Dò Hư Lăng

Quyển 5 - Chương 338: Nhân quả (Thượng)




Lạc Thần cũng nhẹ nhàng nói: "Hy vọng sau này, em sẽ không còn gặp ác mộng như vậy nữa."

"Sẽ không có nữa, em không thích gặp ác mộng." Tiếu ý tràn ngập bên môi Sư Thanh Y, hàng mi của nàng lại ẩm ướt, vội vã cúi đầu giả vờ tùy ý lau một cái, tiếp tục cười nói: "Trái lại là chị, thực sự thực sự chịu khổ. Trước đó Thiên Thiên cùng bác sĩ Trầm Du đều đã xem qua cho chị, cũng đã dùng thuốc, các nàng đều nói khôi phục rất khá, không có vấn đề gì, chị không nên lo lắng, tịnh dưỡng thật tốt, em sẽ ở đây với chị."

"Chị ở đây, em không nên lo lắng."

Trước khi khi tìm được nàng trong lòng Sư Thanh Y có thiên ngôn vạn ngữ, nghĩ nếu như thực sự tìm được Lạc Thần, nàng sẽ nói chút gì đó với Lạc Thần, hận không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc dán chặt lấy nàng ấy, nói với nàng ấy một ít suy nghĩ, cũng khiến nàng ấy không rời khỏi tầm mắt của nàng nữa. Hôm nay thực sự được như ý nguyện, nhưng nàng lại cảm thấy cứ im lặng như vậy, bình bình đạm đạm trái lại là điều nàng muốn nhất, một buổi sáng an bình, chỉ có hai người các nàng, vậy là đủ rồi.

"Hiện tại còn đau chỗ nào không?" Sư Thanh Y nói: "Lúc nói chuyện, có cảm thấy mệt hay không?"

Lạc Thần lắc đầu: "Đã không đáng ngại."

Nàng luôn rất có khả năng đọc hiểu tâm tư của Sư Thanh Y, lúc đáp lại ôn nhu như gió mát, mang theo vài phần lười biếng dường như nàng chỉ là mới thức giấc như mọi khi, tất cả đều bình thản như vậy, không gánh nặng.

"Được." Sư Thanh Y đứng lên: "Chị ngồi ở đây một lúc, em đi lấy nước rửa mặt cho chị."

Bàn tay vươn đến nắm lấy vạt áo của Sư Thanh Y, Lạc Thần thoạt nhìn có chút linh hoạt mà kéo nàng, ở trên giường nâng ánh mắt nhìn nàng.

"Chị cần gì?" Sư Thanh Y bị nàng ngẩng đầu nhìn như vậy trong lòng vốn dĩ mềm mại triệt để sụp đổ.

"Chị muốn đi cùng em."

Sư Thanh Y vội vàng nói: "Không được, chị cố gắng hạn chế đi lại, nếu như động đến nơi nào đó thì phải làm sao? Loại chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể làm giúp chị, trái lại nghe lời ngồi ở chỗ này, em lấy nước đến giúp chị rửa mặt, cũng như nhau thôi."

"Nếu cứ nằm mãi thân thể sẽ không linh hoạt." Bàn tay Lạc Thần nắm chặt vạt áo của nàng đổi thành nắm bằng ngón tay, ngón tay níu níu, ngữ khí bình tĩnh như nước: "Chị có chừng mực, em nên tin tưởng chị."

Sư Thanh Y mím môi, tựa hồ đang cân nhắc, một lát sau nàng mới gật đầu. Nàng luôn rất khó cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Lạc Thần, đại khái cũng là bởi vì nàng luôn tin tưởng Lạc Thần.

Lạc Thần nới lỏng tay, nhìn nàng: "Vậy em đến ôm chị đi."

Sư Thanh Y đứng bất động chốc lát, lỗ tai đỏ bừng.

