Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 116: Chúc Mẫn tự thú




Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

Tiêu Nghiêu ngồi trên ghế ở Long Càn cung, chờ người mang hai bà đỡ kia lại đây, chẳng qua hắn còn chưa đợi tới lúc bà đỡ được đưa đến thì trước đó đã chờ được Hoàng Quý phi đến.

"Hoàng thượng, Hoàng Quý phi ở bên ngoài cầu kiến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo." Trương Hiển Năng nhẹ giọng thông truyền một câu.

Tiêu Nghiêu nhíu mày, mặc dù không biết ngay thời điểm này Chúc Mẫn tới làm cái gì, chẳng qua vẫn là để cho nàng ta đi vào.

Sau khi Chúc Mẫn tiến vào xong, đã lập tức quỳ rạp xuống đất, vô cùng trịnh trọng nói: "Đầu tiên chúc mừng Hoàng thượng có được quý tử, còn có thần thiếp đến là để thỉnh tội."

Khuôn mặt nàng ta cung kính, ngữ khí chững chạc đàng hoàng, đi thẳng vào vấn đề.

Đối với nửa câu đầu của nàng ta, Tiêu Nghiêu còn chưa kịp cao hứng thì đã nghe nửa câu sau, lập tức sắc mặt lạnh xuống.

"Ngươi muốn thú tội gì?" Hắn trầm giọng hỏi.

"Hôm nay thời điểm Đào muội muội sinh nở, nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đợi lúc bà đỡ vào bên trong thì bên trong đã có một thích khách, lặng lẽ đi vào muốn xông vào buồng trong ám sát Đào muội muội. Một người đã kịp thời ngăn bà ta lại, bị đâm bị thương." Chúc Mẫn một hơi đều không có thở, trực tiếp nói một hơi ra xung đột trước đó.

Lông mày của Tiêu Nghiêu nhíu lại nhấc cao lên, nghe nói lời như vậy, trên mặt lộ ra mấy phần châm chọc tới cười lạnh.

"Tin tức của ngươi ngược lại rất nhanh nhạy đấy, lúc này còn chưa qua bao lâu, người đã đem mọi chuyện không sót chút gì đều tra ra được, trẫm nhớ kỹ chuyện này là nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, không biết Hoàng Quý phi từ đâu mà có được tin tức này hay vậy?"

Giọng điệu của nam nhân có chút trầm thấp, nghe thì có vẻ như rất không cao hứng, kỳ thật không nên trách hắn tức giận, phải biết bây giờ Hoàng Quý phi chưởng quản hậu cung, nàng ta đối với hậu cung canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng nói rõ ràng ra, đối với Tần Phiên Phiên cũng không tính là có lợi.

Tiêu Nghiêu sinh ra và lớn lên ở trong hậu cung, tuy nói Tiên hoàng đối với Cao Thái hậu luôn luôn rất giữ gìn, nhưng mà tranh đấu giữa nữ nhân cho tới bây giờ đều khói lửa tràn ngập, thậm chí bởi vì Cao Thái hậu được sủng ái, người tranh đấu với bà ngược lại càng ngày càng nhiều.

Nếu nói một mình Tần Phiên Phiên, thì Tiêu Nghiêu tin tưởng lấy tài trí thông minh của nàng đủ để ứng phó, nhưng bây giờ có tới hai mẹ con Tần Phiên Phiên, muốn chiếu cố hài tử còn phải đối mặt với những việc vặt nhỏ trong hậu cung này, hắn sợ nàng có chỗ sơ hở, cho nên mới muốn đến cảnh cáo Hoàng Quý phi.

Chúc Mẫn nghe xong nam nhân dùng ngữ khí âm trầm như thế nói chuyện với nàng, mà ý tứ trong lời nói, rõ ràng chính là đang có dáng vẻ không có thiện ý, không khỏi run rẩy.

"Thần thiếp không phải cố ý tìm hiểu, mà là hai vị bà đỡ này là do thần thiếp an bài đến Thưởng Đào các, thần thiếp sợ xảy ra sai lầm, cho nên mới phải quan tâm, không nghĩ tới vẫn xảy ra vấn đề." Chúc Mẫn bình tĩnh lại, phản ứng lại với hắn.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu thay đổi, giận dữ nói: "Cái gì? Là ngươi an bài tới? Ngươi là ngươi an bài đến Thưởng Đào các, ngươi muốn chết!"

