Dò Hư Lăng

Quyển 4 - Chương 279: Kinh mộng




Đôi mắt lãnh đạm của Giáng Khúc liếc nhìn nơi khác, không hề để ý tới Sư Thanh Y xoay người lại múc nước.

Chờ lúc bốn thùng nước đã đầy, nàng một tay xách một thùng, không ai nói gì, nhanh chóng trở về.

Sư Thanh Y chăm chú nhìn hỉnh ảnh phản chiếu của bản thân trong nước, thần sắc mơ hồ có chút hoảng hốt, qua một lúc mơi xách thùng nước còn lại. Lúc này Giáng Khúc sớm đã đi xa, thân ảnh màu đỏ có chút ảm đạm chìm trong bóng đêm.

Nhà Tạ Thành Nam tổng cộng có hai tầng, hắn vốn một mình ở trên lầu, hiện tại có khách đến, nên thu dọn thêm ba phòng trống nữa.

Tạ Thành Nam cười nói: "Chỉ còn ba phòng này có thể ở, ở đây điều kiện hữu hạn hy vọng các vị không chê, thương lượng chia phòng đi."

Tang Cát sờ sờ đầu, thương lượng nói: "Nếu không thì tôi cùng vị tiểu ca mang mặt nạ ngủ một phòng, bọn tôi đều là nam nhân. Còn lại hai phòng, các người bốn vị tiểu thư tự mình chia, như vậy cũng thuận tiện."

Nam nhân mang mặt nạ trầm mặc như tảng đá.

Sau khi rửa mặt trở lại, sắc mặt Sư Thanh Y tựa hồ có chút không thích hợp, gần như tái nhợt.

Nàng lười biếng nâng mí mắt, nhẹ giọng nói với nam nhân mặt quỷ: "Anh đi ngủ cùng hắn trước đi."

Dừng một chút, nam nhân mặt nạ lúc này mới cứng nhắc gật đầu.

Tạ Thành Nam nói: "Phòng của tôi cùng Tang Cát bọn họ đều ở dưới lầu, trước hết không quấy rầy các người nghỉ ngơi."

"Bác sĩ Tạ." Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn."

Tạ Thành Nam, Tang Cát, nam nhân mặt quỷ đi xuống lầu.

Trữ Ngưng vẻ mặt cổ quái — ba nữ nhân ở đây, nàng không muốn ngủ chung với người nào cả.

Nữ nhân người Tạng tính tình càng cổ quái, thoạt nhìn rất khó đối phó, còn có cái gì muội muội nàng, lạnh như băng, cùng người tử khí dày đặc không khác gì nhau.

Về phần Sư Thanh Y tiểu yêu tinh kia, nhìn ôn nhu hòa khí như có xuân phong, nhưng thực tế so với ác ma còn ác độc hơn.

"Tối nay tôi muốn ngủ một mình." Sư Thanh Y ngữ khí bình tĩnh, nhìn về phía căn phòng bên trái: "Tôi đã xem qua, giường trong phòng này tương đối nhỏ, tôi ngủ ở đây."

Giáng Khúc liếc mắt nhìn, ánh mắt lược lược lay động.

Trữ Ngưng cũng không biết là nên tức giận hay nên lo sợ nữa: "Còn ba người bọn tôi?"

"Đúng vậy, ba người các cô ngủ cùng một phòng."

Sư Thanh Y lại hỏi ý Giáng Khúc cùng Âm Ca: "Hai người các cô cảm thấy có thể không?"

Vừa nhìn bản thân căn bản không có quyền lựa chọn, khuôn mặt Trữ Ngưng càng đen hơn.

Âm Ca không hé răng, ý tứ chính là không phản đối.

Giáng Khúc chăm chú nhìn vẻ mặt mơ hồ mệt mỏi của Sư Thanh Y, gật đầu: "Có thể."

Sư Thanh Y lại khẽ cười: "Nếu buổi tối có người muốn chạy, Âm Ca, em nghe A Tỷ nói, trực tiếp lột da của nàng. Giáng Khúc tiểu thư, súng săn của cô dùng cũng rất tốt đi?"

Trữ Ngưng: "......"

Ánh mắt Sư Thanh Y liếc nhìn Trữ Ngưng, vừa xua tay vừa đi vào trong phòng của mình: "Trữ Tỷ, đừng quên "sữa mật" trong dạ dày của cô."

Trữ Ngưng: "......."

Trở lại trong phòng, Sư Thanh Y trước tiên đóng cửa lại, bước nhanh đến bên giường, cởi áo khoác nằm trên giường.

Trong người khô nóng khó chịu, cả người không ngừng run rẩy.

Lại nữa rồi.

