Dò Hư Lăng

Quyển 4 - Chương 316: Quỷ chi hải (hạ)




Phía xa tối như mực, chỉ có mặt nước gần bờ mới được ánh sáng chiếu ra vẻ mông lung thần bí chỉ thuộc về nó.

Sư Thanh Y chậm rãi đi về phía trước, trên bờ cát lưu lại dấu chân của nàng, phiến đầm nước mênh mông vắt ngang trước mặt, tựa như vòng xoắn ốc thật lớn xoay tròn trước mặt, tức khắc cuốn nàng vào trong, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng sẽ không còn.

Sư Thanh Y không chuyển mắt mà nhìn.

Thuỷ vực xuất hiện ở chỗ này có cảm giác hư huyễn giống như thoát khỏi thế tục, tựa như cái gọi là vạn nhất không cách nào chạm đến. Nó thoạt nhìn mờ ảo đến không thuộc về bất luận nơi nào, nhưng nó lại xác thực nằm tại đây.

Thế giới này, vừa chân thực lại vừa hư huyễn, hấp thu, giấu kín không biết bao nhiêu bí mật khó có thể với tới. Người bình thường mãi bôn ba trong hiện thực, mỗi ngày học tập đi làm, uống cà phê, xử lý số liệu nặng nề trên máy tính, đi sớm về trễ, vượt qua ngày tháng nhìn như tuần hoàn khô khan, đại khái không cách nào tưởng tượng trên đời này còn có những nơi không thể nào chạm đến như thế này.

Ranh giới giữa hiện thực vào hư ảo phân định không rõ, nhưng đôi khi lại rất rõ ràng, chỉ có các nàng bước qua giới tuyến, xuyên vào hư vô chưa bao giờ dừng lại bước chân. Cho dù mệt mỏi muốn dừng lại, cũng vẫn bị đẩy đi tiếp.

Sư Thanh Y lại đi vài bước.

Gió lạnh thôi trên mặt nước, thổi đến nàng đứng thẳng lưng, mang đến cảm giác đơn bạc lãnh lệ. Phía sau chiếc bóng kéo dài trên bờ cát, tựa như cánh chim trong vô tận hắc ám.

Lạc Thần ngẩng đầu thoáng nhìn khung cảnh nơi đây, chậm rãi đứng lên, ánh mắt đuổi theo nàng.

Tay hơi nâng lên, rồi lại bất giác buông xuống, dường như người đó rời bỏ nàng đi xa, trầm luân nhập hải, cuối cùng bị biển nuốt chửng.

"A Cẩn!" Trường Sinh lúc này hô một tiếng.

Sư Thanh Y quay đầu lại, nét mặt mang theo tươi cười trong gió lạnh trả lời: "Cái gì?"

Nụ cười ôn nhu này của nàng vẫn giống như năm đó.

Ánh sáng trong mắt Lạc Thần càng phát ra thâm thúy, dường như không bỏ xuống được lại mang theo bình tĩnh chăm chú nhìn.

Trường Sinh chống khuỷu tay trên đầu gối, nâng má nói: "A Cẩn em đang nhìn cái gì?"

Sư Thanh Y đứng tại chỗ trả lời: "Tôi đang nhớ đến những lời của Giang Ương Bình Thố Thượng Sư. Hắn nói "Một đôi trong kính, mặc dù tương tự, nhưng lại đối lập. Trên đời có thần, sẽ có quỷ, quỷ này đang ẩn trong biển". Thần Chi Hải, quỷ chi hải, tôi nghĩ chúng ta rốt cục đến được nơi chân chính muốn đến rồi."

Mặt nước này tựa như một mặt gương thật lớn.

Bên này gương là thế giới như thế này, vậy mặt kia gương rốt cục là quang cảnh như thế nào.

Vũ Lâm Hanh vừa ăn canh vừa chán đến chết xen vào một câu: "Nói như vậy cũng sắp nhìn thấy Quỷ Chủ vị tổ tông đáng ghét kia rồi? Sư Sư cậu nói hắn thực sự sẽ ở đây sao?"

Sư Thanh Y khẳng định nói: "Nhất định."

Nàng vừa đi trở lại vừa thuận lợi kiểm tra các ba lô thiết bị nằm ngổn ngang trên bờ cát, có một số ba lô thiết bị đã trống rỗng, có một số vẫn hoàn chỉnh. Những ba lô này giống hệt như những ba lô trước đó bọn họ đã nhặt được, là Sư Dạ Nhiên phân phối xuống, bên trong là trọn bộ dụng cụ lặn, vô cùng nặng.

