Đốc Chủ Có Lệnh

Chương 2




Tần Mạn đau lòng nhìn bát mỳ dương xuân bên cạnh, đối với một kẻ ba ngày gặm một cái bánh bao lại tính toán làm sao gặm bánh bao được hơn ba ngày, thì cái này thật là phí phạm của trời mà. Nàng thở dài, thu hồi ánh mắt, lưu luyến không rời lấy ra túi tiền đếm từng đồng, trái đếm một lần, phải đếm một lần, không nhiều không ít, bốn mươi bảy văn tiền. Một bát mỳ mười lăm văn, hai bát chính là ba mươi văn, ăn mỳ xong thì tiền ngủ đêm nay của nàng cũng không còn đủ nữa...

"Ta nói này nhóc con, tiền tài là vật ngoài thân!" “Cái Bang đại hiệp” dựa vào vách quán buồn ngủ nói, "Vì mấy cái đồng tiền kia mà phải phiền não sao?"

Tần Mạn không chấp hắn xưng hô bất nhã với mình, chính là cảm thấy câu “vật ngoài thân” kia hết sức chói tai, nàng nhỏ giọng oán giận một câu, nhưng cuối cùng vẫn đem túi thêu lão hổ vụng về đựng tiền xâu đặt trên mặt bàn.

"Cái Bang đại hiệp" không ngờ đến trợn mắt nhìn nàng, hết nhìn đông tới nhìn tây Tần Mạn hình như cảm nhận thấy quay đầu nhìn lại, đã thấy nam nhân kia cuộn thành một đống, hận không thể dán luôn vào trong tường. Nàng nháy mắt mấy cái, thật sự là cái quái nhân, từ Lạc Xuyên ngủ đến Tương Dương, giống như là mấy đời chưa được ngủ vậy.

Thật sự là cái quái nhân, Cái Bang đại hiệp cũng ở trong lòng thì thầm một câu. Vu Trì nói không sai, một cô nương gia tuổi còn nhỏ mà lang bạt giang hồ đã là rất kỳ quái rồi, vừa lúc nãy rõ ràng nàng không quay đầu lại nhưng hình như lại biết hắn đang nhìn nàng...

Mặt quán không lớn, lại đông khách đến dị thường, tiếng hô quát sai sử vang lên, tiểu nhị đầu óc choáng váng chân không chạm đất. Tần Mạn ngoái đầu nhìn quanh một lúc, không người quan tâm, bĩu môi nàng cầm túi tiền xâu thêu lão hổ nhảy khỏi bàn: "Ta đi tìm tiểu nhị, ngươi chờ một chút a."

"Nhóc con đừng chạy." Cái Bang đại hiệp thật không yên tâm với nàng.

"..." Tần Mạn cũng không bực chỉ đáp một tiếng, mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong quán có chút khác thường, giống như tầm mắt mọi người chợt tập trung hết vào nàng. Bất giác nàng đưa tầm mắt đảo một vòng, lại phát hiện trong quán vẫn đang vô cùng náo nhiệt mọi người hoặc là nói chuyện vui vẻ với nhau, hoặc là chăm chú ăn mỳ, giống như bát mỳ rau xanh trước mặt mình là mỹ vị vậy.

Thật sự là một đám quái nhân, tiếng lòng của Tần Mạn chưa nói hết, sau lưng rầm một tiếng, hình như có vật nặng rơi xuống mặt đất, đồng thời có một mùi vị lạ tản mát trong không khí. Mù mịt, khét lẹt... Còn chưa biết rốt cuộc là cái gì, một đạo bóng dáng bỗng dưng thoáng hiện đi lại, một bàn tay to bỗng nhiên chụp về phía mặt nàng, nhưng ngay lập tức lại bị một mộc côn chặn lại.

Một trảo này tốc độ rất nhanh, mà kia một đón đỡ càng là nhạy bén vô cùng, Tần Mạn còn đang hoa mắt chưa hiểu ra sao, đã bị người ta xách lên như gà con ném sang một bên. Người vừa ném nàng xuống liền vác gậy gỗ lên vai đứng trước mặt nàng, người đứng không có khí thế nhưng hướng hắn đứng làm cho người ta có cảm giác không thể xâm nhập vào.