Lạc Thần nghiêng đầu: "Em không đến ôm chị, chị làm sao đứng dậy. Em suy nghĩ cái gì?"

"Không, không có." Sư Thanh Y lập tức nghiêng người đến trước giường, Lạc Thần vô cùng tự nhiên mà nâng cánh tay nghênh đón Sư Thanh Y, tay của Sư Thanh Y đưa đến ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đem Lạc Thần nâng lên, cả người Lạc Thần tựa vào lòng nàng, gương mặt gối lên vai nàng, tóc dài đổ xuống, mái tóc lay động.

Sư Thanh Y cảm giác thân thể của Lạc Thần tựa hồ rất nhẹ, mỏng manh yếu đuối, không hề có trọng lượng, rồi lại nặng đến đè ép lòng nàng, nhất thời lại có một chút ngũ vị tạp trần, trong miệng hàm hàm hồ hồ, nói: "Em cũng không nghĩ gì, vừa rồi chỉ nghĩ phải ôm chỗ nào của chị thì tốt nhất."

"Em muốn ôm chỗ nào của chị?"

Sư Thanh Y: "...."

"Em đã lâu chưa từng ôm chị, đã quên tư vị rồi sao."

"Sao có thể! Em làm sao có thể quên tư vị của chị, chị không nên nói lung tung." Trả lời quá nhanh giống như cắn phải đầu lưỡi, đã bỏ sót chữ ôm trong "tư vị ôm chị" rồi.

"Tư vị của chị tốt không?"

Sư Thanh Y: "....."

Lạc Thần không nói nữa, cánh tay như rắn nước quấn lấy nàng, mềm mại không xương.

Sư Thanh Y bình tâm tĩnh khí, đỡ Lạc Thần xuống giường, hai tay Lạc Thần vòng lấy cánh tay nàng, thân thể cũng tựa vào người nàng, Sư Thanh Y cảm giác được sự toàn tâm ỷ lại của Lạc Thần đối với nàng, vừa chua xót vừa hành phúc, cẩn cẩn dực dực bước đi từng bước, bước chân cũng không dám quá lớn, Lạc Thần cũng bước theo nàng.

Lộ trình đến toilet rõ ràng rất ngắn, ngay trong phòng bệnh, nhưng cả quá trình Sư Thanh Y cũng không dám di chuyển ánh mắt.

"Em thấy chị bước đi vững vàng không?" Lạc Thần bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp truyền vào tai nàng.

".... Ân."

"Giống như mấy tuổi?"

Đến Toilet Sư Thanh Y cười rộ lên, trước tiên đỡ Lạc Thần đi đến trước bồn rửa mặt, để nàng đứng vững trước bồn, xả nước vào ly, bôi kem đánh răng lên bàn chải. Lại bước đến phía sau, vén mái tóc dài xỏa tung của Lạc Thần lên, thay nàng buộc lại, thuận tiện rửa mặt.

Lạc Thần nhận lấy bàn chải đánh răng, Sư Thanh Y dán đến cười híp mắt: "Em giúp chị đánh răng."

"Hồ đồ."

"Chị như bây giờ, tự mình làm sao có đủ sức?" Sư Thanh Y đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương của Lạc Thần, ánh mắt ôn nhu lại chăm chú: "Em rất thích chị dựa vào em, mệt mỏi thì ở bên cạnh em dựa vào em, nghỉ ngơi một chút, em muốn vì chị làm rất nhiều việc."

Ánh mắt Lạc Thần trong gương trong chớp mắt có chút kinh ngạc, Sư Thanh Y mỉm cười: "Dĩ nhiên em vừa rồi chỉ là đùa chị thôi, em biết chị nhất định không chịu để em giúp chị đánh răng."

"Để em giúp chị làm việc khác." Giọng nói của nàng mềm mại như vậy, rồi lại khiến người ta cảm thấy trầm ổn, tựa như cơn gió thổi trên cánh đồng xanh tươi bát ngát: "Rất nhiều việc."