Nếu như nhóm người Sư Dạ Nhiên đã đến đây, vậy thì có bao nhiêu người phải phối bao nhiêu ba lô thiết bị, nếu như lúc đó tất cả bọn họ đều hạ thuỷ, vậy thì theo lý ba lô thiết bị toàn bộ đều phải trống rỗng, hiện tại lại còn một số sót lại, lẽ nào lúc đó đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến có một số người bỏ lại thiết bị, cũng không xuống nước?

Sóng xô lên bờ cát, mang đi vết tích trên cát, không nhìn thấy dấu chân trước đó cũng không cách nào phán đoán hướng đi của một bộ phận người trong số đó.

Sư Thanh Y hỏi: "Lúc các người vừa đến, trên bờ cát chính là tình trạng như vậy sao?"

Thiên Thiên gật đầu: "Không sai, chúng tớ cũng không thay đổi vị trí các trang bị này, chỉ là mở ra kiểm tra một chút, mặt khác lấy một số công cụ để dùng. Vốn dự định nếu như đợi không được các người đến, bọn tớ sẽ dùng những thiết bị này lặn xuống nước."

"Tốt lắm!" Sư Thanh Y nói: "Mọi người nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì bổ sung năng lượng, chuẩn bị cho tốt, sau đó chúng ta sẽ lặn xuống nước.

Chúc Cẩm Vân nghỉ ngơi bên cạnh Sư Khinh Hàn, gián đoạn cùng Sư Khinh Hàn nhẹ nhàng nói mấy câu, băng vải trên đôi mắt Sư Khinh Hàn đã tháo ra, nhìn mọi thứ không trở ngại nữa, xem ra giống như Thiên Thiên đã nói, qua một đoạn thời gian sẽ chậm rãi khôi phục.

"Cẩm Vân, chị có thể ra đây một chút không?" Sư Thanh Y khom xuống, mỉm cười.

Chúc Cẩm Vân không lập tức đáp ứng nàng, nét mặt lộ ra bệnh trạng tái nhợt, thoạt nhìn có chút. Sau một lát, nàng đứng lên nói một tiếng "được".

Sư Thanh Y dẫn Chúc Cẩm Vân đi đến một chỗ tương đối xa, nơi này nghe không được giọng nói của đội ngũ bên kia, vô cùng yên tĩnh.

Chúc Cẩm Vân nhẹ giọng nói: "..... Sư Sư."

Sư Thanh Y ngữ khí ôn hòa: "Đợi lát nữa sẽ xuống nước, chị hiện tại cảm giác thế nào, có thể chịu đựng được lặn xuống nước sao? Như vậy áp lực đối với thân thể sẽ rất lớn."

Chúc Cẩm Vân cười nói: "Thiên tiểu thư là bác sĩ giỏi nhất tôi từng gặp, nàng cho tôi loại thuốc đó thoạt nhìn mặc dù có một chút đáng sợ, nhưng cũng rất công hiệu, tôi hiện tại cảm thấy rất thoải mái. Tôi có thể lặn xuống nước chính là bằng chứng, không có gì vấn đề."

"Nàng đưa cho cô là cổ."

Thế nhân khi nói đến cổ thường biến sắc, Chúc Cẩm Vân mím môi: "Tôi biết."

"Bất quá nàng cho chính là y cổ. Nàng là cổ Sư tốt, điểm ấy cô có thể yên tâm."

Bị bệnh tật hành hạ, còn yếu ớt không có chút tinh thần, lúc này khóe miệng Chúc Cẩm Vân rốt cục lộ ra một tia tiếu ý chân thực thả lỏng từ lâu không thấy: "Cô nói như vậy, tôi rất yên tâm."

Giọng nói của Sư Thanh Y ôn nhu, mục đích cũng rõ ràng, nàng thấp giọng nói: "Chị không có gì muốn nói với tôi sao? Tôi là nói, chị có chuyện muốn nói cho tôi biết?"

Chúc Cẩm Vân thanh tỉnh, muốn nói lại thôi: "... Không có."

Sau khi thanh tĩnh, nếu như nàng thực sự vội vã có gì đó muốn nhắc nhở Sư Thanh Y, nhất định sẽ hoặc nhiều hoặc ít có biểu thị, nhưng rất đáng tiếc sau khi nàng tỉnh lại tựa hồ một mực trốn tránh. Sư Thanh Y đã lường trước nàng sẽ trả lời như vậy, thở dài nói: "Tốt lắm, tôi đổi một cách hỏi khác. Lúc chị hôn mê từng nói qua một số lời hàm hồ gì đó, chị một mực nói hóa giác* (chữ này có nhiều nghĩa:góc, các mập, bàn chân, cái sừng)."