Cái Bang đại hiệp khiêng gậy gộc chậc chậc chậc nhìn đám người chung quanh đang vây đi lên: "Một đống đại lão gia khi dễ một tiểu nha đầu? Đạo nghĩa giang hồ ở đâu? Khác gì lũ chó nhà?"

"Tiểu nha đầu?" Nam nhân cao gầy vừa bắt Tần Mạn không thành hung ác theo dõi hắn, luận về võ nghệ đều có thể nhìn ra vừa rồi so chiêu ai cao ai thấp, người ở thế hạ phong luôn khó khăn hơn, huống chi người này còn ăn nói lỗ mãng như thế, mặt lộ vẻ lệ khí, "Tiểu nha đầu nhà ai lại cùng một gã khất cái ngồi cùng một chỗ với Thủy Quỷ Thập Tam!"

"Thủy Quỷ Thập Tam?" Cái Bang đại hiệp cùng Tần Mạn đồng thời sửng sốt, một cái là vì quá mức ngạc nhiên, một cái thì là hoàn toàn mờ mịt không biết.

Thủy Quỷ Thập Tam ở trong chốn võ lâm không có môn phái, trước kia cùng vài huynh đệ giỏi bơi lội dựa vào một cái thuyền ở trên Trường Giang bơi đi bơi lại, giết người cướp của, buôn bán phi pháp kiếm lời. Sau đó do náo loạn quá lớn, quan gia xuất binh tiêu diệt, từ Đông Hán lại đến Cẩm y vệ giết chết vài người chủ chốt của bọn họ. Tuy rằng thu được tài vật đại bộ phận bị hai đội nhân mã này vơ vét sạch sẽ, nhưng coi như là chuyện tốt giúp dân trừ hại.

Tân xưởng mới của Đông Hán sau khi nhậm chức lại càng thêm truy giết bọn giặc cướp, tàn nhẫn quyết tuyệt, cũng không biết tại sao lần đó lại lọt mất Thủy Quỷ Thập Tam, từ đây thằng nhãi này mai danh ẩn tích nhiều năm, nhưng do kỹ năng bơi vô cùng tốt lại rõ đường đi nước bước trên Trường Giang, qua những bãi nguy hiểm như dẫm trên đất bằng, liền thường xuyên có người nhờ hắn dẫn thuyền hoặc thông qua những con đường bí mật buôn hàng lậu.

Người trong võ lâm, đều nghe thấy cái danh hào này, "Cái Bang đại hiệp" rất là nghi hoặc tên kia rất ít khi rời thuyền, làm sao có thể xuất hiện trong quán ăn nho nhỏ ở Tương Dương này, mà biểu hiện của Tần Mạn rõ ràng chưa nghe thấy tên này bao giờ. Nhưng mọi người đã nghi ngờ thân phận nàng nên phản ứng của nàng ở trong mắt bọn họ là đang giả ngu mà thôi.

"Hừ! Đến bây giờ còn giả vờ sao?" Nam nhân cao gầy hiển nhiên là đầu lĩnh của đám người này, sai người vây chặt lấy hai người và Thủy Quỷ Thập Tam đang ngã trên mặt đất, liên tục cười lạnh, "Nếu các người và Thủy Quỷ Thập Tam không quen biết, sao lại ngồi ngay bàn bên cạnh hắn làm gì?"

"Bởi vì các bàn khác đều đầy a..." Tần Mạn khẽ nói, kết quả bị hắn trừng, sợ tới mức nhanh chóng ngồi dưới đất ôm đầu giả dạng  "Con gà con".

"Đến tận đây còn muốn nói dối!" Nam nhân không cao lắm, nhưng đôi mắt hẹp dài trên mặt mang theo tinh quang bức người, thẳng bức hướng hai người, "Các ngươi muốn nói đạo nghĩa giang hồ vậy ta nói cho các ngươi hiểu!  Thủy Quỷ Thập Tam này được người ta thuê trộm bảo đao Cự Khuyết trấn phái của môn phái ta, hôm nay ở đây chúng ta bắt được bọn ngươi cùng với tang vật, ngươi nói vậy có đúng đạo nghĩa giang hồ hay không hử?!"

Tần Mạn trợn mắt há hốc mồm, nàng chẳng qua là đói bụng lại đúng lúc đứng ở trước quán này, lại do thời vận không tốt bị người ta kéo vào, thế nào mà tự nhiên bị vướng vào vụ trộm của giang hồ thế này!