Trước đây gặp phải loại tình huống này nàng hơn phân nửa là sợ hãi cùng không giải thích được, hôm nay đã trải qua nhiều lần, cũng dần dần có chuẩn bị tâm lý, thông thường nhẫn nại qua một trận sẽ tốt thôi.

".... Ngô." Sư Thanh Y hấp lãnh khí, quấn chặt lấy chăn trên người.

Trong xoang mũi bắt đầu tràn ngập cảm giác nóng ấm, Sư Thanh Y lập tức trở mình duy trì tư thế nằm ngửa, tìm lấy giấy ăn che mũi.

Máu mũi ấm áp chảy ra, được giấy ăn thấm hút, khoảng chừng gần mười phút lại đổi giấy ăn, cuối cùng Sư Thanh Y ngồi dậy, đem giấy ăn nhiễm máu từng cái ném vào thùng rác, rót nước rửa sạch sẽ, sau đó nằm lại xuống giường, yên lặng ngủ.

Quá trình thống khổ này đối với nàng mà nói chính là bình tĩnh như vậy, gần như chết lặng.

Giống như đã quen rồi, chịu đủ rồi, thực sự chịu không nổi nữa, nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng.

Trước khi tìm được biện pháp giải quyết, vĩnh viễn chỉ có thể như vậy.

Trong loại đau đớn như vạn con kiến cắn trong lòng, liệt hỏa đốt người dằn vặt, Sư Thanh Y mồ hôi lạnh nhễ nhại cuộn mình dần dần thiếp đi.

Trước đây nàng thường xuyên nằm mơ, bình thường vẫn là ác mộng.

Có đôi khi nàng cũng phân không rõ rốt cục đó là mộng hay là thực.

Lần này nàng mơ thấy Lạc Thần.

Có lẽ là bởi vì nàng lo lắng hoảng sợ ở chỗ lấy nước, nàng lại thấy đôi mắt lam sắc băng lãnh trong bóng đêm của Lạc Thần, còn có vết máu yêu dị trên khóe môi nàng.

Lạc Thần đứng cách đó không xa, Sư Thanh Y muốn đi đến, nhưng lại không nhấc được bước chân.

Dưới chân nàng là trùng điệp thi thể cùng thanh đầu ác quỷ đang cử động, những thứ đó vươn ra vô số cánh tay trơ xương kéo lấy nàng, móng tay sắc nhọn, Sư Thanh Y cảm thấy sắp nôn mửa, trong cơn giận dữ bóp nát vài cái, nhưng cuối cùng thế nào cũng không thoát được.

Dần dần, nàng thậm chí cảm thấy bản thân có thể sẽ bị thứ xấu xí đầy máu me này kéo xuống phía dưới, bị chúng nuốt chửng trở thành một phần trong đó.

Cách đó không xa thân ảnh của Lạc Thần lúc sáng lúc tối, gió lạnh thổi tung mái tóc dài của nàng.

Bên tai quỷ khóc thần hào, Sư Thanh Y gần như tuyệt vọng nhìn về phía nàng.

Bản thân sẽ biến thành ác quỷ.

Cũng sẽ....không xứng ở lại bên cạnh nàng nữa.

Ngoại trừ mơ hồ huyết khí, còn có mùi Tạng hương truyền đến.

Cùm cụp, động tĩnh rất khẽ vang lên.

Tựa hồ có người đến.

Sư Thanh Y cảm giác người đó đang đứng bên giường, có lẽ là đang đánh giá nàng, cả người Sư Thanh Y đều là mồ hôi, mí mắt nặng đến không mở ra được, cũng phân không rõ có phải bản thân còn đang ở trong mộng hay không, chỉ cảm thấy hình như có một bàn tay sờ trên trán nàng.

Một lát sau, cảm giác người đó đã đi rồi.

Một đoạn thời gian sau đó, mùi Tạng hương lại càng lúc càng đậm.

Người đó xác thực đang đừng bên cạnh nàng.

Sư Thanh Y đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt thoảng qua một tia đỏ tươi, tay phải như móc sắt, sắc bén trảo đến phía trước.

Người đó lui lại một bước.

Nếu như không phải người đó phản ứng nhanh, cổ nhất định bị Sư Thanh Y vặn gãy.

Ngực Sư Thanh Y trầm thấp phập phồng, buông xuống ánh mắt lãnh lệ: "Đã trễ thế này, cô đến phòng tôi làm gì?"

"Cô rất ồn ào." Giáng Khúc thân cao đứng bên giường, lãnh đạm nói,.

Sư Thanh Y sửng sốt.

"Lúc tôi đi ngang qua phòng cô cảm thấy trong phòng cô rất ồn ào, âm thanh cổ quái, phiền đến tôi ngủ không được, nên đến xem xảy ra chuyện gì." Giáng Khúc nói: "Cô nói mơ làm ồn đến tôi."