Chúc Cẩm Vân cúi đầu, biểu tình nhất thời khó có thể phân định, nhưng lại có thể nhìn thấy vai nàng mơ hồ một tia run rẩy.

Sư Thanh Y chỉ chỉ đỉnh đầu bản thân: "Rốt cuộc là góc nào."

Đề tài vừa chuyển, nàng lại chỉ vào chân của mình: "Hay là dưới chân."

Chúc Cẩm Vân không nói lời nào.

"Là dưới chân, đúng không?" Ánh mắt Sư Thanh Y khóa lấy nàng, thoạt nhìn là nhu hòa nhưng thực tế lại kiên định thanh tĩnh. Chúc Cẩm Vân tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như nhìn vào sẽ thỏa hiệp dưới ánh mắt nàng.

Sư Thanh Y trong đầu tới tới lui lui, chung quy tập trung vào cái gọi là "chân" trong câu nói, nàng nheo mắt lại: "Chân của bước đi, hòa tan rồi, hòa tan rồi. Chân có vấn đề, cho nên chủ nhân của hai chân này, không thể đi được, đúng không?"

Thật ra rất nhiều thứ, trong lòng nàng từ lâu hiểu rõ, đang tận lực chuẩn bị sẵn sàng, thiếu cũng chỉ là một bằng chứng cùng chân chính xác nhận của người khác mà thôi.

Chúc Cẩm Vân đầu càng cúi thấp.

Sư Thanh Y một bên cân nhắc thử nàng, một bên quan sát phản ứng của Chúc Cẩm Vân. Trạng thái tinh thần của Chúc Cẩm Vân cũng không tốt, nàng không hy vọng hỏi như vậy lại trở thành một loại áp lực thẩm vấn, cho nên vẫn luôn đắn đo mức độ, nhất là đối phương là một bác sĩ tâm lý, dĩ nhiên sẽ đối với loại câu hỏi này vô cùng mẫn cảm, hôm nay thân phận điên đảo bị đối xử như một bệnh nhân tâm lý, tư vị trong đó có thể tưởng tượng được.

Chúc Cẩm Vân để sát vào cả người run rẩy, ngồi xổm xuống, Sư Thanh Y biến sắc, vội vã đến gần quan sát nàng, Chúc Cẩm Vân vô thức đưa tay đẩy nàng ra, trong nháy mắt Sư Thanh Y lui lại phía sau nàng nhìn thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương của Chúc Cẩm Vân cuồn cuộn nổi lên.

Đau đớn đó có lẽ người thường không cách nào chịu được.

Những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên hai má của Chúc Cẩm Vân lăn xuống, cổ nàng nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi.

"... Cẩm Vân." Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy hối hận vì bản thân quá nóng vội. Chúc Cẩm Vân ôm đầu hiển nhiên đối với nàng có chút chống cự, nàng chỉ đành ở bên cạnh kiên trì đợi.

Nghỉ ngơi một lúc, Chúc Cẩm Vân mới hòa hoãn lại, ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y, lẩm bẩm nói: "Tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi, có chút vấn đề tôi có thể trả lời em sau được không?"

"Xin lỗi." Sư Thanh Y nói: "Chị... Không trả lời cũng không sao. Hảo hảo nghỉ ngơi, tôi đỡ chị trở về."

Chúc Cẩm Vân miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi chỉ là thỉnh thoảng có chút đau đầu, có lẽ là tác dụng phụ do y cổ của Thiên tiểu thư, tôi không quen lắm. Được rồi, nói đến cổ —"

Sư Thanh Y không nói lời nào, yên lặng chờ nàng nói tiếp.

Chúc Cẩm Vân áy náy nói: "Túi hương tránh cổ lam sắc trước kia em cho tôi, em cũng không có tới hỏi tôi, tôi nhất thời quên trả lại cho em rồi, thứ đó quan trọng như vậy, thực sự rất xin lỗi."

"Cái kia a!" Sư Thanh Y đỡ nàng trở lại, vừa đi vừa tận lực chuyển sang một đề tài tương đối nhẹ nhàng: "Chị không cần trả lại cho tôi nữa, Thiên Thiên làm lại cho tôi một cái khác rồi."

"Vậy ý em là tôi có thể giữ lại sao?"

"Dĩ nhiên. Chị có mang theo không, nơi này cũng ít thứ bẩn, chị mang theo cũng có thể bảo đảm an toàn."