Lạc Thần nói: "Em đã làm rất nhiều việc cho chị rồi."

"Như vậy làm sao đủ."

"Vậy lát nữa em liền có thể thay chị làm một việc."

Lạc Thần cúi đầu đánh răng, Sư Thanh Y ở bên cạnh nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng hôm nay phá lệ nhu nhuyễn nghe lời, bị thương nặng mới vừa khởi sắc, hiện tại nhất cử nhất động đều lộ ra cảm giác ngốc nghếch đáng yêu. Đại khái là bận tâm đến hình tượng, lúc Lạc Thần đánh răng toàn bộ quá trình đều đem khuôn mặt nghiêng sang bên kia, để tránh bị Sư Thanh Y nhìn thấy, lúc cúi đầu mái tóc được buộc phía sau lưng khẽ lay động, Sư Thanh Y nhìn nàng, nhịn không được muốn đem nàng kéo vào trong ngực hảo hảo vuốt ve, nhưng lại cảm thấy đây quả thực là phạm tội, chỉ đành lập tức đem ý nghĩ này đè nén xuống.

Ánh mắt nóng rực chưa từng rời khỏi.

Một lát sau, Lạc Thần bỗng dưng dừng lại, trong miệng chứa bọt, hàm hồ nói: ".... Em đi ra ngoài trước đi."

"Em biết rồi." Sư Thanh Y vô tội nói: "Là em chướng mắt."

Lạc Thần quay sang nhưng không nhìn nàng, giọng nói thấp như muỗi kêu, càng lúc càng không rõ: ".... Là chị mất mặt."

"Chị nói cái gì?" Sư Thanh Y bật cười: "Phải lặp lại lần nữa, trong miệng chị đều là bọt kem, em căn bản nghe không rõ a."

Lạc Thần dừng động tác.

Sư Thanh Y giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, cười đến càng thêm sáng lạng: "Được rồi, em ra ngoài trước, không nhìn chị mất mặt có được không?"

Lạc Thần lau khóe môi, ánh mắt lướt qua, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sư Thanh Y thực sự đi ra ngoài, thay Lạc Thần đóng cửa lại, phút cuối cùng còn không quên căn dặn: "Em ngay ở bên ngoài, chị có việc gì thì gọi em, lúc nào xong rồi thì nói cho em biết một tiếng."

"Được." Lạc Thần ở bên trong đáp lại, giọng nói nghe ra không phải rõ ràng.

Sau khi ra ngoài, thoáng chốc không gian yên tĩnh phủ xuống, Sư Thanh Y yên lặng ngồi xuống cuối giường. Trong tay nàng tựa hồ còn giữ xúc cảm khi chạm vào tóc và thân thể Lạc Thần, mềm mại ấm áp, lại mang theo cảm giác mát lạnh nhàn nhạt đặc biệt của Lạc Thần, nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mình, ngón tay tiếp xúc, dường như còn đang lưu lại dư vị của khí tức kia.

Đôi mắt vẫn nhìn cánh cửa toilet màu trắng, trên mặt vẫn là nụ cười từ lúc nàng bước ra.

Nàng còn đang cười, một lát sau, nước mắt lại rơi xuống, vết nước hiện rõ trên hai má, thế nào cũng không ngừng lại được.

Trên hàng mi lóe lên ánh nước, nhưng nụ cười vẫn chưa rút đi. Nàng cúi đầu dùng lưng bàn tay lau đôi mắt, giống như một tiểu cô nương, khăn tay cũng không dùng, tiếp tục ngồi ở đó, nhìn ra ngoài, bên ngoài sáng sớm vào đông gió nhẹ vì nàng mà hát xướng

Động tĩnh bên trong lúc có lúc không, qua một đoạn thời gian, Sư Thanh Y gọi: "Lạc Thần?"

"Chị ở đây."