Hắn trực tiếp đứng lên từ ghế, bước nhanh đến trước mặt Chúc Mẫn, một phát bắt được cổ áo của nàng ta, nhấc nàng ta từ dưới đất lên.

"Trong bụng Tần Phiên Phiên đang mang chính là hài tử của trẫm, như vậy ngươi cũng dám động?" Hắn cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói, dùng sức nắm chặt ngón tay, lực tay vô cùng lớn, hoàn toàn là tư thế muốn bóp chết nàng ta.

Lúc này Chúc Mẫn mới cảm thấy thật sự sợ hãi, nam nhân này thật sự muốn bóp chết nàng, cũng không phải là trò đùa.

Hai tay nàng ta lập tức bắt lấy ngón tay của Hoàng thượng, miễn cưỡng từ trong cổ họng phát ra một câu: "Hoàng thượng, thần thiếp có lời muốn nói, đây là hiểu lầm."

Lúc nói xong mấy chữ này cả mặt nàng đã đỏ lên lan ra cổ, trước mắt từng đợt cứ biến thành màu đen, tùy thời muốn đem mạng nhỏ này tước đi ngay tại chỗ.

Loại cảm giác ngạt thở này, giống như khiến cả người rơi vào khoảng không đen tối vô tận, ở trong đó không có một tia sáng, khắp nơi đều tràn đầy tuyệt vọng.

Lông mày Tiêu Nghiêu nhíu chặt, bỗng nhiên hất lên, ném nàng ta trườn trên mặt đất.

Chúc Mẫn hoàn toàn bị quẳng đến choáng váng, nằm trên mặt đất càng không ngừng thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là bị buộc ra nước mắt, cả người sắc mặt đỏ bừng, giống như là mạch máu đều muốn nổ chết.

"Hiểu lầm gì đó? Nói rõ ràng, ngươi nếu nói không rõ, ra cánh cửa này ngươi trực tiếp hồi Tĩnh Tư am xuống tóc tu hành đi, chờ Phật tổ lão nhân gia tha thứ ngươi mới phải."

Tiêu Nghiêu thanh âm càng thêm âm lãnh mấy phần, rõ ràng là đối với nàng mười phần không thích.

Đối mặt với việc Hoàng thượng tuyệt tình như thế mà nói, Chúc Mẫn không khỏi run rẩy, đáy lòng của nàng càng thêm lạnh mấy phần, vốn dĩ nàng lcòn tồn tại tâm tư mấy phần muốn thử, bây giờ chỉ còn lại mau đem việc này giải thích rõ ràng, một chút ít tâm lý may mắn đều không có.

Hoàng thượng đã dùng thái độ của hắn, rõ ràng nói cho những người khác, ai dám động đến Tần Phiên Phiên, quả thực là muốn chết rồi đấy.

"Thích khách này không phải là người của thần thiếp, là Nhàn Quý phi muốn thần thiếp an bài. Trước đó thần thiếp đã hứa hẹn với nàng ta, có gì cần thần thiếp hỗ trợ, chỉ cần nói với thần thiếp một tiếng dù bận bịu nhưng có thể làm gì thần thiếp nhất định sẽ giúp. Về sau nàng ta nghe nói Đào Phi đang tìm bà đỡ, thế là liền thỉnh cầu thần thiếp giúp nàng ta nhét người đi vào. Lúc ấy thần thiếp cảm thấy không ổn, dù sao bà đỡ này cũng là chuyện mẫn cảm, vạn nhất nếu lúc Đào Phi sinh nở, xảy ra chuyện gì thì sao, vậy thần thiếp cũng phải đi theo chịu tội rồi. Thế nhưng mấy lần sau Nhàn Quý phi thỉnh cầu, thấy thần thiếp một mực không đáp ứng, giọng điệu căm hận nói thiếp không giúp nàng ta chuyện này, thì nàng ta sẽ đi tìm người khác."

Chúc Mẫn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên cổ của mình, chẳng qua là hơi đụng đụng, liền có một cảm giác như bị kim đâm đau đớn ập tới vậy.

Nàng hítt nhẹ một hơi, mũi lại có chút cay cay, chỉ sợ lại cảm thấy ủy khuất.