"Có mang theo."

Hai người đi được một lúc, cũng yên lặng một lúc, Chúc Cẩm Vân rốt cục nghiêng đi khuôn mặt, nhãn thần hơi có chút bất đắc dĩ giằng co trên người Sư Thanh Y: "Hy vọng em cùng Nhiên tỷ, Khinh Hàn tiểu thư, ba người sau nàng điều tốt đẹp, mặc kệ là vì cái gì cũng không nên đến một loại địa phương này chịu loại này khổ nữa, cũng sẽ không bị thương tổn."

Nghe vậy, trong lòng Sư Thanh Y không biết vì sao dâng lên vài phần mỏi mệt, nói: "Cảm ơn, chị cũng vậy."

Sẽ không chịu khổ.

Cũng sẽ không bị thương tổn.

"Còn có Lạc tiểu thư, tuy rằng tôi lúc đó không mở mắt ra được nhưng vẫn có chút ý thức, dọc đường nàng rất chiếu cố tôi. Không có nàng, tôi nhất định đã chết vài lần rồi, em thay tôi cảm ơn nàng."

"Được."

Sư Thanh Y tâm tư trầm trọng, đưa Chúc Cẩm Vân trở lại, đường ca của Chúc Cẩm Vân Chúc Hòa Bình đến đỡ Chúc Cẩm Vân, yên lặng ngồi bên cạnh nàng.

Nhìn xung quanh một chút, nhất thời không phát hiện Lạc Thần cùng Trường Sinh, Sư Thanh Y lại nhìn xa xa, thấy Lạc Thần cùng Trường Sinh đang đứng bên mép nước, Lạc Thần mở ba lô thiết bị, đang dạy Trường Sinh sử dụng thiết bị lặn.

Trường Sinh đối với rất nhiều thứ hiện đại không hiểu biết, dán Lạc Thần hỏi han, Lạc Thần kiên trì trả lời nàng thậm chí mặc đồ lặn cho nàng xem thử.

Đồ lặn không thấm nước, sau khi xuống phía dưới hoàn toàn cách biệt với nước, bên trong còn có thể mặc thêm quần áo, thích hợp lặn xuống thuỷ vực hàn lãnh.

Trường Sinh vô cùng ngoan ngoãn, Lạc Thần muốn nàng giơ tay, nàng liền giơ tay, muốn nàng nhấc chân nàng liền nhấc chân, giống như một con thỏ lớn nghe lời, thỉnh thoảng ngô ân một tiếng.

Sư Thanh Y nhìn thấy có chút buồn cười, tâm tư trước đó có chút trầm trọng cũng dần dần hòa hoãn, không biết vì sao lại bắt đầu hình dung vóc dáng của Trường Sinh khi còn bé, đại khái cũng là một con thỏ nhỏ nghe lời như vậy, nếu như đội cho nàng một chiếc nón thỏ lông xù, sẽ càng giống hơn nữa.

"Em thế nào không biết chị còn có thể dạy người khác mặc đồ lặn, đã học lúc nào." Sư Thanh Y nắm lấy cơ hội, hai tay chắp phía sau, nghiêng người đến cười nói với Lạc Thần: "Em còn chuẩn bị đến cầm tay dạy chị đây."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Em là muốn cầm tay dạy chị, hay là muốn cầm tay mặc quần áo cho chị?"

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần nói: "Từng cảm thấy hứng thú nên xem qua video giáo trình dạy lặn, học qua một ít."

Sư Thanh Y nhìn nàng mỉm cười.

Trường Sinh nói: "Thật ra tôi cùng A Lạc không cần những thứ này cũng có thể lặn. Bất quá A Lạc nói đây là cẩn thận, không biết có cái gì bên dưới, có lẽ sẽ kéo dài. A Cẩn, em cũng cần mặc sao?"

Sư Thanh Y vội vã xua tay: "Tôi thế nào có thể không cần, các người là người cổ đại luyện qua thổ nạp tụ khí, có thể không thành vấn đề, nhưng ở dưới nước không có thiết bị lặn tôi sẽ nhanh chóng ngạc chết."

Trường Sinh tròng mắt quay tròn như ngọc trai: "Thật không. Tôi nghĩ đến em là người hiện đại, nhưng cũng giống như tôi và A Lạc là người cổ đại, cũng hai mắt một cái miệng."

Sư Thanh Y: "......"

