ, cả hai liền nuốt xuống. Không lâu sau, cơ thể truyền tới cơn đau âm ỉ, tim quặn thắt như có ai đó bóp nghẹt lại.

"Ngươi... ngươi vừa cho bọn ta uống gì vậy... hự."

Thất khiếu chảy ra dòng máu đen, cơ thể vô lực ngã xuống, trước mắt dần trở nên mơ hồ. Nhìn nữ nhân ngồi trên ghế cao biểu tình lạnh nhạt, đôi mắt đầy lệ khí, lười biếng nhả ra từng chữ. "Chỉ là một loại độc tiễn các ngươi đi sớm hơn thôi."

Rất nhanh sau đó, cơ thể to lớn của hai nam nhân biến thành một vũng máu đen. Phân phó cho A Chiêu dọn dẹp tàm cuộc, còn nàng thì tiêu sái rời khỏi phòng tắm.

"Tiểu thư, có tra hỏi được gì không?"

Nguyệt Hoa ngồi gật gù trước cửa phòng, thấy Hứa Tiểu Lan ra ngoài liền đứng bật dậy, cầm hai tay nàng lo lắng hỏi. Hứa Tiểu Lan thu lại lại lệ khí cười tươi rói: "Bọn chúng chạy mất rồi. Muội mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Chờ Nguyệt Hoa đi khuất, một vòng tay ôm trọn lấy cơ thể nàng. Mùi hương hoa mộc thoang thỏang bay vào trong cánh mũi. Hứa Tiểu Lan lười phản kháng mà dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Phượng Mặc Lẫm thấy biểu tình nàng như vậy liền ngạc nhiên. Hôm nay mèo hoang không giơ vuốt cào người.

"Nha đầu nàng sao lại để cho nam nhân khác thấy thân thể?"



"Dù sao bọn chúng cũng bị ta giải quyết hết rồi. Với lại, không phải vương gia cũng rình coi ts sao? Hay là ta xử ngươi như xử bọn chúng."

"Để bọn chúng chết dễ dàng như vậy, đúng là quá hời đối với bọn chúng." Nói đoạn bế Hứa Tiểu Lan trở về phòng.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Phượng Mặc Lẫm vươn tay khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cẩn thận mà nâng niu, đáy mắt mang theo một tia mê ly quyến luyến.

Bị nhìn thế này khiến cho Hứa Tiểu Lan cảm thấy không được tự nhiên, nàng có cảm giác như mình là một món đồ quý đang được mang đi đấu giá. Hứa Tiểu Lan chán ghét nghiêng đầu sang một bên né tránh ánh mắt nóng rực của hắn. Sau khi từ từ điều chỉnh tâm tình lúc này, Hứa Tiểu Lan ngẩng mặt lên chống lại ánh mắt như gần trong gang tấc của Phượng Mặc Lẫm, lúc này, đáy mắt của hắn đã giảm đi vẻ nghiêm nghị cùng lãnh khốc vốn có, có vẻ như tâm tình của hắn trở nên tốt hơn sau đó liền bật cười.

Sủng nịnh véo cánh mũi nàng, tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng càng chặt. Hắn vùi mặt vào hõm cổ nàng, rồi không có bất cứ hành động nào khác chỉ nghe thằng tiếng hít thở đều đều.

Hứa Tiểu Lan nằm suy nghĩ biện pháp, muốn né tránh khỏi cái ôm của hắn, nàng tung chăn ngồi dậy nhưng chưa kịp tung hết chăn ra thì lại bị hắn kéo lại vào trong lòng. Hứa Tiểu Lan cố gắng giãy dụa nhưng không có kết quả gì, chỉ có thể buồn bực thở hắt ra.

Nhờ vầng sáng mông lung của ánh trăng, Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trước mắt.

Vóc dáng hoàn mỹ hình dáng như thần thoại cổ hy lạp, da thịt bóng loáng như ngọc, nhìn qua vô cùng cao quý, làm cho người ta không dám khi dễ. Đôi môi đỏ sẫm trơn bóng cong lên. Mái tóc đen dài rơi xuống, mang theo một nét tao nhã thanh cao.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng đang nhắm lại của hắn không còn tỏa ra sát khí bức người như thường hơn nữa lại có chút ôn nhuận nhu hòa, hơi thở của hắn tao nhã,tươi mát nhưng vẫn không thay đổi sự thật rằng hắn sinh ra đã là một cường nhân. Ánh trăng thản nhiên soi sáng trên người hắn, lưu quang liễm ảnh, khung cảnh vô cùng tuyệt mỹ. Hứa Tiểu Lan ở trong lòng Phượng Mặc Lẫm, nhìn ngắm mãi khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông này, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.