Trên cổ Sư Thanh Y đều là mồ hôi lạnh thấu xương: "Vừa rồi tôi nói..... nói mơ, rất lớn tiếng sao?"

"Tôi trải qua huấn luyện, thính lực so với người bình thường tốt hơn. Người khác thế nào tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy cô rất ồn ào."

Ngây người, Sư Thanh Y chỉ biết là gặp ác mộng, lại không biết bản thân rốt cục có nói mơ hay không, dù sao lúc đó chính nàng cũng không ý thức rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, nàng cũng không cách nào phán đoán Giáng Khúc có nói thật hay không.

Vì vậy nàng thử Giáng Khúc: "Cô không nghe rõ tôi nói cái gì đi?"

"Loạn thất bát tao, chỉ nghe một phần." Giáng Khúc trái lại nhìn như rất nghiêm túc trả lời nàng, Sư Thanh Y cẩn thận quan sát ánh mắt của nàng, cảm giác nàng không giống như đang nói dối.

"Một phần nào?" Sư Thanh Y nhíu mày, trong lòng có chút thấp thỏm.

Nếu như Giáng Khúc thực sự không nghe gì, như vậy lý do bởi vì nghe thấy phòng nàng có âm thanh kỳ quái nên mới qua xem tình huống không thành lập, nàng chính là đang nói dối gạt người.

Nếu như Giáng Khúc thực sự nghe thấy, nàng không nói dối, như vậy cũng không phải chuyện tốt, sẽ cảm thấy khó chịu khi bí mật riêng tư bị người ngoài biết được.

Giáng Khúc chỉ là hỏi ngược lại nàng: "Lạc Thần là ai?"

Sư Thanh Y: "......"

"Cô gọi tên này vài lần." Giọng nói của Giáng Khúc nhất quán không hề phập phồng.

Sư Thanh Y không nói cái gì nữa, chỉ là thay đổi đề tài: "Vừa rồi cô nói "đi ngang qua phòng tôi", thế nào nửa đêm còn ra ngoài, không ngủ được sao?"

"Cô đang thẩm vấn tôi sao." Giáng Khúc ngữ khí băng lãnh.

"..... Chỉ là hiếu kỳ hỏi một câu."

"Ai cho cô lá gan thẩm vấn tôi."

Sư Thanh Y: "......"

Giáng Khúc đặt chậu nước lữ hành xuống, Sư Thanh Y còn mang theo lệ khí lệ khí sót lại trước đó, tâm phiền ý loạn nên không lưu ý, hiện tại nàng phát hiện Giáng Khúc cư nhiên thay nàng bưng nước nóng đến, thành chậu còn đắp khăn mặt của nàng.

"Trước đó tôi ở bên ngoài là bởi vì nghe thấy âm thanh gì đó, không phải trong phòng cô, nên tôi ra ngoài tuần tra." Giáng Khúc cúi đầu liếc mắt nhìn chậu nước nóng, lại nói: "Rửa."

".... Cảm ơn." Sư Thanh Y miễn cưỡng chống thân thể xuống giường.

Trước đó nàng trải qua một lần dằn vặt, thắt lưng mềm yếu vô lực, lúc xuống giường bởi vì thân thể vẫn chưa khôi phục nên chao đảo một chút.

Giáng Khúc hơi nhíu mày, bàn tay ẩn dưới Tạng bào hơi vươn ra, nhưng rồi lại thu về.

Sư Thanh Y xuống giường, một bên vặn khăn lau mồ hôi lạnh, một bên hỏi: "Cụ thể là âm thanh gì?"

Giáng Khúc lắc đầu: "Ở đây không sạch sẽ."

Sư Thanh Y đem khăn mặt nóng đắp lên trán mình, ngồi ở mép giường nghỉ ngơi chốc lát, rốt cục cảm giác thoải mái hơn một chút: "Ở đây? Trong nhà Bác sĩ Tạ, hay là chỉ trong thôn?"

"Đều là."

Sư Thanh Y không nói nữa, cúi đầu như có chút suy nghĩ.

Phòng của nàng là gần sân thượng, có một cánh cửa cùng sân thượng tương thông, bên cạnh là song cửa sổ kiểu cũ.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, ánh đèn mờ nhạt đến tái nhợt.

Trong lòng Sư Thanh Y khẽ động, quay đầu nhìn phía sau.

Trên cửa sổ treo một cái đầu.

Da mặt dán trên kính thủy tinh, đôi mắt đỏ bừng, da mặt đều là thanh sắc bởi vì dán trên mặt thủy tinh nên bị đè ép, khuôn mặt kia cũng theo đó biến dạng.

Nó cứ như vậy dán trên tấm kính, da mặt bị song cửa phân cách thành từng nếp từng nếp, ở bên ngoài nồng đậm bóng đêm nhìn xuống Sư Thanh Y.