"Đường chủ, người... Đã chết." Người đi qua điều tra biến sắc. Bọn họ nguyên tưởng rằng Thủy Quỷ Thập Tam cùng hai cái người này gây rối, muốn nhân cơ hội náo loạn để chạy thoát, ai ngờ người đúng là đã chết!

"Cái gì?! Chết người??" Tiểu nhị đang trốn ở trong bếp sợ hãi kêu lên.

Người chết không hiếm lạ, nhưng người chết lại vừa vào quán gọi một bát mỳ dương xuân, tuy rằng mỳ đã kết thành bánh nhưng nước vẫn còn bốc lên hơi nóng. Mà người ngã trên mặt đất kia đã bốc lên mùi khó ngửi hẳn là đã chết từ lâu.

Tiểu nhị bị kéo ra sợ hãi ôm cửa bếp, đầu lưỡi run run: "Tiểu, tiểu nhân vừa rồi còn đưa mỳ đến trước mặt vị khách này, hắn còn đem đũa cắm vào bát mỳ, sao, nói như thế nào chết liền chết rồi."

Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, một người chết, còn cần điểm mặt sao, còn thế nào điểm mặt? Cái Bang đại hiệp như có đăm chiêu nhìn nhìn thi thể, lại không tự giác nhìn về phía Tần Mạn, vừa rồi chỉ có nàng là người tiếp xúc gần nhất với tên Thủy Quỷ Thập Tam kia...

Tần Mạn từ đầu đến cuối đều là ở trạng thái mờ mịt, đến bây giờ nghe được có người chết sau thần sắc là thay đổi, cũng là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngồi xổm ở kia run a run, trình độ sợ hãi không thua gì tiểu nhị. Cũng phải, một cái 15, 16 tuổi tiểu cô nương gia nhìn đến thi thể nơi nào hội không sợ hãi.

Những đại hán thân cao bảy thước ở đây sau khi nghe xong thì thần sắc khác nhau, không khí lặng im càng thêm quỷ dị khi có người đến lật thi thể lại. Trên thi thể không có thương tổn ở miệng, màu da, móng tay cũng không có màu sắc lạ, thất khiếu sạch sẽ không có máu đen.

Đây là một khối thi thể không có ngoại thương, về phần nội thương... Mọi người ở đây đều không phải là người khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp nên không thể nào nhìn cái là nhận ra ngay được. Nhưng hành tẩu giang hồ, đồ vật hiếm lạ khả năng thấy được nhiều, nhưng người chết cũng không hiếm thấy, có thể chết như vậy cũng là rất kỳ quái... Mọi người nhìn thi thể trên đất đã sớm cứng ngắc, mỗi người trong cổ họng giống đổ tảng đá, hô hấp khó khăn, không biết nói gì.

"Thủy Quỷ Thập Tam đã đã chết, vậy các ngươi chính là những người biết kiếm Cự Khuyết ở chỗ nào!" Đến cùng cũng là người đứng đầu một đường, nam nhân cao gầy trong phút chốc đã lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói, "Hai vị thiếu hiệp, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Cự khuyết kiếm là chính là bảo vật của phái ta, một ngày còn chưa tìm ra nó mời nhị vị về bổn phái ở một ngày!"

"Cái gì trấn phái chi bảo, " Cái Bang đại hiệp lời nói hết sức xem thường, "Cự khuyết chính là bảo kiếm của tiền triều, sau chôn theo vương mộ, lại không có tin tức. Bây giờ xuất hiện bên trong phái của ngươi, hoặc là các ngươi quật hoàng lăng, hoặc là liền là các ngươi cấu kết trộm mộ, mua trong tay bọn chúng, tóm lại lai lịch bất chính. Một chữ, bẩn!"

"Ngươi..." Nam nhân bị hắn nói nghẹn họng nhất thời chán nản á khẩu không trả lời được.

Mạnh miệng vậy, nhưng trong lòng Cái Bang đại hiệp có chút thấp thỏm. Kinh Ngôn Đường chiếm cứ Tương Dương, ở vùng này coi như là một đại phái, huống hồ đường chủ này xưa nay ngang ngược bá đạo. Hôm nay nói rõ chính là người nhiều khinh người thiếu, một khi động khởi tay đến hắn cũng thế, này tiểu nha đầu...