Sư Thanh Y nhất thời an tâm: "Hiện tại em có thể vào được không?"

"Em giúp chị mang quần áo đến trước đã, quần áo đang để bên giường."

Sư Thanh Y tìm kiếm bên giường, tìm được ba rương đồ vật đã được phân loại, một trong số đó là dược phẩm, một là đồ dùng sinh hoạt, còn một cái là quần áo sạch sẽ cùng khăn mặt các loại, những thứ cần thiết đều ở chỗ này, rất gọn gàng. Xem ra Lạc Thần quả thật đã được chăm sóc rất tốt, người chăm sóc nàng có thể nói là cẩn thận, hiểu rõ tính cách cùng thói quen sinh hoạt của Lạc Thần.

Là A Du kia đi.

Sư Thanh Y không hề nghĩ nữa, chọn xong quần áo và khăn mặt cầm trong tay, đến bên kia nói: "Em mang quần áo vào."

"Ân."

Sư Thanh Y mở cửa bước vào, Lạc Thần đã thu dọn xong, còn có tinh thần hơn trước đó một chút. Tóc dài được nàng vãn lên cao, cổ điển mà thanh nhã.

"Chị bây giờ không thể xả nước tắm, dính vào vết thương sẽ không tốt, em giúp chị lau một chút, thay quần áo, sẽ thoải mái rất nhiều." Sư Thanh Y treo quần áo lên, trở ra mở máy điều hòa, lúc trở lại Lạc Thần đã bắt đầu cởi quần áo sau cửa kính thủy tinh của phòng tắm.

Đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, rất thuận tiện cởi ra, nhưng nàng cởi ra vẫn có chút cật lực, ngón tay thậm chí cũng bắt đầu run, có lẽ là nàng cảm giác được đau đớn ở đâu đó, nhẹ nhàng chau mày, môi trắng bệch.

Sư Thanh Y vội vã đến giúp nàng: "Để em, không phải mới vừa nói em có thể thay chị làm một việc sao?"

Lạc Thần ngừng tay yên tĩnh để Sư Thanh Y thao tác. Nàng xoay lưng lại, áo ngoài cởi ra, tấm lưng tinh tế, xương bả vai như cánh chim, bên trên lại in lấy vô số vết thương nhỏ, từng vết một, dữ tợn ngang dọc, ngăn cản bạch hạc tự do giương cánh bay cao. Thắt lưng lã lướt kiều diễm, tiền tiền hậu hậu cũng đều là vết thương.

Những vết thương này khiến Sư Thanh Y hít sâu một hơi, càng thêm cảm thấy bản thân có thể gặp lại nàng là một kỳ tích, không khỏi liên tục sợ hãi. Đã từng có một đoạn thời gian nàng cảm thấy thế giới này u ám âm lãnh, ngươi lừa ta gạt, chạy trốn thế nào cũng chạy không khỏi bóng tối, chỉ có thể bất đắc dĩ mà bị đẩy đi, hiện tại nàng ngược lại cảm thấy thế giới này cho nàng ân huệ rất lớn.

"Rất khó coi phải không?" Lạc Thần cúi đầu.

"Sao có thể." Sư Thanh Y cười nói: "Chị luôn xinh đẹp nhất. Không nên lo lắng, thể chất của chị cũng rất nhanh sẽ phục hồi, sau này sẽ không lưu lại vết tích gì."

"Cho dù có vết tích, cũng vẫn xinh đẹp." Nàng bổ sung một câu, tay lướt qua, từ phía sau chuẩn xác chạm vào bụng Lạc Thần, nơi này nhợt nhạt một vết sẹo, giống như bị kiếm hoặc loại vũ khí lạnh nào đó lưu lại, nhìn như đã qua thật lâu. Trước đây lúc các nàng triền miên, Sư Thanh Y luôn có thể sờ được, vị trí này nàng nhớ vô cùng rõ ràng, so với cơ thể mình còn rõ ràng hơn.