"Nói tiếp đi." Tiêu Nghiêu lạnh giọng thúc giục một câu, đối với vết tích đỏ trên cổ của nàng ta thì nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn coi như không nhìn thấy vậy.

Bây giờ Chúc Mẫn nuốt một ngụm nước miếng cũng cảm thấy đau, giống như có đồ vật gì đó kẹt ở bên trong cổ họng vậy, một mực phá cuống họng khiến cho khổ sở vậy.

"Thần thiếp cảm thấy như vậy không được, nếu nàng ta tìm người khác hoặc đổi chiêu khác, Đào Phi vẫn gặp nguy hiểm. Không bằng cứ nắm chuyện này trong tay của mình, nếu thật sự xảy ra điều gì sai lầm, cũng có thể kịp thời ngăn cản. Bởi vậy thần thiếp liền an bài bà đỡ vào một trong hai người, một còn lại là của Nhàn Quý phi, một người khác là người của thần thiếp. Lúc trước thần thiếp có dặn dò qua bà ta, chuẩn bị năm bà đỡ, nếu Đào Phi chọn trúng người của Nhàn Quý phi thì nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế phá đi, không cho bà ấy được chọn trúng."

Chúc Mẫn nuốt một ngụm bước bọt lần nữa, cổ họng của nàng đã bắt đầu không ra tiếng, hiển nhiên là bị Hoàng thượng bóp cho bị thương.

"Nhưng mà thần thiếp vạn vạn không nghĩ tới, bà đỡ kia không phaỉ thừa dịp lúc đỡ đẻ để hạ độc, mà ngược lại trực tiếp chuẩn bị ám sát. May mắn thần thiếp phái người đi coi như nhạy bén, ngăn cản bà ta, nhưng đến cuối cùng vẫn để Đào Phi bị dọa kinh sợ, cho nên thần thiếp đến thỉnh tội, còn xin Hoàng thượng trách phạt."

Chúc Mẫn vừa nói vừa quỳ xuống lần nữa, thời điểm nàng tới lòng tin mười phần, nghĩ đến nhất định có thể thành công.

Nàng muốn chơi một chiêu gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, tuy nói nhân thủ này là nàng xếp vào, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ, nhất định Hoàng thượng có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm riêng của nàng.

Đồng thời nàng là người thành công ngăn cản Nhàn quý phi phái thích khách tới, Hoàng thượng hẳn là ngợi khen nàng mới đúng.

Chúc Mẫn đem hết thảy nghĩ đều quá mức tuyệt vời rồi, chờ thật sự lúc đến trước mặt Hoàng thượng, nàng mới phát giác được mình buồn cười đến cỡ nào.

Nàng chỉ mới nói câu thích khách kia là nàng an bài tiến vào Thưởng Đào các, Hoàng thượng đã không nghe nàng giải thích, kém chút nữa là bóp chết nàng, đủ để thấy Hoàng thượng đối với chuyện này yêu cầu khắc nghiệt cỡ nào.

Nàng thật sự sợ, đồng thời trong nội tâm trực giác nói cho nàng biết, những gì nàng nghĩ tuyệt đẹp đều khó có khả năng đạt tới.

"Ngươi chứng minh như thế nào, thích khách kia là người Nhàn Quý phi, mà không phải ngươi vu oan hãm hại nàng ta?"

Tiêu Nghiêu trầm ngâm chỉ chốc lát, lạnh giọng dò hỏi.

Chúc Mẫn không chút do dự từ trong tay áo móc ra một vật, hai tay đưa tới.

"Lúc Nhàn Quý phi để thần thiếp sắp xếp người xong, thần thiếp vẫn đều tra. Thẳng đến gần đây mới có tiến triển. Đây là thần thiếp từ trên người thiếp thân thị tỳ bên người nàng ta tìm ra một phong thư mật, một phong cấu kết với tặc tử ở bên ngoài cung. Vì để tránh cho đánh rắn động cỏ, thần thiếp cũng không có đi lục soát ở trong cung của nàng ta, chắc hẳn nơi đó của nàng ta còn cất giữ rất nhiều. Thần thiếp cũng chỉ mới nghi ngờ, nghe nói sau khi Đào Phi sinh xong thì mới xác định, thần thiếp kinh hãi chỉ sợ thích khách đắc thủ. Về sau mới biết được mẫu tử bình an, mới buông lỏng chút."

