Độc Sủng Y Phi

Chương 15




"Tiện nhân, ngươi mau trả lại ta ngân phiếu."

Nàng cần tập ngân phiếu quơ trước mặt người vừa rồi, sau đó cắt vào trong người: "Ngươi cứ ở đấy mà nằm mơ đi, lão tử đi trước đây." Nàng vuốt ve gương mặt tên đó, khóe miệng cong cong rồi hất mạnh tên đó, lấy khăn tay chà mạnh lên tay như vừa đụng vào thứ gì đó rất bẩn.

"Vương gia, ta bây giờ quay về chỗ Thiền Âm, có lẽ bây giờ bà ta cũng nghe được tin rồi."

Hắn phẩy tay ra hiệu cho nàng, sau đó quay qua ra lệnh cho thuộc hạ đi theo bảo vệ nàng.

Thái Bạch Am..

Bên trong chai đường, Thiền Âm sư thái đang ngồi niệm phật, thì một nam nhân thô kệch chạy vào, hắn thở dốc tiến tới chỗ Thiền Âm, giọng điệu gấp gáp.

"Thiền Âm, chuyện của chúng ta bị lộ rồi, quan phủ đang cho người tớ bắt chúng ta, bây giờ nhanh chóng đi tiêu hủy tất cả chúng cứ đi."

Thiền Âm sư thái nghe xong mặt tái mét, bà ta nhìn xung quanh không thấy ai ngoài tên đồng bọn liền chạy tới chỗ thờ tượng phật, xoay chân nến một vòng, ở đằng sau ban thờ là một mật đạo. Bà ta ra hiệu cho nam nhân đó cùng đi vào bên trong, rồi vội vàng cầm hôm gỡ bên trong là thư từ trao đổi của bà ta với kẻ cầm đầu rồi ôm hộp gỗ đi sâu vào bên trong mật đạo hơn.

"Ngươi mau đem hòm gỗ cho ta cầm cho." Nam nhân thô kệch chìa tay ra chờ Thiền Âm đưa cho hòm gỗ, bà ta cũng không suy nghĩ nhiều đưa cho hắn. Nam nhân đó mở hòm gỗ ta, bên trong toàn là thư từ trao đổi với kẻ đằng sau. Sau khi xác nhận tất cả là thật nam nhân đó nhếch mép cười tà, tay giơ hòm gỗ lên.

"Thiền Âm sư thái à, đa tạ." Giọng nói trong trẻo phát ra, Thiền Âm quay lại nhìn hắn ta sau đó nhào tới muốn cướp lại hòm gỗ. Nam nhân đó nhẹ nhàng tránh qua một bên, một tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ da người trên gương mặt. Phía sau lớp mặt nạ là gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, cùng đôi lông mày lá liễu, sông mũi cao cao tô điểm cho gương mặt. Nàng giờ hòm gỗ lên cao, trêu chọc Thiền Âm. Bà ta tức giận chạy tới muốn cướp lấy hòm gỗ, nhưng lần nào nàng cũng tránh được.

"Tiện nhân, mau trả cái hòm lại cho ta."

Nàng hừ lạnh rồi lấy tất cả thư bên trong ném trả bà ta chiếc hòm.



"Trả này."

Thiền Âm giận tím mặt, bà ta tức giận lấy chủy thủ trong ống tay áo xông tới tấn công nàng.

Keng..

Thị vệ của hắn không biết từ đâu xuất hiện dùng kiếm đỡ lấy đòn tấn công của Thiền Âm, rồi hất bà ta ra kề kiếm vài cổ bà ta.

"Ngoan ngoãn chịu trói và khai ra kẻ đằng sau sẽ được khoan hồng. Nếu chống cự thì chắc ngươi cũng đã biết thủ đoạn của Dực vương gia tàn nhẫn đến mức nào rồi đúng không?"

Thiền Âm nghe vậy hơi run, bà ta tái mét mặt, lùi lại phía sau, sau đó cánh tay khẽ động. Nàng nhíu mày rồi đẩy thị vệ của hắn sang một bên, Thiền Âm nhân cơ hội đó chạy trốn. Nàng thấy vậy nhanh chóng đuổi theo Thiền Âm.

