Đô Thị Thần Nhân

Chương 28




Bọn họ nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ, Lưu Vũ Phi vì muốn vào gọi tỉnh Tô Thiến, lại không thuận tiện cho ba người Tĩnh Huyền biết nhiều chuyện của hắn. Vì vậy Lưu Vũ Phi nói: " Các vị đạo trưởng, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, lần sau có cơ hội ta sẽ đến bái phỏng các vị…sau này mong sẽ được các vị đạo trưởng chiếu cố nhiều hơn."

Ba người Tĩnh Huyền dù sao cũng đã sống tới mấy trăm tuổi, làm sao nhìn không ra ý nghĩa trong lời nói của hắn. Lập tức phất tay hướng tới hắn cáo từ, hắn biết bọn họ không cách nào đi ra khỏi trận pháp, nên đưa họ đi ra ngoài.

Tĩnh Huyền vốn không định để hắn tiễn ra ngoài, vì khi hắn đưa họ vào nhà thì trong lòng Tĩnh Huyền đã cố gắng nhớ kỹ Lưu Vũ Phi bước đi như thế nào. Hắn lại ngại ngần nói cho Lưu Vũ Phi là hắn cũng đã nhớ những bước đi vừa rồi nên cũng chỉ lẳng lặng bước theo Lưu Vũ Phi xuất trận. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Mấy người Tĩnh Huyền cũng không ngẫm lại, cách ra vào trận pháp này nếu có thể ghi nhớ, thì Lưu Vũ Phi cũng sẽ không tùy tiện dẫn bọn hắn đi vào. Ba người Tĩnh Huyền đương nhiên không biết đây là Mê Tung Trận, chỗ lợi hại nhất là cho dù bọn họ có nhớ được cách ra vào trận, thì lần sau cũng không cách nào đi vào được nữa. Chỗ lợi hại của Mê Tung Trận, chính là ở các thời khắc đều có chuyển biến cách ra vào, làm cho người ta căn bản không cách nào hiểu rõ được quy luật trong đó.

Lại nhắc đến đám người Long Ba. Họ vẫn đứng nhìn trân trân lên không phương hướng Lưu Vũ Phi và ba người Tĩnh Huyền bay đi. Trong tâm lý tràn ngập sự hâm mộ với khả năng bay lượn tự do của mấy người Lưu Vũ Phi, xem như hôm nay bọn họ đã gặp phải một chuyện không thể tư nghị nhất trong cuộc đời.

Cho đến khi Trầm Linh mang theo nhân viên đi tới thì hai mắt bọn họ vẫn còn nhìn đăm đăm phương hướng Lưu Vũ Phi đã bay đi. Trầm Linh phát hiện mấy thành viên này rất khác thường, thậm chí ngay cả Long Ba cũng ở trong nhóm người đó. Nhìn những nhẫn giả đang nằm trên mặt đất, chung quanh có rất nhiều máu tươi và thịt vụn. Trầm Linh biết những mẩu thịt vụn này đều thuộc đám Nhật Bản, nàng không biết Long Ba dùng phương pháp gì mà có thể đánh cho một người nát vụn ra như thế, cảm giác có chút quá thảm thiết. Chứng kiến Long Ba bọn họ đều bị thương và trên mặt đất có nhiều thịt vụn thì nàng cũng đã biết trận chiến này có biết bao nhiêu là hung hiểm và kịch liệt.

Trầm Linh thấy mình cũng đã mang theo người tới, nhưng mấy thành viên vẫn đang đứng ngây ra, nàng cũng tò mò học theo Long Ba bọn họ nhìn về phương hướng mà khi nãy Lưu Vũ Phi đã bay đi, nhưng nhìn một hồi cũng không có phát hiện ra cái gì, vì vậy nàng quát to: " Tổ trưởng, các người làm sao vậy, sao cứ đứng ngây ngốc nhìn bầu trời làm cái gì, bộ có thể nhìn thấy được tiên nhân hay sao?"

Tiếng hét lớn của Trầm Linh cũng làm các thành viên bừng tỉnh, bọn họ đều rất đồng ý với câu nói sau cùng của nàng, cùng kêu lên trả lời: " Đúng vậy, chúng ta đang nhìn tiên nhân trên bầu trời a.."

Trầm Linh khẽ mắng một tiếng không hiểu kỳ diệu thế nào, cũng không quản bọn họ nữa, trực tiếp phân phó mọi người đem những người Nhật Bản còn sống trên mặt đất đi ra xe, còn những khối thịt vụn trên mặt đất thì phải để cho pháp ý đến xử lý. Ước chừng gần một tiếng, mới có thể thu thập sạch sẽ nơi này xong xuôi. Long Ba, dù sao cũng là tổ trưởng, rất nhanh đã có thể khống chế tốt tâm tình của mình, hắn sợ mấy thành viên sau khi trở về lại đi nói lung tung nên đã ra một lệnh giữ im lặng, không cho một thành viên nào nói ra chuyện xảy ra hôm nay. Mấy thành viên nghe Long Ba ra lệnh giữ im lặng thì không khỏi than thở trong lòng. Vốn bọn họ định sau khi trở về sẽ có thể kể lại những chuyện kỳ lạ mình đã gặp được, hôm nay coi như uổng phí mất rồi.