Có đôi khi nàng cảm thấy Trường Sinh quả thật có vài phần thành thục vài phần ngây ngô, trước đây nàng thực sự chưa thấy qua ai có thể đem hai đặc điểm đối lập kết hợp hoàn mỹ như vậy, khả ái như vậy. Nhưng có đôi khi nàng thực sự cảm thấy Trường Sinh có chút phúc hắc,có lẽ là nhiễm một chút mực của khối băng đường muội. (Sư Sư, dám nghĩ Lạc đường muội phúc hắc nga ~ ân, cũng rất đúng!!!)

Dừng một chút, Sư Thanh Y ý bảo Lạc Thần cùng nàng đi qua bên kia, nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Lạc Thần chỉ đạm đạm nhất tiếu: "Chị thấy em mới vừa rồi một mình gọi riêng Chúc tiểu thư đi, là có gì muốn nói với chị sao? Trước mặt Trường Sinh, việc này em không cần cấm kỵ. Trường Sinh là người thân của chị."

"A Lạc nói đúng." Trường Sinh nghiêm túc gật đầu.

Sư Thanh Y: "......"

Rất hiển nhiên, Lạc Thần đối với Trường Sinh vô cùng cưng chiều, Sư Thanh Y thậm chí sẽ có một loại ảo giác, Lạc Thần gần như xem Trường Sinh là hài tử mà thương yêu, nhưng Trường Sinh rõ ràng là đường tỷ của nàng. Mà Trường Sinh hiển nhiên cũng vô cùng ỷ lại vào Lạc Thần, là người trưởng thành, trước đó còn có thể vô cùng tự nhiên để Lạc Thần đút canh cho nàng, giúp nàng mặc đồ lặn.

Dạ dày của Sư Thanh Y có chút đau.

Nàng cũng muốn có đãi ngộ này, nhưng nàng không loại da mặt này.

Lạc Thần nói: "Em ở trước mặt Trường Sinh, muốn nói gì làm gì đều không cần ngại."

Sư Thanh Y: "......"

Lời này ám chỉ đến một mặt khắc khiến nàng loạn tưởng, lẩm bẩm: "Đừng nói lung tung, em đối với chị làm cái gì được chứ."

Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong liếc mắt nhìn đến, đạm nhạt nói: "Em lúc này đang nghĩ cái gì thì chính là cái đó. Chị lại chưa từng đây tiếp xúc thân thể với em, làm sao biết em đang suy nghĩ gì."

Sư Thanh Y thiếu chút nữa giống như thuốc nổ bị lời này làm nổ tung, khuôn mặt nóng rực, tạm thời lảng tránh đề tài nghiêm túc loạn tưởng này, nói: "Em đang muốn nói với chị chuyện của Cẩm Vân, là thế này, vừa rồi em cùng nàng nói chuyện —"

Rõ ràng rành mạch nói xong, Lạc Thần yên tĩnh nghe, trầm ngâm không nói.

Sau một lúc lâu Lạc Thần mới nói: "Việc này cứ yên tĩnh chờ xem biến hóa."

Sư Thanh Y chỉ đành ân một tiếng, nói: "Chị có phát hiện không, dọc đường có người một mực giúp chúng ta? Ở chỗ Nữ vương Vinh, vừa rồi ở thủy đạo thay đổi dòng chảy, nếu như vừa rồi thủy đạo không thay đổi hướng, chúng ta còn không biết sẽ bị bị cuốn đến đâu. Người này hiển nhiên vô cùng thông thuộc các loại cơ quan ở Thần Chi Hải, trình độ này hẳn là hắn đã tới Thần Chi Hải nhiều lần, thậm chí chính là người trong Thần Chi Hải. Hắn giúp chúng ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

Lạc Thần giữ kín như bưng: "Em có thể đi hỏi Âm Ca, nhưng chỉ sợ nàng sẽ không phản ứng em."

Sư Thanh Y mỉm cười: "Em cũng vậy như vậy."

Đây là lần đầu tiên Trường Sinh nhìn thấy Âm Ca, đôi mắt nhìn phía xa xa: "Âm Ca đó là tên của nữ tử kia sao? A Cẩn, mặc dù nàng không nói lời nào, không để ý đến người khác, nhưng lại thích ở bên cạnh em. Nàng là ai?"

Sư Thanh Y nói: "Nàng em gái của tôi."

"Em gái?" Trường Sinh hơi nhíu mày, có vị chua hỏi: "Em vừa có tỷ tỷ, vừa có Tiểu Di, lại có muội muội, thân thích của em cũng thật nhiều."

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, khẽ mỉm cười.

Sư Thanh Y: "......"

.... Tôi không có thân thích, lẽ nào tôi từ trong khe đá lăn ra sao.