Cổ họng của nàng càng ngày càng đau, trên cơ bản nói chuyện đều khó khăn, nhưng đã đến loại tình trạng này, có mấy lời nàng nhất định phải nói, nếu như không nói, chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.

"Thẳng đến khi biết được ngài trở về Long Càn cung, thần thiếp mới tới bẩm báo, để tránh quấy nhiễu đến Đào Phi cùng Đại Hoàng tử."

Chúc Mẫn ho nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong cổ họng cất giấu một cây đao nhỏ, rất nhanh sẽ ra máu, đã đau đến nước này.

Tiêu Nghiêu trên dưới đảo qua phong mật thư này, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, giống như là có thể nhỏ ra nước màu đen.

"Trương Hiển Năng, phái người đem Nhàn Quý phi truyền tới đây, trẫm ngược lại hỏi một chút, lá gan của nàng ta phải chăng lớn hơn trời. Cộng thêm dẫn người đi trong tẩm cung của nàng ta cẩn thận lục soát một lần, một mảnh đất gạch cũng không được buông tha!"

Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, Trương Hiển Năng lập tức ra ngoài an bài nhân thủ.

Đang lúc Nhàn Quý phi phát cáu, nàng nghe nói Tần Phiên Phiên sinh ra một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh, mà mình phái người trước đó hoàn toàn thất bại, ngay cả phòng sinh cũng không thể đi vào.

Quả thực nàng tức giận đến sôi cả lên, hận hận la mắng: "Tần Phiên Phiên có phải có tật xấu hay không? Nàng ta tìm nhiều bà đỡ như vậy, kết quả một đám vô dụng, tìm bà đỡ làm cái gì nữa? Sớm biết nàng ta không cần, bản cung đã tìm biện pháp khác. Còn có không phải nói với ta phái tử sĩ lợi hại nhất à? Bị một bà đỡ ngăn lại được, đây coi là tử sĩ gì chứ? Đơn giản là muốn lừa dối bổn cung à?"

Nhàn quý phi không chỉ có tức giận Tần Phiên Phiên có thể thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, càng tức là thích khách này là đồ vô dụng, bị người khác dễ dàng ngăn cản.

Nhưng nàng lại gánh chịu rất nhiều nguy hiểm, chỉ hi vọng đừng xuất hiện thêm chuyện xấu gì, để chuyện này không giải quyết được thì tốt nhất, giống chuyện tình của Tô Uyển nghi vậy, lúc trước coi như khiêu khích sóng to gió lớn, cuối cùng cũng gió êm sóng lặng.

Nàng chỉ cần bình an vượt qua chuyện này là được.

"Nương nương yên tâm, người kia đã chết, bây giờ hoàn toàn là không có chứng cứ. Coi như tra được trên đầu ngài, ngài chỉ cần cắn chết không thừa nhận, Hoàng thượng cũng không thể làm oan giả sai án a." Ngược lại là cung nữ bên cạnh nhẹ giọng trấn an nàng.

"Cũng đúng. Chỉ là mí mắt này của ta cứ một mực nhảy, liền sợ là có chuyện xấu gì đó muốn phát sinh." Nhàn Quý phi nhíu chặt lông mày, nàng không dám phớt lờ chút nào.

Thậm chí bởi vì khẩn trương thái quá, tim đập của nàng cũng bắt đầu tăng tốc, chỉ cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

"Nương nương, không xong rồi. Hoàng Quý phi đi Long Càn cung cầu kiến Hoàng thượng." Một tiểu cung nữ vội vàng chạy vào, mặt mũi tràn đầy đều là thần sắc lo lắng.

Bỗng nhiên Nhàn Quý phi từ trên ghế đứng lên, cả người nhoáng một cái, kém chút đứng không vững.

"Nàng ta đi Long Càn cung làm cái gì?" Bây giờ Nhàn Quý phi rõ ràng là có tật giật mình, liền sợ Hoàng Quý phi bán đứng nàng.

"Nương nương, Hoàng Quý phi chưởng quản hậu cung, Đào Phi nương nương lại vừa sinh hạ Đại hoàng tử. Nàng nhất định là đi hoàng thượng nơi đó thương thảo chuyện ăn mừng đi."