Trầm Linh kỳ quái hỏi: " Tổ trưởng, tại sao không cho bọn họ nói ra chuyện hôm nay, bộ tối nay có xảy ra chuyện gì cổ quái hay sao?"

Long Ba nói: " Tiểu Linh, không phải ta không nói, chuyện tối nay phát sinh quả thật làm cho người ta quá mức sợ hãi, nếu truyền ra sẽ làm cho đại loạn. Đối với việc này sau này cô cũng làm như không có nghe qua, hành động hôm nay coi như là thật hoàn mỹ, tất cả chúng ta chỉ bị thương thì coi như đã là vạn hạnh lắm rồi."

Trầm Linh thấy Long Ba nói vậy thì không thể làm gì khác hơn là bỏ qua. Long Ba trở lại căn cứ, liền báo cáo với Trương Vân Phong. Trương Vân Phong và Long Ba tại phòng hội nghị nói chuyện suốt nửa ngày rồi rời khỏi căn cứ Long Tổ với vẻ mặt sợ hãi, Long Ba mới giải thích cho hắn hiểu nguyên nhân tại sao giải tán các thành viên. Sau khi hắn nghe Long Ba giải thích xong thì cũng cao hứng không thôi, Quốc An Cục có một chi nhánh Long Tổ có thực lực thuộc riêng về mình, mà thực lực lại cường đại hơn gấp trăm lần. Nghe Long Ba nói còn có thể từ quân đội tuyển ra mấy trăm nhân viên, còn có thể làm cho họ lập tức biến thành võ lâm cao thủ. Đây chính là giấc mộng nhiều năm qua của Quốc An Cục, hôm nay mộng đẹp trở thành sự thật làm sao mà hắn không cao hứng cho được. Càng làm cho hắn để ý chính là chuyện cuối cùng Long Ba đã nói, bây giờ hắn hối hận vô cùng, lúc trước khi đến Long Tổ lại không biết Lưu Vũ Phi cũng có mặt ở đó làm hắn mất đi cơ hội gặp mặt Lưu Vũ Phi, đối với những kỳ nhân thế này Trương Vân Phong thật sự rất muốn được gặp mặt một lần.

Sau khi hắn biết được toàn bộ nguyên nhân câu chuyện liền báo cáo lên thượng cấp, Quốc An Cục báo cáo lên hành động lần này, cùng với lý do tại sao lúc trước Long Ba giải tán Long Tổ, các vị thượng cấp còn đang chờ đợi báo cáo cuối cùng của hắn. Nguyên lai lúc trước hắn còn có điểm sợ hãi, nhưng bây giờ hắn đã tin tưởng cả mười phần, nói không chừng còn có thể được ban thưởng từ cấp trên.

Lưu Vũ Phi sau khi đưa tiễn ba người Tĩnh Huyền thì lập tức đi vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ gọi tỉnh Tô Thiến. Lưu Vũ Phi ngắt mũi nàng, nói: " Thiến nhi, tỉnh lại đi, ca giới thiệu các cô nhi này cho em quen biết…"

Tô Thiến hắng giọng: " Ca, anh đã đến rồi, hôm nay anh đi Thượng Hải sao?"

Hắn nói: " Đúng vậy, cho nên ca mới định giới thiệu em với họ, sau này ca không ở đây thì họ sẽ phụ trách an toàn của em."

Ngày hôm qua Tô Thiến nghe hắn nói muốn đi Thượng Hải, nàng không nghĩ tới hắn lại đi gấp như vậy, không khỏi la lên: " Ca, anh không thể ở lại thêm vài ngày nữa sao? Anh mới về Bắc Kinh có hai ngày lại đi nữa, sau này có một mình em ở trong căn nhà mênh mông này, thật là buồn lắm.."

Lưu Vũ Phi cười nói: " Ca đến Thượng Hải chỉ một tuần, đợi công ty khai trương sẽ lập tức quay lại, bằng không Lý đại ca ở bên kia sẽ không làm nổi một mình.."

Tô Thiến cũng là người hiểu lý lẽ, không phải loại phụ nữ chỉ thích mè nheo vô lý. Lưu Vũ Phi kéo tay nàng đi tới chỗ đám cô nhi đang tu luyện, phát ra thần niệm gọi tỉnh họ. Lưu Vũ Phi huấn luyện đám cô nhi này trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, mỗi người đều đã đột phá Kim Đan kỳ và đã tiến vào Nguyên Anh kỳ. Hắn kéo tay Tô Thiến nói: " Lưu Lôi, Lưu Tinh, Lưu Nghị, Lưu Hào, Lưu Huy, Lưu Lệ…tất cả có lẽ kỳ quái tại sao hôm nay ta lại gọi tỉnh hết các ngươi, sau này các ngươi không cần ở mãi nơi này tu luyện nữa, qua hôm nay ta sẽ mang các ngươi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Đầu tiên ta giới thiệu cho các ngươi một chút, nàng là Tô Thiến là bạn gái của ta, sau này chúng ta đều là người một nhà."