Giáng Khúc bước nhanh đến đẩy cửa ra, chạy ra sân thượng.

Sư Thanh Y cầm lấy đèn pin cùng dao quân dụng theo sát phía sau, chỉ thấy thứ đó thoáng cái nhảy xuống dưới lầu, ẩn vào bóng của những ngôi nhà cũ thấp.

Từ tư thế chạy của nó, rõ ràng là con người, khuôn mặt kia hẳn là cố ý đeo mặt nạ quỷ.

Sư Thanh Y không chút do dự từ sân thượng lầu hai nhảy xuống.

Đối với phương diện này bản thân nàng rất có tự tin, cũng có nhiều kỹ xảo, sau khi vững vàng rơi xuống đất nàng ngồi xổm xuống để giảm xóc, sau đó đuổi theo phương hướng thứ đó chạy đi, cũng không biết tình huống của Giáng Khúc phía sau như thế nào.

Gần như chạy đến cuối thôn, chạy thêm một lúc nữa sẽ đến cánh rừng, Sư Thanh Y dừng lại ngưng thần yên lặng nghe, chậm rãi hướng vài bụi cây tìm kiếm.

Đêm tối nặng nề, vài cành lá của bụi cây trong phạm vi tầm nhìn của nàng đang lay động.

Sư Thanh Y rút ra dao quân dụng, từng bước một đến gần, cuối cùng vươn tay nắm chặt, tóm được cái bóng ẩn nấp dưới bụi cây.

Cánh tay của cái bóng kia bị Sư Thanh Y bẻ ra sau lưng, động mạch cổ cũng bị chế trụ, hắn thét lên một tiếng: "A!"

Sư Thanh Y nhíu mày, mở đèn pin, xoay khuôn mặt của người kia lại.

Khuôn mặt xa lạ của nam nhân người Tạng, đầu tóc bù xù, trên mặt tràn đầy vết bẩn, cả người tản mát ra một cổ mùi hôi mấy trăm năm không tắm, trong tay vẫn nắm chặt lấy một mặt nạ Thanh Đầu Quỷ dính đầy bùn đất.

Sư Thanh Y nhận ra vừa rồi cũng không phải người này.

Thân hình không đúng, nam nhân điên này rõ ràng quá gầy, giống như gậy trúc.

Mặt nạ là nhặt được?

"A!" Nam nhân điên nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, lần thứ hai kêu to như giết lợn.

Sư Thanh Y: "......."

"A a a a a a a!" Nam nhân kéo dài âm tiết thống khoái kêu một tiếng.

Sư Thanh Y: "......."

Bị quấy nhiễu, đèn trong thôn rất nhanh một trản tiếp một trản sáng lên, mọi người xung quanh nghe thấy liền chạy đến.

Trong đó có một đôi vợ chồng trực tiếp cầm chày gỗ chạy đến, vừa nhìn nam nhân kia ôm đầu gò khóc, mà Sư Thanh Y đứng ngay bên cạnh, dao quân dụng trong tay sáng loáng lập tức vun chày gỗ hướng Sư Thanh Y đánh xuống.

Bên cạnh duỗi đến một cánh tay, gạt phăng chày gỗ hướng Sư Thanh Y ra.

Giáng Khúc chắn trước mặt Sư Thanh Y, ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương, Sư Thanh Y cũng đại khái đoán được vợ chồng này là cha mẹ của nam nhân này, vội vã thu hồi dao quân dụng, ra làm động tác buông tay: "Đừng khẩn trương, tôi không làm gì hắn."

Đôi vợ chồng kia vẻ mặt cảnh giác.

Giáng Khúc đi qua, thấp giọng dùng Tạng ngữ nói chuyện cùng bọn họ, sau một lúc lâu, đôi vợ chồng kia vẻ mặt hòa hoãn, cuối cùng gật đầu đi đến bên cạnh Sư Thanh Y xin lỗi.

Sư Thanh Y mỉm cười.

Đôi vợ chồng đỡ nam nhân dậy, muốn lấy đi chiếc mặt nạ quỷ trong tay hắn đưa cho Giáng Khúc nhưng nam nhân kia liều mạng giữ lấy, thế nào cũng không chịu buông.

Đang lúc giằng co, nam nhân kia đột nhiên hướng về phía cách đó không xa hô to vài tiếng, gần như cuồng loạn mà hô vài câu Tạng ngữ.

Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy Tang Cát cùng Tạ Thành Nam cũng đều đến, nam nhân mặt quỷ đứng bên cạnh, nam nhân điên chính là hướng về phía bọn họ mà hô.

Giáng Khúc vừa nghe vài câu Tạng ngữ kia, nhãn thần lập tức thay đổi.