Hắn chưa tính toán xong, đám người Kinh Ngôn Đường nghe lời hắn nói liềm cảm thấy khiếp sợ, tức thời đều bùng phát giận giữ muốn bắt giữ hai người lại.

Đang lúc giương cung bạt kiếm, tự nhiên một tiếng hét to vang lên: "Tất cả bỏ gươm đao xuống!!!"

Trong chốc lát nha dịch mặc áo đen đỏ đã tràn vào đầy bên trong quán, trong tay đều có vũ khí, bộ khoái đi đầu đảo mắt, nhìn thi thể trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Ai giết người!"

"Ta." Bị lãng quên góc xó phát ra âm thanh yếu ớt nhỏ bé như tiếng muỗi, nhận thấy mọi người đều nhất loạt hướng đến nhìn mình, Tầm Mạn bị dọa sợ, dừng một chút thưa dạ bổ sung thêm, "Không phải là... hung thủ giết người."

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

"Không điều tra rõ chân tướng phía trước, các ngươi ở bên trong thành thật ngốc được!"

Loảng xoảng, cửa lao nặng nề khép lại, tro bụi đồng loạt rơi xuống, làm cho con chuột hoảng sợ vội nhảy vào chân tường.

Cùng bị ném vào, Cái Bang đại hiệp sau khi bị kinh ngạc, không thể tưởng tưởng được nhìn người đang tự động tìm một chỗ để ngồi xuống Tần Mạn: "Ngươi thật sự giết người kia?"

Tần Mạn yên lặng lắc đầu.

"Vậy ngươi là người báo quan??" Hắn vẫn là không thể tưởng tượng.

Lúc này Tần Mạn thành thành thật thật gật gật đầu.

"Ngươi chừng nào thì tìm người, a không phải... Đã không phải ngươi giết người, ngươi báo quan cái gì a!!!" Cái Bang đại hiệp có chút hỏng mất.

Tần Mạn mặt ủ mày chau ôm bụng đang đói như thiêu đốt, trả lời đến cũng là đúng lý hợp tình: "Không báo quan, chúng ta đi không xong a, đối phương nhiều người như vậy."

"..." Giận tới cực điểm, hắn trái lại cũng bất chấp tất cả đặt mông ngồi xuống, đĩnh đạc dựa vào bên tường: "Chúng ta cũng là chắp cánh khó thoát khỏi a, Tần muội muội!" Ba chữ cuối cùng hắn nói ra nghe có phần nghiến răng nghiến lợi.

Nói đến này Tần Mạn ngược lại là không hoảng hốt: "À, cái này không cần lo! Bọn họ không có chứng cứ thiết thực, bọn người Kinh Ngôn Đường lại khăng khăng chúng ta là đồng bọn của Thủy Quỷ Thập Tam. Đã là đồng bọn, chúng ta sao có thể giết hắn được? Hơn nữa là giết ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, " nàng nói từng câu rất chậm, trên mặt cũng không còn sợ hãi như vừa rồi, "Chúng ta cũng không phải ngốc tử, châu mục cũng không phải ngốc tử."

Nói xong nàng thở dài, nói thầm "Thật sự rất đói" co gối lên, ngồi ôm gối.

Hắn sửng sốt sửng sốt, lúc này mới nghiêm túc đánh giá cô nương nhìn không lớn này, từ khi ở trên xe đến bây giờ hắn cũng chỉ biết là nàng họ Tần, còn biết nàng năm nay mười sáu. Về phần khác một mực không biết, bỗng nhiên hắn nổi lên hứng thú: "Nhóc con, ngươi ở môn phái nào?"

Tần Mạn im lặng một lát, như có chút rối rắm, sau đó banh trương khuôn mặt nhỏ nhắn hàm hàm hồ hồ báo nổi danh hào: "Sư thừa Thượng Thanh Môn."

"Thượng Thanh Môn?"

"Thượng Thanh Môn?" Người nào đó nhìn trộm nhà tù cũng nghi hoặc, trên khuôn mặt bạch ngọc lông mày hơi nhíu, trong mắt khó được một tia không hiểu, "Trong chốn giang hồ khi nào lại có thêm một cái môn phái như vậy?"