Da thịt trên người Lạc Thần trơn nhẵn như tuyết, chỉ có nơi này là có một vết sẹo. Nàng thật lâu trước đây đã phát hiện thể chất của Lạc Thần sẽ không lưu lại sẹo, đã từng hỏi qua mới biết được đây là trước khi chiếm được một loại bảo bối hiếm thấy, vì thân thể hấp thu nó nên thể chất mới phát sinh thay đổi, còn là do người khác tặng cho nàng. Bất quá mặc kệ thế nào, vết sẹo trên bụng này tuy rằng đạm nhạt nhưng vẫn luôn tồn tại, có lẽ là đã có từ rất lâu trước khi có được thứ đó, công dụng đã chậm hơn nữa lúc đó bị thương vô cùng sâu sắc gần như đến mức nguy hiểm tính mạng, cho nên mới khó có thể chân chính biến mất.

"Xúc cảm còn rất tốt." Sư Thanh Y ma xui quỷ khiến thế nào lại bổ sung một câu.

Lạc Thần không nói gì, tay áp lên tay nàng: "Thì ra sờ vết sẹo xúc cảm cũng rất tốt?"

Sư Thanh Y mở nước nóng, cẩn thận giúp Lạc Thần chà lau, từ sau gáy đến vai, đến lưng. Nước nóng rất cẩn thận tránh đi các vết thương, bất quá có một số chỗ thực sự quá nghiêm trọng, có đôi khi nàng không tiện chạm đến.

"Lạnh không?" Sư Thanh Y hỏi Lạc Thần.

"Không lạnh." Lạc Thần trầm thấp nói: "Muốn nói gì với chị, hoặc là có gì muốn hỏi chị sao?"

Yên lặng chốc lát Sư Thanh Y cười nói. "Không có, em chỉ nghĩ hảo hảo giúp chị lau người."

"Hỏi đi. Chị bây giờ rất có tinh thần, cũng muốn cùng em nói chuyện." Lạc Thần luôn hiểu nàng.

Sư Thanh Y lại thay đổi một lần nước nóng, trằn trọc đến thắt lưng Lạc Thần, lau nhẹ, sau một đoạn im miệng không nói, nàng nhẹ giọng nói: "Em muốn biết cái gì là.... Hồn đọa. Một khi hồn đọa, sẽ có hậu quả gì."

Giọng nói của nàng đã nhẹ đến không thể phát giác còn có một tia run rẩy, hàn khí đảo quanh.

"Là Thiên Thiên nói cho em biết ngày đó chị bị hồn đọa sao, chị biết em sẽ hỏi việc này đầu tiên." Góc độ này không nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Thần, nhưng có thể nghe ra nàng tựa hồ đang cười khổ: "Bất quá, ngay cả chị cũng không biết, chị thậm chí còn không biết đó là hồn đọa, bất quá Thiên Thiên đã nói, thì cho là như vậy đi, những việc này nàng hiểu rõ hơn chị rất nhiều, chờ nàng đến, chị cũng muốn hỏi nàng một chút."

Dừng một chút, nàng đột nhiên nói: "Chị vẫn muốn tắm rửa."

Sư Thanh Y biết nàng trời sinh tính ưa sạch, nhưng vẫn nghiêm túc cự tuyệt: "Không thể, vết thương của chị không thể dính nước, đây là điều cơ bản nhất, chị nên biết, nhịn một chút đi."

"Vết thương này, đã không sao rồi." Giọng nói của Lạc Thần càng ngày càng thấp: "Chị cho em giúp chị chà lau, là muốn để em biết, để em nhìn thân thể của chị. Em đã nhìn thấy sao?"

Sư Thanh Y sửng sốt, phỏng đoán hàm ý trong lời nói của nàng, rất nhanh đem ánh mắt lần thứ hai đặt trên lưng nàng. Trước khi lau qua vết thương rất nhiều, sau khi lau vẫn như cũ, nhưng nhìn lại nàng rốt cục phát hiện bất đồng trong đó.