Tô Thiến cũng tiến lên dịu dàng nói: " Chào mọi người, thật cao hứng được quen với mọi người."

Đám cô nhi hướng tới nàng thi lễ rồi cùng kêu lên: " Chào Tô tiểu thư."

Đám cô nhi vốn khi trước đã gọi Lưu Vũ Phi là chủ nhân, bọn họ cho rằng chẳng những Lưu Vũ Phi thu nhận bọn họ, còn dạy cho họ tu chân, nếu bọn họ không được hắn thu lưu, vậy vài năm sau chờ cho đến lúc họ rời khỏi cô nhi viện thì có thể phải trải qua cuộc sống lưu linh, tìm việc làm khó khăn để kiếm tiền nuôi sống mình, nếu tệ hơn còn có thể trở thành trộm cắp bụi đời. Mặc dù lớn nhất trong họ chỉ có mười sáu tuổi, nhỏ nhất là mười bốn tuổi, tính ra họ cũng đã ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ suốt mấy trăm năm, trong tâm lý đã là người trưởng thành. Lúc Lưu Vũ Phi dẫn bọn họ về, họ vốn không biết hắn dạy họ tu chân, sau khi tu luyện họ mới hiểu được, từ đó trở đi bọn họ vẫn xem hắn là chủ nhân. Dù cho hắn giải thích thế nào cũng không được, cuối cùng hắn phải thỏa hiệp, chỉ để cho họ gọi là thiếu gia. Lưu Vũ Phi cũng không muốn họ mãi gọi mình là chủ nhân, nếu người khác nghe được còn không tố cáo hắn ngược đãi nhi đồng hay sao.

Bây giờ đám cô nhi này mà ra bên ngoài, thì chỉ cần nhìn kỹ bọn họ, nhất định sẽ nhận ra họ tuy non nớt nhưng đôi mắt lại lóe lên tinh quang, mỗi người đều là người phi phàm.

Lưu Vũ Phi thấy Tô Thiến và họ đã làm quen nhau, hắn sợ sau này nàng ở lại Bắc Kinh một mình buồn chán, suy nghĩ một chút, nói: " Lưu Lệ, ngươi đem tổ của ngươi, ở lại Bắc Kinh đi, ta an bài các ngươi đi học, sau này ở lại Bắc Kinh bảo vệ cho Thiến nhi và an ủi nàng.."

Tổ của Lưu Lệ đều là các cô gái, trong các nàng Lưu Lệ lớn tuổi nhất, năm nay mười sáu tuổi. Hắn để các nàng ở lại, một bên là do sợ có người bất lợi với Tô Thiến, hắn biết tên Vu Lượng vẫn chưa chịu bỏ qua.

Sau khi an bài xong xuôi, hắn đưa phi kiếm cho các cô nhi, mỗi người một thanh. Hắn đem đám cô nhi chia làm sáu tiểu đội, phân ra do những người đã đột phá qua khỏi Kim Đan kỳ như Lưu Lôi, Lưu Tinh, Lưu Nghi, Lưu Hào, Lưu Huy, Lưu Lệ làm tổ trưởng. Vì Tô Thiến còn muốn đi học nên hắn muốn đưa các nàng vào trường luôn. Tiếp theo hắn lại gọi điện thoại cho Long Ba, nhờ Long Ba hỗ trợ, tìm trường trung học tốt nhất và gần Thanh Hoa nhất, lớp cao trung, chỉ cách Thanh Hoa đại học có một bức tường. Đối với chuyện này thì chỉ cần một câu nói của Long Ba, Long Ba biết Lưu Vũ Phi còn chưa đi nên xin địa chỉ hiện giờ của hắn. Sau khi hắn đưa họ vào trường xong thì Long Ba cũng đã chạy tới. Long Ba chỉ muốn giúp đỡ và biết nơi ở của hắn mà thôi.

Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn để lại ba cô gái ở lại Bắc Kinh với Tô Thiến rồi đem những cô nhi trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ đi tới Thượng Hải. Hắn đi tới chỗ sản xuất của công ty trước, chỗ này khoảng đất cũng lớn, thả hết cô nhi ra. Sau đó gọi Lý Hưởng lại, vì công tác cụ thể còn phải nhờ hắn an bài. Lưu Vũ Phi giao cho mấy tổ trưởng, để họ mang người đứng chờ. Sau đó hắn rời khỏi chỗ sản xuất, đi tìm Lý Hưởng.

Lý Hưởng nhìn thấy hắn đi tới thì nhiệt tình tiến lên ôm lấy hắn, cao hứng nói: " Vũ Phi, cuối cùng cậu đã tới, cậu không biết mấy ngày nay ta bận muốn chết, bây giờ người của Bộ Vệ Sinh ngày nào cũng hỏi ta chừng nào khai trương, ta còn chưa từng gặp qua có chính phủ nào lại hối thúc yêu cầu một công ty khai trương nhanh như vậy. Bọn họ bây giờ đối với ta rất khách khí, còn việc thu mua bệnh viện cũng đã đi vào quỹ đạo rồi…"