Đại cung nữ thiếp thân bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch như vậy lập tức nhẹ giọng thì thầm trấn an nàng.

Chủ tử nhà mình leo đến trên vị trí này, không biết dùng qua nhiều ít thủ đoạn, nhưng mà chưa từng có lần nào giống lần này thất kinh đến vậy, thành thạo điêu luyện trước kia toàn bộ đều biến mất không thấy.

Rất rõ ràng đối với sự độc chiếm Hoàng thượng của Tần Phiên Phiên, Nhàn Quý phi đều là lo lắng đề phòng, căn bản không dám phớt lờ.

Nghe được sự an ủi của nàng, Nhàn Quý phi hơi thở dài một hơi.

Chỉ là còn không đợi nàng đem băng ghế ngồi cho ấm chỗ, chỉ thấy Trương Thành dẫn người đến.

Lúc nàng nhìn thấy nhóm người kia, toàn bộ trong lòng bàn tay đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đáy lòng lập tức đã tuôn ra vô số cảm giác run rẩy.

Nàng biết lúc này chỉ sợ không chiếm được lợi ích gì.

"Trương công công, có gì chuyện vậy?" Nàng ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tốt nét mặt của mình, cười nhẹ hỏi một câu.

Trương Thành cười với nàng, vung tay lên, sau lưng thái giám liền lập tức giải tán, tiến về các ngõ ngách trong tẩm cung, hiển nhiên là đang lục soát thứ gì đó.

"Nhàn Quý phi, Hoàng thượng có lệnh, lập tức điều tra tẩm cung của ngài, ngay cả một mảnh gạch đều không được buông tha." Hắn mở miệng, trên mặt vẫn là thần sắc cười tủm tỉm kia, không cho nàng cơ hội phản bác, nói tiếp: "Hoàng thượng còn có lệnh, xin ngài lập tức tiến về Long Càn cung, ngài ấy có lời muốn hỏi ngài. Đừng chậm trễ, bây giờ tâm tình của Hoàng thượng cũng không tốt cho lắm."

Nghe âm thanh bén nhọn đến chói tai này của hắn, Nhàn Quý phi chỉ cảm thấy trái tim chìm xuống dưới một chút xíu.

Nhàn Quý phi ngồi tại kiệu liễn bên trên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nàng càng không ngừng hít sâu chuẩn bị tâm lý trước cho bản thân, cung nữ đi theo một bên cũng một mực nhỏ giọng trấn an nàng.

Nhưng khi nàng hạ kiệu liễn, lúc chậm rãi từng bước hướng đi vào trong Long Càn cung thì đầu óc liền trống rỗng.

Nàng không dám nghĩ trong lòng còn có may mắn, Trương Thành dẫn người hành động điều tra, cùng với lời nói kia của hắn, kỳ thật đã tiết lộ cho nàng rất nhiều thứ, với nàng mà nói, khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Nàng mới vừa đi vào hành lễ, Tiêu Nghiêu đã để nàng ngẩng đầu lên.

Nam nhân ngồi tại trên ghế đối diện, khuôn mặt tuấn tú âm trầm kia giống như hàn băng, để nàng cảm thấy run rẩy.

"Chính ngươi nhìn xem, đây là vật gì!" Hắn bỗng nhiên hơi vung tay, một phong thư thật mỏng, giấy viết thư cứ như vậy bay thẳng đến trên mặt nàng.

Bởi vì Hoàng thượng dùng rất lớn khí lực, giấy viết thư kia xẹt ngay bên cạnh mặt nàng, lưu lại một đạo vết thương nhàn nhạt, đều toát ra giọt máu đỏ.

Nhàn Quý phi không kìm được hô đau, lập tức nhặt giấy viết thư lên, đọc nhanh như gió xem qua một lượt.

Từ lúc nhìn thấy mấy chữ xong, sắc mặt của nàng liền đột nhiên thay đổi, hoàn toàn là biểu lộ khó có thể tin.

Trong nháy mắt này, trong đầu Nhàn Quý phi xẹt qua quá nhiều suy nghĩ, nàng kiên quyết không thể bại lộ mình, nếu không căn bản không có quả ngon để ăn, cho nên ăn thua đủ, không thể thừa nhận.