Rầm..

Thiền Âm vừa chạy ra ngoài cửa lớn bị một cỗ lực đạo đánh bật vào sân Thái Bạch Am, bà ta ngã xuống đất, thổ huyết. Cùng lúc đó, nàng và thị vệ của hắn cũng đuổi tới nơi, thấy hắn thị vệ đó quỳ xuống hành lễ.

"Vương gia, Mạc Ảnh vô dụng để vương gia phải đích thân xử lý bà ta."

Hán phẩy tay ra hiệu cho Mạc Ảnh đứng dậy, còn bản thân thì tiến đến chỗ của Thiền Âm đang nằm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào thân hình đang run rẩy dưới đất. Xung quanh người hán tỏa ra một tầng khí lạnh, môi bạc mấp máy.

"Ngươi.. mau nói ra kẻ đúng đằng sau các ngươi."



"Vương.. vương gia tha mạng.. ta chỉ là làm theo lòi dặn dò của người đó, ta không biết gì hết."

Thiền Âm hoảng loạn bò lết tránh hắn. Hắn lại càng tiến tới, rút thanh kiếm đeo bên hông Mạc Ảnh đâm vào chân bà ta một nhát rồi xoay nhẹ. Tiếng kêu la thảm thiết, máu từ đùi bà ta chảy xuống thấm vào nền đất, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nàng khó chịu. Nàng bịt mũi đi ra ngoài, trước đó còn không quên đưa thư từ trao đổi của Thiền Âm cho Mạc Ảnh.

Hắn thấy nàng đi, huống kiếm giao cho Mạc Ảnh xử lý Thiền Âm, rồi cũng đi theo nàng.

Hậu viện Thái Bạch Am..

Nàng khó chịu đi được vài ba bước lại dừng lại quay lại nhìn kẻ bám đuôi. "Ngươi đừng có đi theo ta nữa được không?"

"Ta không hề đi theo ngươi."

Nàng nắm chặt tay tiến sát tới trước mặt hắn, bàn tay ngọc đưa lên má hắn. "Ta biết là ngươi ngưỡng mộ ta, nhưng mà cách biểu hiện của ngươi cũng hơi nhiệt tình quá mức. Ta đã từng nói, ta không hề có hứng thú với nữ nhân, còn nam nhân lại càng không." Ngừng lại một chút quan sát sắc mặt hắn sau đó nằng lại nói tiếp, một tay vòng lên vai một tay trượt xuống ngực hắn. "Nhưng nếu ngươi cầu xin ta, có khi ta sẽ suy nghĩ lại về ngươi, cho phép ngươi trở thành sủng nam của ta."

Hắn nắm cổ tay nàng, kéo nàng sát vào mình, cúi xuống nói thầm, rồi thổi nhẹ vào tai nàng. "Nữ nhân ngu ngốc, ngươi nghĩ ngươi nói như vậy mà có thể thoát khỏi ta sao? Ngươi cói thường bổn vương quá rồi đấy."

Nàng giật mình, giãy giụa cô găng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn, nắm chặt nàng không buông của hắn. Nàng cố gắng một hồi biết không thể thoát ra, nàng liền lấy cây trâm bạc, đâm một phát vào cổ hắn khiến co thể hắn mềm nhũn và ngã xuống. Nàng cười nham hiểm ngồi xuống, lục tìm túi tiền của hắn nhưng không thấy.

"Tiền không có bên ngoài, vậy ta soát ở bên trong."

Nói rồi liền tháo đai lưng hắn cởi áo hắn ra để lộ cơ thể săn chắc. Nàng sờ soạng một lúc thì tìm thấy túi đựng bạc của hắn liền phi thân bỏ chạy.

"Tạm biệt nha, vương gia ngươi nhớ bảo trọng. Túi bạc này coi như tiền công của ta. Hẹn không gặp lại."