Trong thời gian ngắn rất nhiều vết thương đã xảy ra biến hóa, chúng đang khép lại với tốc độ rất nhanh, như là sinh mệnh đang không ngừng sinh trưởng.

Chuyện này và loại tự lành trước đây hoàn toàn bất đồng.

Quá nhanh rồi.

Sư Thanh Y thì thào: "Đây có phải là do bảo bối trong thân thể chị trước đây hay không? Hay là nó so với trước đây hiệu quả tăng cao." Nàng không muốn thừa nhận, dự cảm bất hảo, ai cũng không muốn chấp nhận.

".... Không phải."

Theo một tiếng thì thầm này, Lạc Thần xoay người lại, nửa người trên quang lỏa, hai tay nâng lên, ôm lấy cổ Sư Thanh Y. Một động tác như vậy khiến nàng đủ gần kề Sư Thanh Y, nơi mềm mại trước ngực cũng không hề che lấp mà phản chiếu vào đáy mắt Sư Thanh Y, no đủ, nhẵn nhụi, trắng nõn, bạch khí lượn lờ.

Ánh mắt Sư Thanh Y bị xuân sắc vô biên câu lấy, đồng thời càng thêm kinh sợ, thậm chí cảm thấy cả người bắt đầu lạnh.

Trước ngực Lạc Thần, vài vết nứt sâu đậm thậm chí là xuyên qua, giống như bị tảng đá sắc nhọn cắt trúng, xuyên thấu, bây giờ còn đang trong trạng thái khép lại, trước đó sợ rằng xương cũng đã nát, nội tạng cũng vỡ, không khó tưởng tượng nàng lúc trước ở Thần Chi Hải đã bị tàn phá hủy diệt đến mức nào. Lúc này vết thương ở ngực trái rất gần vị trí của tim, rồi lại loáng thoáng hiện lên vài mạt hồng sắc, nhìn kỹ mới phát hiện đây là những sợ hồng tuyến, chúng cũng giống như những hồng tuyến lần trước khống chế Lạc Thần, chậm rãi chạy trên da thịt của nàng, vết tích hồng sắc như ẩn như hiện trên da thịt trắng nõn, trong quá trình di chuyển phóng xuất một loại xinh đẹp quỷ dị mà băng lãnh.

Loại xinh đẹp này cùng Lạc Thần quang lỏa kết hợp cùng một chỗ, càng làm cho nàng có cảm giác sợ hãi đến chân mềm nhũn.

Thì ra đôi khi, mỹ lệ cũng sẽ làm cho người ta sợ hãi tột cùng, mao cốt tủng nhiên.

Những hồng tuyến đó...

Chúng đang.... Khâu đa thịt nàng lại.

Thảo nào nàng thoạt nhìn luôn đau như vậy, thỉnh thoảng lại phát run, cứ như vậy mà dĩ nhiên cũng có thể yên lặng chịu được.

Không có bất luận loại gây tê gì, khâu lại da thịt, đó là một loại sinh trưởng băng lãnh, không có chút thương hại chỉ là vì đem túi da hoa mỹ độc nhất vô nhị khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Đây sẽ là một thanh kiếm sắc bén hoàn mỹ, kiếm muốn giết người, trước đó phải mài sắc bén mới được.

"Bây giờ đã thấy rồi sao?" Lạc Thần dán sát vào chóp mũi Sư Thanh Y, bạch khí thở ra đang bao quanh.

Sư Thanh Y bất động tại chỗ, đôi mắt cũng quên chớp.

"Thanh Y, chị muốn em biết được, chị không thể nào trở lại được nữa." Giọng nói của Lạc Thần tan trong không gian tràn ngập hơi nước, rất bình tĩnh, dường như thở dài nhẹ hơn cả hơi nước.