Lại thêm một nụ hôn sâu dội xuống... Cao Kì điêu luyện quấn lấy lưỡi Hạ Vy như mút đồ ngọt. Mỗi lẫn Hạ Vy sắp ngạt thở thì hắn lại buông ra rồi xâm chiếm thêm một lần nữa. Nhìn đôi môi sưng tấy đỏ chót của cô trên đó có những vết răng ma mị hắn hơi xót rồi cũng đành buông ra để cô dựa vào vai mình thở dốc.
- " Mạc.... Mạc Cao Kì " - cô nói rồi ngước lên nhìn rõ. Vẫn là khuôn mặt ấy... đẹp như tượng tạc, đôi mắt hổ phách mang vẻ dịu nhẹ.
- " Hức... " - Giọt nước mắt dưới ánh trăng như viên pha lê rơi xuống.
Bụp bụp... cô đấm thật mạnh vào ngực rắn chắc của hắn. Cao Kì cũng mặc hành động đó. Cú đấm đó không hề hắn gì với hắn chủ biết rằng khi nhìn cô khóc trong lòng lại có cái loại cảm giác gì đó hơi nhói.
Cánh tay rắn chắc ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận được thân thể nhỏ bé run lên từng đợt. Cô không nói gì, hắn biết cô giận. Hắn thừa nhận là có trêu cô hơi quá đáng nhưng nó lại khiến hắn biết rằng cô nhớ hắn. Không thể không thừa nhận rằng lúc đó hắn rất vui... thật sự rất vui.
- " Giận à "
- .........
- " Hạ Vy "
- .........
- " Tôi không có lòng kiên nhẫn "
Mãi lúc sau hắn vẫn không nhận được câu trả lời liền cúi xuống lại thấy ai đó ngủ rất chi là ngon lành.
Hắn thơ thẩn nhìn cô một lúc rồi đôi môi bạc cười nhẹ, nhẹ nhàng bế cô lên hôn lên cái trán nhẵn bóng.
Rời bước theo con đường mòn trong vườn tiến thẳng đến phòng bệnh. Những cơn gió lạnh nhưng lại mang theo tiếng nói khắp vườn rộng lớn.
- " Tôi cũng rất nhớ em "
***********
Vẫn như bình thường qua tấm rèm mỏng manh, ánh nắng le lói chiếu vào càng tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi mi cong như cánh quạt hơi nhíu cộng với đôi mỗi phiếm hồng hơi bĩu lại như trẻ em khiến ai bên cạnh không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên đó. Rồi nhận được cái nhăn mặt tỏ rõ vẻ không vui, Cao Kì thú vị nhìn cô rồi lướt môi trên cánh tay trắng bóc cảm nhận sự mềm mịn như em bé của cô. Cánh tay rắn chắc kéo eo Hạ Vy lại gần người mình đôi môi của hắn và cô cách nhau chưa đến một cm.
Hắn ngắm nhìn cô như một con búp bê quý giá... cảm nhận từng hơi thở thơm ngát. Nhớ lại những hôm trước, khi hắn tỉnh dậy điều mà hắn mong muốn đầu tiên là thấy cô nhưng không phải hoàn toàn chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo rồi mùi thuốc khử trùng cứ thế xông thẳng lên mũi. Cảm giác cô đơn trống vắng từ khi cô chưa xuất hiện lại một lần nữa nổi lên, có đôi chút tức giận vì nghĩ cô nhân lúc mà bỏ trốn.
Từ Nhiên đi công tác, Lucy bận việc công ty ngày ngày chỉ có y tá thay phiên nhau ra vào kiểm tra. Vì mới tỉnh dậy nên tay chân hắn bị thương nên cứng lại thật sự thì khó mà có thể di chuyển đến khi nghe vú nuôi hắn cô vì suy nhược mà ngất đi. Hàng ngày hắn tự di chuyển xe lăn đến bên giường bệnh của cô ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch thật sự là rất khó chịu.
Đúng tròn một tuần hắn có thể di chuyển bình thường nghe tin cô đã tỉnh dậy chạy thật nhanh lại bắt gặp cảnh tấm vai gầy ngồi khóc đối diện. Hắn dù có chuta xót nhưng khi nhìn thấy cảnh cô toán loạn tìm mình lại đâm ra vui, muốn nhìn nhiều hơn nữa.
Nghĩ đến đây môi bạc bất giác nở cười, theo thói quen cúi xuống cắn môi anh đào thuần thục luồn sâu vào trong, bàn tay cũng không yên vị đẩy gáy cô để nụ hôn sâu hơn, lướt ngón tay chạy dọc cốt sống...
Búng một cái khuy áo Bra tuột, lướt sang ngang đặt lòng tay vừa vặn lên bầu ngực đẫy đà xoa nhẹ theo nhịp không kiềm chế được mà mạnh dần.
- " Ưm.. " - Bị quấy rối Hạ Vy khó chịu kêu kêu môi tách môi hắn vẫn cười nhởn nhơ còn cô cực kì khó chịu. Tay đầy tay hắn ra kéo áo ngực xuống..
- " Để yên đi cho tôi ngủ "- Nói rồi cô quay sang phía bên kia. Thật sự cô mệt lắm vừa mới tỉnh dậy hôn mê lại chạy đi tìm cái tên khốn nạn kia thì biết hắn lùa thật là phí hết nước mắt của bản cô nương ta.
- " Tôi có cấm em ngủ đâu "
- " Nhưng... " - vừa quay ra phản kháng, lại bị ai đó chiếm đoạt bằng môi mỏng. Hắn liếm láp môi cô như cây kẹo ngọt, cúi xuống mút mạnh xương quai xanh tinh tế cuối cùng để lại trên đó một vết răng đỏ.
- " A " - cô ưỡn cổ kêu mạnh cúi xuống lườm, bàn tay đang trong tư thế định đẩy hắn ra lại bị không chế kéo lên đầu luôn luôn là vậy. Giữ cô trong tư thế bị động, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tím tức giận pha chút sợ hãi. Mái tóc đem xõa rũ rượi trên nền đệm trắng cảnh tượng tuyệt đẹp làm cho mắt hắn ngày càng trở nên thâm sâu hơn. Chiếc áo ngực lần này không phải bị kéo lên mà đã được giải thoát một cách nhanh chóng. Nhũ hoa nhỏ nhắn đã sớm dựng đứng lên vì sự trêu đùa của hắn lúc này in rõ trên chiếc váy trắng khôi. Nhìn con mắt thèm thuồng của hắn chằm chằm vào điểm nhấn trên áo mình. Hạ Vy mím môi như sự xấu hổ cố mở miệng nói:
- " Anh không biết vô liêm sỉ là gì à?"
Hì... nghe được tiếng cười khẽ cô bất giác run sợ.
- " A " - hắn cắn lên nhũ hoa thoát ẩn hiện qua chiếc áo mỏng một cách quyến rũ thản nhiên mà đáp.
- " Tôi thừa biết..... nhưng khi ở với em định nghĩa của nó trở về con số 0 nhất là trong cảnh tượng này "
**********
Chap sau sẽ có H nặng... báo trước thôi không có ác ý đâu????????????
- Các bước để truyện ra nhanh hơn:
+ Vote này
+ Cmt này
+ Follow này